Tiêu ma ma đóng cửa lại.
Lang Hoa cười nhìn về phía Tề Ngọc Song: "Có phải Phủ Thư Vương rất náo nhiệt không?" Mặt Tề Ngọc Song cau có, trong mắt tràn đầy vẻ phiền não, xem ra nhất định là đi giải sầu.
Lang Hoa khẽ nhướng mày, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, trong lòng của Tề Ngọc Song cũng thoải mái hơn nhiều.
"Ngươi còn trêu chọc ta," Tề Ngọc Song cười nói, "Còn không náo nhiệt à, yêu ma quỷ quái cũng đều ùa hết đến tận cửa, ngay cả Quận chúa Trang Vương gia cũng đi tìm ta mỗi ngày, hỏi ta ở trong cung đã nghe Thái hậu nương nương nói cái gì."
Từ Ninh Cung truyền xuống nói Thái hậu không khỏe, trong đám nữ quyến trừ Lang Hoa và Phúc An Công chúa, tạm thời không gặp ai cả.
Nhưng thật ra, ý là không muốn bảo vệ hoàng tộc nữa.
Ninh Vương phi bị cuốn vào chuyện Đường Bân này, còn không biết người kế tiếp là ai.
Lang Hoa kéo Tề Ngọc Song mở một chiếc rương, lấy ra hai bộ quần áo.
Tề Ngọc Song nhìn kỹ quần áo, một lát mới phát hiện: "Đây là quần áo của Hồi Hột?"
Lang Hoa cười, "Tay áo bó có lợi cho bắn nhanh, áo đuôi ngắn, mũi giày cong có lợi cho việc lội cỏ, ngươi muốn học cưỡi ngựa, dùng quần áo này mặc thích hợp nhất."
Mắt Tề Ngọc Song sáng lên, kéo tay Lang Hoa: "Mấy ngày nữa Hoàng thượng đi săn mùa thu, Thái hậu để cho chúng ta đi xem dân gian bên ngoài một chút, chúng ta sẽ mặc quần áo này đi qua. Còn có ngựa, ngươi định cưỡi ngựa gì đi?"
Lang Hoa cười nói, "Đông Bình Trưởng Công chúa ban cho cho ta mấy con ngựa, kiểu ngựa này khác biệt với loại thông thường, tương đối thích hợp với nữ tử."
Tề Ngọc Song hiểu ngay: "Ngươi nói chính là loại Ma Khôi quân kỵ sao?"
Lang hoa gật đầu: "Chính là Ma Khôi quân."
Tề Ngọc Song lập tức hứng thú: "Mau đưa ta đi xem một cái, mấy ngày nay nhà ta cũng đang chọn ngựa, thật ra ta cũng không hiểu rõ cách chọn lắm, tiện đây ngươi cũng dạy ta một chút đi, ta xem có giống trong sách viết hay không, nếu tốt thật, ngươi cũng cho ta mượn một..."
Lang Hoa kéo tay Tề Ngọc Song: "Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, không phải ngươi nói bên phía Phủ Trang Vương cũng tặng ngựa cho ngươi sao, ngươi không cần ngựa của họ, lại tới mượn ta..."
Tề Ngọc Song gật đầu: "Dĩ nhiên là ta nghĩ kỹ rồi, bình thường đều ra vẻ tỷ tỷ muội muội tốt, bây giờ sắp xa nhau rồi đương nhiên muốn thể hiện. Hơn nữa, ta đã sớm chướng mắt bọn họ, đương nhiên sẽ không đi cùng với họ. Có lẽ Hoàng thượng và Thái hậu không biết, nhưng chúng ta lại rất rõ ràng, Phủ Trang Vương ngoài mặt thì quy củ, thực ra giàu nứt đố đổ vách. Ta cũng không tin vụ án Đường Bân lần này không liên quan gì tới bọn họ. Hai người Quận chúa Phủ Trang Vương biết được chúng ta chọn ngựa và hành trang, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để so bì với chúng ta, vậy cứ để cho các nàng ấy so đi, để xem ngựa của các nàng từ đâu ra, hành trang đi chọn từ nơi nào."
Lang Hoa rót chén trà đưa cho Tề Ngọc Song, cho nên lúc nàng ở trong cung thấy rất rõ ràng, trong số nữ quyến hoàng tộc, thông minh nhất chính là Ngọc Song, nàng ấy không chỉ hiểu rõ tình cảnh của mình, hơn nữa còn rất nhạy cảm với tình hình chính trị. Mấy năm nay Phủ Thư Vương rất kín đáo thu mình, tuy quyền thế không bằng Phủ Trang Vương, lại cũng không bị dính vào án mưu phản như các hoàng thân khác.
Đông Bình Trưởng Công chúa có thể có con dâu như vậy, Lý Mặc có thể có Hoàng hậu như vậy, thực sự là may mắn.
...
Trong đại lao Hoàng Thành Ti, Triệu Nhị đầm đìa nước mắt nước mũi, đáng thương nhìn Bùi Khởi Đường.
Thấy Bùi Khởi Đường sắp rời đi, lập tức nhào tới: "Bùi huynh, ngươi không thể đi được, ngươi mà đi bọn họ lại muốn thẩm vấn ta, ta thực sự không qua nổi."
Bùi Khởi Đường cụp mắt xuống, đỡ Triệu Nhị đang nhũn như bùn đất dậy: "Triệu huynh, huynh như thế này thực sự đã coi là khá tốt rồi, nếu không ta đưa huynh đi nhìn các chỗ khác một chút, xem bộ dạng của những người kia phải chịu tra tấn nặng nề thế nào."
