Là phụ thân, nhưng Cố Thế Hoành nhiều năm liền không ở Cố gia, không ở bên cạnh Cố Lang Hoa từ khi còn là đứa trẻ cho đến lớn như ngày hôm nay.
Nhưng Lang Hoa vẫn luôn là một cô con gái tốt, từ Trấn Giang đến Kinh thành, dẫn dắt Cố gia vượt qua hết hiểm nguy này đến hiểm nguy khác.
Có đôi khi Cố Thế Hoành sẽ cảm thấy, bản thân không xứng làm cha một cô con gái như vậy, nhìn Lang Hoa, nghĩ đến chuyện Lang Hoa đã tìm ông trở về từ tận Tây Hạ xa xôi vạn lý, ông liền cảm thấy những ngày tháng sau này ông phải bảo vệ thật tốt cho gia đình này.
Cũng chính bởi vì như vậy, ông mới có dũng khí để tiếp quản chức Đô tri ở Hoàng Thành Ti.
Con người không thể sống oan khuất, phải đứng thẳng lưng, đỉnh thiên lập địa, tuy sẽ có lúc gặp phải khó khăn, sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng cùng với đó là càng nhiều niềm vui hơn.
Muốn làm gì thì phải làm.
Đây cũng là điều ông nên làm.
Cố Thế Hoành và Bùi Khởi Đường cùng dùng cơm, bận rộn suốt bao lâu ở nha môn mới về Cố gia thay y phục.
Ra khỏi cửa nha môn lên ngựa, khi vừa đi tới đầu phố liền nghe thấy có người nói: “Cố Thế Hoành đại nhân xin dừng bước.”
Cố Thế Hoành dừng ngựa lại, một ma ma Quản sự đi ra từ góc phố.
Ma ma Quản sự tiến lên hành lễ với Cố Thế Hoành, sau đó nói: “Cố đại nhân, nô tỳ là hạ nhân của Phủ Ninh Vương, Vương phi chúng ta có lời muốn nói với Cố đại nhân.”
Ông vừa điều tra đến Phủ Ninh Vương, Phủ Ninh Vương liền phái người tới.
Cố Thế Hoành nheo mắt lại, bất động đứng đó, ma ma Quản sự của Phủ Ninh Vương lập tức tiến lên, “Cố đại nhân... trong nhà đại nhân từng có một nha hoàn tên là Hà Hương, đại nhân còn nhớ chứ?”
Cố Thế Hoành suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được người tên Hà Hương là ai.
Ma ma Quản sự nói tiếp: “Trong nhà đại nhân đã từng bán hai nha hoàn, một người tên Thu Lan, một người tên Hà Hương đều từng là người hậu hạ Cố Đại thái thái.”
Cố Thế Hoành mắt sáng lên, chắc hẳn đã nghĩ ra Hà Hương là ai.
Ma ma Quản sự thấp giọng nói: “Cố đại nhân, Hà Hương có đôi câu muốn nói với ngài, chuyện liên quan đến Cố gia và Cố Đại tiểu thư, ngài nên đến nghe thử xem sao.”
Khuôn mặt Cố Thế Hoành bỗng chốc căng cứng lại, ánh mắt hướng theo ma ma Quản sự đó.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi tới.
Cố Thế Hoành nhìn thấy gương mặt đó lập tức nhớ lại đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh Hứa thị.
Hà Hương tiến lên hành lễ với Cố Thế Hoành.
Cố Thế Hoành nói: “Ngươi có gì muốn nói thì nói ngay ở đây đi!”
Hà Hương nhìn bốn phía xung quanh rồi mới thấp giọng nói: “Đại lão gia, trước khi nô tỳ rời đi đã từng tìm lão gia cho gọi lang trung đến chẩn mạch cho Đại thái thái đang mang thai, lão gia còn nhớ chuyện này không?”
Cố Thế Hoành cẩn thận suy nghĩ, dường như đã từng xảy ra chuyện này.
Hà Hương nói: “Nô tỳ cũng là vì câu nói này nên mới rước họa vào thân, bị Đại thái thái bán cho nha tử, lúc đó nô tỳ cũng muốn tìm Đại lão gia kêu oan nhưng khổ nỗi trong tay không có chứng cứ xác thực, lại bị người ta khống chế nên không dám mở miệng lung tung. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó phải chăng nô tỳ bẩm báo lại tất cả mọi chuyện đầu đuôi ngọn ngành cho lão gia thì hay biết mấy.”
Cố Thế Hoành nghe được những lời này không khỏi thấy trầm mặc.
Hà Hương nói: “Có lẽ Đại lão gia vẫn còn nhớ, trước khi Đại thái thái mang thai, ngài thường xuyên chạy thương đội, mua hạt giống, bình thường cứ hai tháng mới về nhà một lần, lúc đó mới khoảng một tháng, Đại thái thái viết thư gửi cho lão gia, mời ngài trở về Trấn Giang, vậy nên lão gia về nhà ở độ năm ba ngày rồi mới rời đi, Đại thái thái cũng mang thai chính vào khoảng thời gian này.”
Tất nhiên Cố Thế Hoành nhớ rõ chuyện này.
Hà Hương mím môi một cái rồi nói tiếp: “Nô tỳ giặt đồ cho Đại thái thái, thấy rất kỳ quái. Khi Đại lão gia rời đi lần thứ hai, Đại thái thái vừa mới đến tháng, Đại lão gia đi mấy tháng liền, cũng không thấy Đại thái thái đến ngày, không chỉ vậy thân thể còn không được ổn. Vốn dĩ nô tỳ định đi tìm lang trung đến chẩn bệnh cho Đại thái thái, nhưng không ngờ Đại thái thái lại lo lắng cho người mời Đại lão gia về.”
