Lang Hoa đặt bút trong tay xuống, tranh hoa mai trước mắt đã hoàn thành hơn nửa, Thanh Thanh bên cạnh còn đang giật giật chân dính chu sa, nhảy qua nhảy lại không biết chán trên giấy Tuyên Thành, lưu lại một chuỗi dấu chân.
Thanh Thanh kêu hai tiếng, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm tranh hoa mai của Lang Hoa không rời mắt.
“Đừng tới đây!” Lang Hoa cúi đầu xuống cảnh cáo bé con xinh đẹp này, lộ ra nét mặt đáng sợ quở trách nó, “Nhảy lên tranh của ta, ta sẽ vặt lông mi đó...”
Thanh Thanh xoè lông chim ra, “xẹt xẹt xẹt” lui về phía sau, quên mất là đang ở trên bàn, không cẩn thận dẫm vào khoảng không, “chiếp” một tiếng vẫy cánh trên không trung, rồi mới trở lại trên bàn.
“Chim ngốc.” Lang Hoa không nhịn được cười lên.
Nếu kiếp trước nàng có con chim như vậy, cho dù là một người mù cũng sẽ không cảm thấy quá cô đơn.
Nghĩ tới đây, Lang Hoa bỗng nhiên nhận ra rằng, hoá ra kiếp trước nàng sống cũng không vui, may mà kiếp này tất cả đều thay đổi.
“Đại tiểu thư,” Tiêu ma ma đi vào nói, “Bùi Tứ công tử tới rồi.”
Bùi Khởi Đường là tới nói cho nàng kết quả đây mà.
A Quỳnh cầm áo khoác tới, Lang Hoa mặc vào đi đến thư phòng.
Bùi Khởi Đường đã ngồi ở trên ghế nhìn chén trà trong tay rồi, mùi trà xông vào mũi, nhưng cũng không đúng khẩu vị của hắn.
Lang Hoa ngồi xuống, Bùi Khởi Đường lập tức cười nói: “Đều đã làm xong rồi, bên phía Thường Dụ nhìn thấy hàng hóa nhất định sẽ giữ lại, nhất là bây giờ những thứ hương liệu quý giá kia ở kinh thành đã bán được giá cao như vậy, Thường Dụ nhìn thấy tất nhiên sẽ động tâm.”
Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường: “Huynh hứa cho Thường Dụ cái gì? Những hàng hóa kia?”
Bùi Khởi Đường khẽ cười, hắn biết nhất định Lang Hoa có thể đoán ra.
Lang Hoa nhìn về phía A Quỳnh, “Cầm sa bình qua đây nấu trà.”
A Quỳnh đáp lời, lập tức có tiểu nha hoàn bưng than vào, đặt sa bình lên trên.
Lang Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt Bùi Khởi Đường yên lặng, ánh mắt trong suốt như suối sâu, chiếu bóng dáng nàng, bốn mắt nhìn nhau như vậy, cũng đã hiểu ngầm trong lòng, biết được đối phương đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Lang Hoa không khỏi run lên, dường như có dây đàn đang gẩy ở trong tim nàng, nàng cụp mắt xuống theo bản năng.
Dưới ánh đèn, lông mi của Lang Hoa giống như hai cái quạt nhỏ, môi nhẹ cong lên mang theo mấy phần hờn dỗi.
Bùi Khởi Đường cảm thấy ngực bị va mạnh một cái, tâm trạng lập tức loạn lên.
Lang Hoa không phát hiện ra bộ dạng đó của Bùi Khởi Đường, tiếp tục nói nốt lời ban nãy, “Ta nhớ thời Thái tổ, vì phòng ngừa biên cương vận chuyển hàng lậu, có quy củ bất thành văn. Hàng lậu tra được, triều đình sẽ đem đổi thành tiền bạc, ban thưởng cho nha môn làm chi phí điều tra tịch thu hàng lậu, huynh hứa hẹn cái này với Thường Dụ, mới chắc chắn Thường Dụ nhất định sẽ không để cho hàng lậu vận chuyển đến kinh đô.”
Thân hình Lang Hoa đã nẩy nở không ít, tóc đen như mực, dung nhan tựa hoa, gương mặt như ngọc, lông mày nhỏ dài... Bùi Khởi Đường nhìn đến xuất thần, hồi lâu mới tỉnh lại, cúi đầu, đưa tay nới lỏng cổ áo bị mồ hôi thấm ướt: “Ta nói những lời này với Thường Dụ, hắn lập tức động tâm.”
Trong sa bình chợt truyền đến tiếng nước chuyển động, nước đã sôi rồi.
Thừa dịp Lang Hoa quay đầu đi xem sa bình, Bùi Khởi Đường hít một hơi thật sâu, để cho màu đỏ trên gò má mau tiêu tán đi, làm cho mình khôi phục lại trạng thái bình thường.
May mà lúc này nước sôi, nếu không bị nấu sôi chính là hắn rồi.
A Quỳnh bưng bình trà tới, Lang Hoa cầm cối xay trà lên, nhẹ nhàng nghiền lá trà, sau đó bỏ mạt trà vào trong bình trà đun sôi, lại dùng lưới lọc trà mỏng, đặt ở trên chén trà, lúc đổ nước trà ra, vừa hay có thể lọc trà mạt trong đó ra.