Triệu Nhị lập tức run lên bần bật, lắc đầu lia lịa: "Không... Ta không xem..."
"Vậy là tốt rồi," Bùi Khởi Đường thở dài, "Con người phải biết thế nào là đủ."
Bùi Khởi Đường nói xong liền xoay người đi ra ngoài nhà tù, Triệu Nhị sợ hãi quay đầu nhìn về chỗ sâu phía trong đại lao, ở nơi nào đó như có vài ánh mắt đang trông chừng hắn.
Tuy những thứ kia không phải là ác quỷ nhưng còn đáng sợ hơn ác quỷ.
Hoàng Thành Ti chưa hề thẩm vấn gì hắn cả, nhưng chính vì như thế, lại khiến những phạm nhân khác trong đại lao phẫn hận. Bọn họ như sói đói, chỉ chờ sau khi lính canh ngục rời khỏi, sẽ nhào lên xé nát hắn ra.
Bùi Khởi Đường không để ý đến tiếng la hét của Triệu Nhị, đi thẳng ra ngoài đại lao, Cố Thế Hoành đã chờ ở cửa.
Cố Thế Hoành nói: "Không quá hai ngày, những bí mật trong bụng Triệu Nhị sẽ tràn ra ngoài."
Đôi mắt đen sẫm của Bùi Khởi Đường lóe sáng: "Người Triệu gia đang tới kinh thành rồi, chỉ trong một hai ngày tới sẽ đến, Hoàng hậu nương nương muốn chuyện lớn hóa nhỏ, bên phía Phủ Trang Vương cũng chuẩn bị lừa dối qua ải, bọn họ cho rằng ném ra một Ninh Vương phi là có thể giải quyết mọi việc thuận lợi ư, nghĩ đơn giản quá."
"Chúng ta phải để cho Hoàng hậu và Phủ Trang Vương hiểu rõ, hai người chỉ có thể giữ lại một, như vậy bọn họ mới có thể vạch trần lẫn nhau, chúng ta cũng sẽ không cần thẩm án vất vả thế này."
Bùi Khởi Đường vừa dứt lời, trong đại lao đã truyền đến tiếng gào to của Triệu Nhị: "Các ngươi đừng tới đây... Ta đã bảo các ngươi, đừng tới đây..."
Cố Thế Hoành biết năm đó triều đình dùng thủ đoạn gì để thẩm tra xử lí vụ án Huệ Vương và Khánh Vương mưu phản.
Thẩm Xương Cát và người Triệu gia cầm đầu trong số đó.
Hôm nay bọn họ đều rơi vào trong tay Bùi Khởi Đường.
Vẻ mặt Bùi Khởi Đường tĩnh lặng và lộ ra mấy phần cao ngạo, khóe miệng đón ánh mặt trời hơi nhếch lên, mang theo vài phần tự tin, mỉm cười thoải mái.
Cố Thế Hoành không khỏi cảm thán, nhiều chuyện trên thế gian đều là như vậy, Hoàng đế muốn quét sạch mọi uy hiếp, lại không nghĩ rằng hành động như thế, lại giúp cho đứa con trai tài năng xuất chúng của Khánh Vương trở nên văn võ song toàn như Bùi Khởi Đường.Tương lai Bùi Khởi Đường làm ra những chuyện thế nào, thì ai mà biết được.
...
Triệu Nhị cảm thấy một đôi tay bóp chặt trên cổ hắn, ngay lúc hắn sắp ngất xỉu, đôi tay kia lại thả ra, hắn còn chưa kịp thở, đôi tay kia lại tiếp tục dùng sức, hắn nhất thời cảm thấy thống khổ không thở nổi.
Cứ dày vò như vậy nhiều lần, khi hắn sức cùng lực kiệt, một xô nước tiểu liền hất vào người hắn.
"Các ngươi bỏ qua cho ta... Chờ ta... Đi ra ngoài... Sẽ... Báo đáp các ngươi..."
Triệu Nhị vừa dứt lời, bên cạnh lập tức vang lên vài tiếng cười quái dị.
"Báo đáp thế nào... Khiến chúng ta chết nhanh hơn sao?"
Những phạm nhân này không nghĩ có một ngày có thể đi ra ngoài, cho nên những thứ hắn báo đáp kia căn bản không có một chút tác dụng.
Triệu Nhị lập tức nói: "Ta báo đáp người nhà của các ngươi... Các ngươi đều có người nhà đúng không, nói cho ta biết, ta đi báo đáp bọn họ."
"Đều chết hết rồi," một người trong góc phòng trầm giọng nói, "Bọn họ đã sớm chết rồi, triều đình trị tội không để lại người sống, gia quyến của đại đa số người ở đây đều chết hết rồi."
Triệu Nhị ngẩng đầu nhìn sang theo tiếng nói, người trong góc phòng gầy đến chỉ còn lại có một bộ xương, nếu như không nhìn kỹ, còn tưởng hắn chỉ là một đống rơm rạ.
Người nọ nhìn về phía phạm nhân hành hạ Triệu Nhị: "Ngươi không muốn hắn chết ngay hôm nay đúng không? Tạm thời bỏ qua hắn đi!"
Phạm nhân kia nghe lời buông lỏng tay ra, tựa như vứt bỏ một món đồ chơi rách nát, ném Triệu Nhị vào trong đống rơm rạ: "Ngày hôm nay mà để hắn chết rồi, ngày mai sẽ không có gì chơi nữa, dĩ nhiên không thể để cho hắn chết... Công tử da thịt non mịn thế này, chúng ta trong đại lao đúng là khó gặp."
Nói xong cười “ha hả” rất kỳ quái.
Toàn thân Triệu Nhị run lên không kìm lại được.