Lang Hoa đi trù phòng làm mấy món điểm tâm đưa đến cho Cố lão thái thái, sau đó dựa vào bên cạnh Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái cười nói: "Thế nào? Cảm thấy mệt mỏi sao?"
"Không ạ," Lang Hoa nằm xuống, gối lên đùi Cố lão thái thái, "Đã lâu không ngồi với tổ mẫu thế này, ngày hôm nay đúng lúc có thời gian, hay là gọi Tứ thẩm đến, mình cùng đánh bài ba lá đi ạ!"
Cố lão thái thái lấy tay nhéo mũi Lang Hoa: "Hiếm khi thấy con hăng hái như vậy."
Tiêu ma ma cũng cười nói: "Nô tỳ đi hỏi xem Tứ thái thái có rảnh không."
Vừa dứt lời, bên cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, một con chim tước xinh đẹp xoè lông ra sau đó nhảy nhảy từng bước vào phòng.
Cố lão thái thái ngạc nhiên nhìn: "Đã sớm nghe nói trong phòng con nuôi một con chim tước, không sợ người, còn tự biết đóng mở chốt lồng sắt..."
Lang Hoa nhoẻn miệng cười: "Mấy ngày nay nó giỏi hơn nhiều rồi ạ, có thể đi giúp tổ mẫu đánh bài, miễn cho tổ mẫu phải mệt mỏi cầm bài, chúng ta làm thay lại bị nghi ngờ."
Ánh mắt Cố lão thái thái sáng lên: "Nó còn có thể làm những thứ này?" Hứng thú nhất thời được khơi dậy, "Mau... Lấy bài ra đây, ta xem xem con chim tước này sẽ làm như thế nào."
Cố tứ thái thái vừa vào cửa, nhận bộ bài từ trong tay Khương ma ma, cười cười đặt vào tay Cố lão thái thái. Bầu không khí trong phòng rất thoải mái, chút lo lắng trong lòng Cố tứ thái thái cũng vơi bớt.
Nàng rất sợ Cố lão thái thái sẽ bởi vậy mà bị tức giận đến mức ốm không dậy nổi, trong lòng Lang Hoa sẽ có vướng mắc, trong nhà sẽ không thể hòa hợp êm ấm như trước đây nữa.
Không ngờ chuyện này dường như cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai bà cháu.
Lang Hoa cười trộn bài xong, sau đó tháo một chiếc hà bao từ bên hông xuống, đổ vừng ra rồi đặt trên bàn thấp bên cạnh Cố lão thái thái, chim tước ngoẹo đầu nhìn nhìn, liền bay đến bên cạnh Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái cười không ngừng: "Nhìn xem này, đều nói người khôn, ta thấy chim tước có khác gì người đâu, thấy ăn ngon là lập tức ập tới."
Lang Hoa đặt bài lên bàn, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ một cái, chim tước lập tức giương cánh bay tới, dùng mỏ nhọn ngậm lá bài, nhảy hai ba cái đã tới trên người Cố lão thái thái, nhét bài vào tay Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái kinh ngạc cười đến không khép được miệng, nhận bài nhìn về phía Lang Hoa: "Hóa ra nó biết thật à."
Lang Hoa chỉ vào đống vừng: "Tổ mẫu cho Thanh Thanh ăn một hạt vừng đi ạ."
Cố lão thái thái càng cười không dừng: "Con còn đặt tên cho nó nữa à?"
Cố tứ thái thái thấy Thanh Thanh ăn xong vừng lại nhảy lên người Cố lão thái thái, dáng vẻ như một Tướng quân giành thắng lợi trở về vậy.
Đúng là chủ nào chim nấy.
Dáng vẻ này thực sự rất giống Bùi Khởi Đường.
Chẳng biết thế nào, đột nhiên có một ngày, nàng chợt cảm thấy con chim tước này phải gọi là "Thanh Thanh".
Chỉ cần nàng dùng ngón tay gõ mặt bàn, Thanh Thanh đều sẽ nhảy tới đòi nàng cho ăn vừng.
Thật nhiều chuyện chính là thần kỳ như vậy, lúc chưa có Thanh Thanh, nàng vẫn có thói quen dùng ngón tay gõ bàn khi đang nghĩ ngợi, hiện tại có Thanh Thanh, thói quen này của nàng đã thành chuyện đương nhiên.
Lang Hoa liền nhẹ nhàng gõ hai cái trên bàn, Thanh Thanh bay tới tha bài, chọc cho Cố lão thái thái cười không ngừng.
Mấy người đánh bài xong, hạ nhân Bùi gia tới bẩm báo: "Lão gia nói trong nha môn có việc, phải đến tối mới có thể trở về."
Cố lão thái thái nghe xong gật đầu: "Vậy mặc kệ hắn, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Lang Hoa bước tới đỡ Cố lão thái thái, Cố lão thái thái đứng lên mới phát hiện không thấy Thanh Thanh: "Chim nhỏ đi đâu rồi?"
Lang Hoa hé miệng: "Chạy ra ngoài chơi rồi ạ, đến buổi tối sẽ trở về."
