"Phụ thân cứ giao chuyện này cho con," Lang Hoa nói, "Con để Tiêu Ấp đi uống vài ly rượu với hắn là sẽ hỏi được thôi."
Cố Thế Hoành gật đầu, Lang Hoa có thể giúp ông xử lý tốt chuyện này.
Nghĩ đến đây, Cố Thế Hoành ngẩng đầu nhìn Lang Hoa, lông mày ông giãn ra, ánh mắt sáng lên, không hề lo lắng.
Nhưng từ khi nghe lời Hà Hương nói, trong lòng ông luôn thấp thỏm không yên. Vì ông biết không có lửa thì sao có khói, nên ông nói rằng tất cả mọi chuyện là do Ninh Vương phi ám hại, mục đích là vì muốn bảo vệ Lang Hoa.
Sự thật cứ như một tảng đá đè lên lòng ông.
Nếu lúc Lang Hoa vừa ra đời, ông biết được đứa con trong bụng Hứa thị không phải con ông, ông sẽ nổi trận lôi đình, đuổi Hứa thị và đứa con đó ra khỏi nhà.
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy.
Lang Hoa trưởng thành trước mặt ông, khi ông ở Tây Hạ, Lang Hoa bé nhỏ luôn là nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng ông, vì vậy bây giờ biết được Lang Hoa không phải con ruột của ông, ông càng thương xót.
Sợ Lang Hoa sẽ bị tổn thương vì chuyện đó.
Liệu Lang Hoa có muốn biết ai mới là phụ thân của mình không? Có muốn gặp phụ thân không? Ông tỏ vẻ bình thường thế này, không nói cho Lang Hoa biết sự thật, liệu có phải là đang tổn thương Lang Hoa không?
"Phụ thân," Lang Hoa bước lên trước sửa sang công văn để trên bàn của Cố Thế Hoành rồi cười nói, "Nếu con không phải con ruột của người, người có ghét con không?"
Cố Thế Hoành vô cùng ngạc nhiên, quả nhiên Lang Hoa đã biết hết.
Cố Thế Hoành hồi lâu mới nói lắp bắp: "Dĩ nhiên là không… Ta là phụ thân con… Sao có thể chán ghét con gái của mình…" ông lúng túng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Không, nhất định sẽ không. Nếu có người cướp Lang Hoa đi, ông nhất định sẽ liều mạng giành lại, sao có thể bỏ rơi Lang Hoa.
Lang Hoa vẫn cười nói: "Cho dù phụ thân ghét bỏ con, con cũng nhất định sẽ ở bên cạnh phụ thân và tổ mẫu, phụng dưỡng, hiếu thảo với hai người…"
"Sao thế được?" Cố Thế Hoành chau mày, trên mặt thể hiện vẻ uy nghiêm của phụ thân, trong mắt đầy sự tươi vui, "Con phải lấy chồng sinh con, tổ mẫu con đang đợi bế chắt đấy."
Lang Hoa cười híp mắt: "Phụ thân thúc giục con như vậy, sao không cho con một đệ đệ trước, tổ mẫu cũng muốn bế cháu mà."
Cố Thế Hoành bị nói vậy, không khỏi đỏ mặt: "Thật chẳng có ý tứ gì cả."
Lang Hoa dặn dò Tiêu ma ma làm điểm tâm, hai cha con ngồi cạnh bàn, vui cười nói chuyện, đợi đến lúc mặt trời lặn, Lang Hoa mới chợt nhớ ra đã hứa với Cố lão thái thái đến phòng ấm chọn hoa cỏ cho mùa đông năm nay.
Lang Hoa vội vã bước ra khỏi cửa, Cố Thế Hoành nhìn theo bóng dáng của Lang Hoa, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Trước giờ vẫn là Lang Hoa an ủi ông, không biết ông đã tích được phúc gì mà có được đứa con gái tri kỷ như Lang Hoa ở bên cạnh mình.
Chỉ là Lang Hoa luôn rất vất vả lo chuyện Cố gia, nếu lấy thêm vợ kế giúp đỡ Lang Hoa…
Cố Thế Hoành lập tức lắc đầu, nếu cưới được người tính tình tốt thì không sao, nếu không tốt, chẳng phải là chuốc thêm phiền phức sao? Nếu lại sinh thêm con cái, nói những lời khó nghe, Lang Hoa sẽ tủi thân thêm.
Như thế này là tốt rồi, dù sao tuổi của ông cũng đã lớn, có mẫu thân và Lang Hoa là đủ rồi.
…
Lang Hoa ngồi cách gian ngoài, nghe Tiêu Ấp và người đến mật báo nói chuyện.
Người đó tên Chu Tứ, từng làm sai dịch ở Chân Định, Thái Nguyên, lúc Thái Nguyên xảy ra chiến sự hắn cũng cùng Cấm quân và Sương quân ra trận.
Uống vài ly, Tiêu Ấp nói chuyện trên chiến trường Tây Hạ, hai người dường như tìm được tri âm, Chu Tứ cũng nói nhiều hơn.
Chu Tứ nói: "Ta từng đánh quân Kim ở Chân Định, còn từng trấn thủ thành Thái Nguyên nữa."