Hà Hương nhắc nhở Cố Thế Hoành, khiến Cố Thế Hoành nhớ lại những ngày đó.
Nhờ Hứa gia, Hứa thị tìm được cách cho ông tham gia kỳ thi ân khoa, khi đó ông vừa tìm được đám người Chu Thăng, đang bận rộn đến Tây Hạ bố trí tay chân, vốn không hề muốn có bất cứ quan hệ gì với phe Thái tử đảng, vậy nên từ chối sự sắp xếp của Hứa gia, Hứa thị cũng vì vậy mà vô cùng tức giận, kiên quyết kiếm cớ chăm sóc Hứa lão thái thái để về nhà mẹ đẻ.
Ông cũng không để ý, khi ở ngoài chừng mấy tháng liền, ông nhận được thư của Hứa thị, Hứa thị kêu ông về nhà một chuyến, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng với ông. Ông vội vã trở về Trấn Giang, Hứa thị đặc biệt chuẩn bị nghênh đón ông từ Hàng Châu trở về, mấy ngày đó Hứa thị đối với hắn vô cùng ân cần, dường như đang trở lại những ngày họ vừa mới thành thân, nhưng Hứa thị cũng không hề nói thẳng rốt cuộc có chuyện gì muốn thương lượng với ông.
Sau đó ông rời đi, khi quay trở lại Hứa thị đã có tin vui, theo cách nói của Hứa thị, bà ta đã mang thai Lang Hoa chính vào mấy ngày đó.
Thế nhưng Hà Hương lại nói, trước đó Hứa thị đã không có kinh nguyệt.
Nếu cứ như vậy cũng suy đoán được.
Trái tim Cố Thế Hoành giống như bị người ta dùng cây búa tạ hung hăng đập xuống.
Hóa ra Hà Hương có ý này.
Chẳng trách Phủ Ninh Vương lại dẫn theo Hà Hương đến gặp ông, bởi vì Hà Hương muốn nói những lời này cho ông biết.
Cố Thế Hoành lạnh lùng liếc nhìn Quản sự Phủ Ninh Vương, ánh mắt một lần nữa lại dừng trên người Hà Hương, “Những lời này, là do Ninh Vương phi kêu ngươi nói cho ta biết?”
Quản sự Phủ Ninh Vương cúi đầu: “Vương phi nhà chúng ta vô tình gây khó dễ cho Cố đại nhân, nói trắng ra là, chuyện này không hề liên quan tới Phủ Ninh Vương chúng ta, chỉ cần đại nhân không ép quá, Phủ Ninh Vương sẽ không để bất cứ tin tức nào lọt ra ngoài, đây chính là ý tốt của Vương phi nhà chúng ta.”
Cố Thế Hoành nói: “Cố gia và Phủ Ninh Vương xưa nay không hề qua lại... Hảo ý của Ninh Vương phi e rằng Cố mỗ không thể tiếp nhận, chuyện của Cố gia tất nhiên đã có Cố gia xử lý, hạ nhân này đã bị Cố gia đuổi khỏi cửa, lời bà ta nói sẽ không có ai tin tưởng.”
Ma ma Quản sự đã sớm biết, Cố gia là hòn đá cứng đầu, Vương phi cũng đã chuẩn bị kỹ càng: “Cố Đại lão gia muốn một mình một lối, đối với Phủ Ninh Vương hay đối với Cố gia đều không phải là chuyện tốt.”
Gân xanh trên đầu Cố Thế Hoành chuyển động, lời Hà Hương nói vang lên bên tai ông, từng câu chữ như khắc lên lồng ngực ông, lưu lại phiến máu mơ hồ.
Lời Hà Hương nói là sự thật sao? Trước mắt ông bỗng tối sầm lại, ông nắm chặt lấy sợi dây thừng trong tay nhưng cả người vẫn chìm trong hỗn độn.
Đôi mắt trong trẻo của Lang Hoa hiện lên trước mắt Cố Thế Hoành.
Cố Thế Hoành không thể quên được tình cảnh cha con trùng phùng trong quân trướng Tây Hạ.
Cố Thế Hoành hô hấp dồn dập hơn.
“Cố Thế thúc, thúc thử nghĩ kỹ xem, Hứa thị còn biết chuyện gì nữa không, chuyện người khác có thể dùng để đối phó với thúc hoặc Lang Hoa.”
“Nếu có chuyện như vậy xảy ra, ngài phải làm sao?”
Những lời nói của Bùi Khởi Đường đột nhiên dội vào tai Cố Thế Hoành.
Nếu có người tổn thương Lang Hoa, nếu có người đối phó với Cố gia, chắn chắn ông sẽ đứng lên che mưa chắn gió cho họ, ông sẽ không để Lang Hoa phải chịu uất ức gì nữa.
Đó là điều một người phụ thân nên làm.
Đúng vậy, hắn là phụ thân của Lang Hoa, cho dù đến khi nào, chuyện này cũng vĩnh viễn không thay đổi.
“Vậy thì tới đi.” Cố Thế Hoành cười lạnh, “Ngươi về nói lại với Vương phi nhà các ngươi, nàng ta cứ tới đi, Cố gia chúng ta, Cố Thế Hoành ta, Lang Hoa của ta, tất cả đều sẽ không sợ hãi, nàng ta cứ việc ra tay, nàng ta sẽ biết được sự lợi hại của Cố gia.”