Cố lão thái thái vỗ vỗ tay Lang Hoa: "Con dặn người trong nhà, bình thường cẩn thận chút, đừng để nó bị thương, hôm khác lại để nó chơi bài với bà già này nhé," nói dừng một chút, "Phải bảo trên thôn trang chuẩn bị nhiều vừng ngon một chút, tránh cho nó ở bên ngoài ham chơi, trở về lại đói bụng ăn một đống linh tinh."
Tổ mẫu hiển nhiên không biết, chủ cũ của con chim này cũng có tật xấu như vậy, lúc ra ngoài thì thần thái sáng láng, lúc trở lại luôn luôn đói bụng.
Cố lão thái thái nói không ngừng, hiển nhiên là rất vui vẻ.
Lang Hoa cùng Cố lão thái thái dùng cơm, hai bà cháu nằm ở giường mềm nhỏ nghỉ ngơi.
Cố lão thái thái không khỏi thở dài: "Hứa thị thực sự là hại người... Sớm biết như vậy... Năm đó ta không nên để cho nàng nuôi con, chắc là đã để con chịu nhiều khổ sở rồi."
"Tổ mẫu phải nghĩ ngược lại," Lang Hoa mỉm cười, "Nếu như không phải là Hứa thị, con cũng không thể trở thành cháu gái của người mà, cũng không thể làm con gái của phụ thân. Chẳng biết con phải tu hành mấy đời, hôm nay mới có thể có duyên phận cùng tổ mẫu, con phải biết quý trọng, phải luôn ở bên tổ mẫu và phụ thân."
Nghe nàng nói vậy, mắt Cố lão thái thái chợt ướt át, nắm chặt tay Lang Hoa: "Con nói như vậy cũng có lý, đáng tiếc... Ta cũng chưa cho con cái gì, nhất là Cố gia... Vẫn luôn liên lụy con."
"Không phải là liên lụy," Lang Hoa cười nói, "Nếu như không có tổ mẫu bảo vệ, con vĩnh viễn cũng không biết vui sướng là gì, tổ mẫu không giống những trưởng bối nhà bình thường, luôn cấm cản con trong mọi chuyện, trái lại còn vô cùng bao dung với con, hoàn toàn tin tưởng con. Tổ mẫu chính là cây đại thụ sau lưng mà con vĩnh viễn có thể dựa vào, chỉ cần có gió thổi mưa rơi, chỉ cần có mệt mỏi, con có thể dựa vào một chút."
Lang Hoa ôm lấy cánh tay Cố lão thái thái: "Tổ mẫu, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta đều phải vui vẻ ở bên nhau."
"Được," Cố lão thái thái cười, "Chỉ cần có con ở bên cạnh ta, ta dĩ nhiên là vui vẻ, lão thái bà ta cũng sống thoải mái được thêm vài năm."
Cố tứ thái thái ở ngoài phòng nghe Cố lão thái thái và Lang Hoa nói chuyện, cho đến khi trong phòng không còn tiếng nói nữa, Khương ma ma tươi cười đi ra nói: "Hai bà cháu đều ngủ rồi."
Cố tứ thái thái thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Vậy thì tốt rồi, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong nhà vĩnh viễn đều là như thế này.
Như vậy cũng rất tốt.
Bùi Khởi Đường ở ngoài điện nghe Hoàng đế giận dữ.
"Các ngươi luôn nói Hàn Chương ở Bắc Cương muốn người muốn ngựa, triều đình đã phân phối đầy đủ quân nhu, hắn vẫn luôn miệng kêu khổ, là cầm tiền thuế của triều đình đi mua chuộc lòng người, nói cái gì đám phó tướng dưới tay hắn bị nuôi ăn không ngồi rồi, Trẫm muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào ăn không ngồi rồi.”
Trong đại điện vang lên một tiếng "Keng", hiển nhiên là Hoàng đế vừa rút kiếm bên cạnh ra.
Tiếng cầu xin tha tội của Hộ bộ Thượng thư lập tức truyền tới.
Mấy năm nay, cuộc sống Hộ bộ Thượng thư luôn thuận buồm xuôi gió, năm ngoái nạp hai người di nương, bao nuôi một con hát, cho rằng mọi việc đều thuận lợi là có thể vĩnh viễn đứng ở vị trí đó, Ninh Vương phi xảy ra chuyện, ông ta sẽ bị trị tội không làm tròn bổn phận.
Lang Hoa hẳn là nên tới nhìn tình hình bây giờ một cái.
Hoàng hậu đóng cửa không ra.
Triệu gia như kiến bò trên chảo nóng, tìm người giúp đỡ khắp nơi. Hoàng hậu đổ hết lỗi lên người Ninh Vương phi, màn kịch tiếp theo sẽ càng thú vị hơn.
Bùi Khởi Đường ra khỏi cung, đi thẳng tới Cố gia.
Tiêu Ấp cười mở cửa: "Tiểu thư biết ngài sẽ đến, sai ta đón ngài vào thư phòng hậu viện."
Vẫn là con đường xưa ấy, chỉ khác là mảnh rừng trúc xanh đã không còn, đổi thành núi đá thọ, trong phòng vốn trống rỗng, cũng bày đầy sách.