Tiêu Ấp nhớ ra: "Tri phủ Thái Nguyên Mã Thụy là quan tốt, khi Vinh Quốc Công chưa đến Thái Nguyên, tất cả đều do ông ấy trấn thủ thành."
Chu Tứ uống nhiều rượu, hai má đỏ ửng "ào ào" phun ra hơi nóng: "Ngoài Mã Tri phủ, Thái Nguyên chúng ta đều là quan tốt, Đường Bân đó là võ tướng quản lý quân mã, hắn tham ô quân tư, không liên quan đến quan phụ mẫu của chúng ta."
Tiêu Ấp nghiêng người về phía trước: "Vậy ngươi cho ta biết, chỗ các người có quan nào tốt."
Lang Hoa nhếch khóe miệng, Tiêu Ấp cùng nàng vào nam ra bắc học được không ít, hiểu được cách moi sự thật từ miệng người khác, hỏi một cách vô ý thì Chu Tứ mới nói ra.
Chu Tứ nói: "Từ đại nhân của huyện Dương Khúc bọn ta là vị quan tốt, ông ấy nghe chuyện Đường Bân… tuy thân ở kinh thành nhưng dặn dò sư gia và Điển Bộ nghĩ cách niêm phong các hạng mục trong huyện lại, đề phòng người khác sửa đổi… zngay cả Mã Tri phủ cũng biết, nếu nói Thái Nguyên có vị thanh thiên đại lão gia nào, nhất định chính là Từ đại nhân chúng tôi."
"Tri huyện Dương Khúc bọn ta đã đổi ba bốn người, tất cả đều không lâu dài, không chạy thì trốn, Từ đại nhân bọn ta từ làm Huyện thừa, rồi lên đến Tri huyện, ba năm nay Dương Khúc chưa từng nợ thuế lương của triều đình."
Tiêu Ấp nghe thấy thì kinh ngạc: "Từ đại nhân ngươi nói là Từ Sĩ Nguyên?"
Ánh mắt Chu Tứ kinh ngạc: "Đúng… chính là Từ đại nhân của bọn ta, Từ đại nhân…"
Tiêu Ấp hồi lâu vẫn chưa định thần lại, Lang Hoa bên ngoài không hề cảm thấy ngạc nhiên, nàng sớm biết chuyện này không đơn giản, Chu Tứ đến nhất định là có người sắp đặt.
Từ Sĩ Nguyên làm vậy, chính là muốn thông qua Chu Tứ chuyển tin tức cho nàng.
Hoặc là nói, Từ Sĩ Nguyên muốn thông qua Hứa thị và Chu Tứ, từ từ tiếp cận nàng, muốn âm thầm thừa nhận nàng là "con gái ruột".
Từ Sĩ Nguyên thật sự xem nàng là con gái ruột, hay có ý đồ khác?
Lang Hoa thiên về ý sau hơn.
Khi ở Thái Nguyên, Từ gia từng tặng nàng giày và quần áo, để nàng biết Từ gia vẫn còn người con vợ lẽ này.
Đến kinh thành, Từ Sĩ Nguyên càng muốn thông qua Lục Anh chi phối chuyện hôn sự của Lục Anh và nàng.
Chuyện này càng chứng minh Từ Sĩ Nguyên là người rất biết thứ tự.
Vậy kiếp trước, khi nàng bị mù thì Từ Sĩ Nguyên ở đâu? Tại sao nàng không hề cảm nhận được sự quan tâm của Từ Sĩ Nguyên.
Lang Hoa nhẹ nhàng gõ gõ bàn, Thanh Thanh trên cành lập tức bay qua, Lang Hoa thuần thục móc ra một nắm vừng, kiếp trước nàng không nhìn thấy gì cả, bây giờ muốn xem xem Từ Sĩ Nguyên rốt cuộc ra sao.
Lang Hoa đứng dậy đẩy cửa bước vào phòng.
Nhìn thấy Lang Hoa, Chu Tứ ngơ ngác, lập tức đứng dậy: "Cố… Cố Đại tiểu thư…"
Lang Hoa gật đầu: "Ngươi quay về đi, nói với Từ đại nhân của các ngươi, ông ta là mệnh quan triều đình, giờ lại ở kinh thành, nếu muốn làm chuyện lớn gì có thể quang minh chính đại, đừng lén lút thế này, Cố gia chúng ta cũng không phải nha môn, không cần đến đây mật báo..."
Chu Tứ nhất thời không hiểu lời của Cố Đại tiểu thư, rốt cuộc là khen ngợi hắn và lão gia hay là đang quở trách bọn họ, chuyện hắn làm rốt cuộc đã làm tốt hay chưa?
Hắn ra sức chớp chớp mắt, trước mắt đất trời đảo lộn, đợi đến lúc hắn định thần lại thì Cố Đại tiểu thư đã rời đi.
"Cố Đại tiểu thư… Sao người biết… ta… là…" Chu Tứ lẩm bẩm nói, "Sao người lại biết được?" Từ đại nhân thật sự không nên để hắn tới, hắn vốn không biết nói chuyện, hắn đã sớm biết lần này sẽ làm hỏng chuyện, quả nhiên là kết quả thế này.
Chu Tứ lại ngồi lên ghế.