Lang Hoa thuần thục nấu ra ly nước trà xanh, đặt xuống trước mặt Bùi Khởi Đường.
Hơi nóng trên chén trà, bốc hơi lên trước mắt Bùi Khởi Đường, khiến cho cả người hắn thoải mái hẳn, sự kích động hỗn loạn ban nãy, lập tức tiêu tan như khói, chỉ còn lại sự thân mật và tốt đẹp.
Bùi Khởi Đường nhấp một ngụm trà, mùi vị vô cùng ngon, bình thường hắn ghét nhất chính là những mạt trà kia, hôm nay không có trong nước trà nữa, ngược lại có thể nếm được vị dịu ngọt thoang thoảng của lá trà, nhưng chuyện này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, làm sao Lang Hoa biết được?
Bùi Khởi Đường nói: “Sao muội lại nghĩ ra cách pha trà thế này.”
Không biết có phải là thói quen không, nàng luôn không thích mùi vị mạt trà, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều phải lọc trà qua lưới lọc.
Ngay cả tổ mẫu cũng thấy kỳ quái, sao nàng có thể có thói quen như vậy.
Nàng còn tưởng rằng sẽ không có ai có sở thích như nàng. Hôm nay thấy bộ dạng Bùi Khởi Đường không muốn uống trà, nàng liền đột nhiên cảm giác được, có lẽ hắn cũng thích trà xanh.
Rất nhiều chuyện chính là kỳ quái như vậy, vốn là rất hiếm thấy, nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy như lẽ đương nhiên.
Giống như vừa rồi ngồi ở đối diện Bùi Khởi Đường pha trà, dường như khiến cho nàng có loại cảm giác rất thân quen.
Lang Hoa thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Bùi Khởi Đường: “Nói tới chỗ nào rồi?”
Tối nay Bùi Khởi Đường cũng tỏ ra không bình tĩnh, nếu không với việc nhỏ này, bây giờ hẳn đã nói rõ rồi.
“Lang Hoa,” Giọng nói Bùi Khởi Đường vô cùng dịu dàng: “Có thuốc giải rượu không? Có lẽ rượu ban nãy hơi nặng, bây giờ... ta cảm thấy cả người không thoải mái!”
Bùi Khởi Đường ra vẻ ngồi không yên.
“Khó chịu chỗ nào?” Lang Hoa hỏi.
“Đầu hơi choáng váng,” Bùi Khởi Đường nói, “Bụng cũng hơi đau,” Nói tới chỗ này hắn nuốt nước miếng, “Ta có thể đến giường mềm nằm một chút không?”
Choáng váng đầu có lẽ là do say rượu, nhưng sao lại đau bụng?
Lang Hoa sai Tiêu Ấp vào đỡ Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường nằm đàng hoàng trên giường, giống như một con mèo lớn, lặng yên rúc vào trong chăn, trên mặt mang chút xấu hổ.
Lang Hoa không nhịn được muốn cười.
Cái tên da mặt dày này cũng có ngày hôm nay.
“Được rồi, nói nội dung chính đi,” Lang Hoa nói, “Không còn sớm nữa, ta cũng phải đi nghỉ ngơi đây.”
Bùi Khởi Đường gật gật đầu: “Thường Dụ mang theo khoảng trăm người, cho tới bây giờ không nhận quà tặng, bọn họ chỉ lĩnh bổng lộc sống qua ngày, triều đình lại ngầm thiếu hụt quân tư của Kinh Doanh. Mâu thuẫn chất chứa đã lâu, khó tránh khỏi sẽ khiến lòng người tan rã, loại chuyện này nhất định không thể duy trì quá lâu. Thường Dụ tất nhiên muốn nghĩ đủ cách để thay đổi, hoặc là giống những người khác lợi dụng chức quyền thu hối lộ, hoặc là bắt được tiếp tế từ trong tay triều đình.”
“Nếu món hàng này có thể thưởng xuống, không thể nghi ngờ đã giải cứu Thường Dụ trong lúc cấp bách.”
Cách Bùi Khởi Đường nghĩ ra đúng là mười phần chắc chín.
Cho nên khó trách hắn sẽ tràn đầy tự tin như vậy.
Đang nói chuyện, Tiêu ma ma cầm thuốc viên giải rượu tới, Lang Hoa tự tay bóp viên thuốc ra, đưa cho Tiêu ma ma: “Kêu huynh ấy uống đi.”
Tiêu ma ma gật đầu một cái xoay người đi nhìn Bùi Khởi Đường, trên mặt là vẻ buồn cười: “Đại tiểu thư, người xem xem... như thế này... phải làm sao uống đây?”
Lang Hoa nghiêng đầu nhìn, Bùi Khởi Đường nằm bò trên giường, lộ ra nửa bên gò má ửng đỏ, ánh mắt nhắm lại, khuôn mặt buông lỏng, hô hấp đều đặn mà dài, hiển nhiên đã ngủ.
Thật sự là vẫn còn say, nếu không hắn sẽ không có bộ dạng như vậy.
Không biết có phải là vì say nên ngủ không hề phòng bị hay không, Bùi Khởi Đường nhìn ít nghiêm túc và uy hiếp hơn ngày thường, sạch sẻ, mềm mại hơn.
Lang Hoa nhìn gương mặt này đến xuất thần, bỗng nhiên một tia chớp vạch qua trong đầu nàng, lại là loại cảm giác quen thuộc đó.