Cố Thế Hoành nói rõ ràng chuyện của Triệu Nhị.
“Vi thần vốn dĩ đã xuống nha môn.” Trong mắt Cố Thế Hoành vẫn mang theo vài phần khiếp sợ và phẫn nộ, “Nghĩ tới việc vẫn còn mấy bản văn thư chưa ký, lúc này mới trở về đại lao, không ngờ bất ngờ gặp được Triệu Thừa Diễn ở đó.”
“Triệu Thừa Diễn đứng đó nói chuyện với Đường Bân, nhưng không hề có ai ngăn cản.” Cố Thế Hoành nói đến đây liền hít sâu một hơi, “Cho nên vi thần liền cho người trói Triệu Thừa Diễn và Tả Thừa Ân đang làm việc ở đó khi ấy lại.”
Sắc mặt Hoàng đế tái xanh.
Hoàng Thành Ti của hắn lại dám để một ngoại quan nhỏ nhoi tùy tiện ra vào vậy sao?
Hoàng đế nói, “Triệu Thừa Diễn nói gì với Đường Bân?”
Cố Thế Hoành nói: “Triệu Thừa Diễn nói, chỉ cần Đường Bân chịu tội danh và giữ mồm giữ miệng, không làm liên lụy đến người khác, người nhà phụ mẫu của Đường Bân sẽ có người chăm sóc.”
“Khẩu khí lớn lắm.” Hoàng đế cười lạnh, “Triệu gia hắn là cái thá gì, cũng dám thả một con em đến Kinh thành tác oai tác quái sao?”
Cố Thế Hoành chuyển quan bài của Triệu Nhị cho Nội thị, Nội thị đưa cho Hoàng đế xem.
Trên quan bài ghi rõ ràng ba chữ: Khôn Ninh Cung.
Quả nhiên chính là Hoàng hậu.
Hoàng đế không ngẩng đầu lên căn dặn thuộc hạ, “Đưa quan bài này đến chỗ Hoàng hậu!”
Nội thị thưa vâng.
Hoàng đế nói: “Triệu Thừa Diễn có chịu thừa nhận chuyện này hay không?”
Cố Thế Hoành dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Triệu Thừa Diễn nói, chính Hoàng hậu nương nương ra lệnh cho hắn sau khi tiến cung lập tức đến Khôn Ninh Cung.”
Mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Hoàng hậu có tham dự trong đó.
Cố Thế Hoành nói: “Hôm nay có liên quan đến Tả Thừa Ân cùng thân tòng quan, vi thần thẩm tra vụ án này e rằng không thỏa đáng lắm.”
Ánh mắt Hoàng đế dừng lại trên người Bùi Khởi Đường đang đứng trên đại điện, “Ngươi đi cùng Cố Thế Hoành thẩm tra Tả Thừa Ân, trước buổi triều sớm mai trẫm phải biết được kết quả.”
Khi Hoàng Thành Ti còn chưa trở thành trò cười trong mắt người khác, thì phải thẩm tra cho thật rõ ràng.
...
Hoàng hậu sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Nội thị thấp giọng nói: “Người đều bị đánh đến không còn hình người, toàn thân đầy máu, nô tỳ cũng nhờ quan hệ cho người vào xem sao nhưng Cố Thế Hoành đó… cũng không hề nể mặt, nghe đám nha sai nói, nếu cứ như vậy Nhị gia chỉ e không chịu được đến ngày mai.”
Con trai nối dõi của Triệu gia vốn không nhiều, nếu có một người chết ở Hoàng Thành Ti...
Hoàng hậu cảm thấy cơn đau đớn trào lên lồng ngực.
Đây vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng, chỉ sợ chính bản thân bà ta cũng không thoát thân nổi.
Nữ quan thấp giọng nói: “Có thể kêu mấy người đó nương tay không.”
Nội thị lắc đầu, “Bùi đại nhân dẫn người đến, đã bắt hơn một nửa số thân tòng quan trong Hoàng Thành Ti, Tả Thừa Ân chỉ e không giữ được nữa rồi.”
Hoàng hậu nhìn cung bài đặt trên bàn, bà ta cho người đi nhắc nhở Triệu Nhị, không ngờ lại bị Bùi Khởi Đường nhanh chân đến trước, đưa Triệu Nhị lên thuyền.
Bùi Khởi Đường đã giăng một cái bẫy ngay dưới mắt bà ta.
Nội thị nói: “Bùi Tướng quân đến gặp Hoàng thượng thỉnh tội… nhưng Hoàng thượng vẫn chưa hết giận.”
Hoàng hậu đứng dậy: “Thay y phục cho Bổn cung, Bổn cung muốn đi gặp Hoàng thượng.”
Nữ quan nhíu mày, “Hoàng thượng đang giận dữ, bây giờ người đi gặp Hoàng thượng liệu có...”
Nếu bây giờ không đi, ngày mai Thái hậu biết được, chỉ e ngay cả Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu cũng không bước ra rổi nữa.
Nữ quan nói: “Bên ngoài gió rét lớn lắm, thân thể của người mới vừa hồi phục.”
Bây giờ không quan tâm đến mấy thứ này được nữa rồi, chỉ có thể căn răng chịu đựng.
Hoàng hậu vội vã đến Cần Chính Điện.
Nội thị ra ngoài nói: “Hoàng thượng đã đến chỗ Lữ Tu Nghi rồi.”
Hoàng hậu nắm chặt tay, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Lữ Tu Nghi đã từng mạo phạm Hoàng hậu, sau đó bị Hoàng hậu trách phạt, từ đó trở đi Hoàng thượng chưa từng đến thăm Lữ Tu Nghi nữa.
Hôm nay, Hoàng thượng có hành động này tức là đang vả vào mặt bà ta. Năm xưa nếu không có bà ta thì sao Hoàng thượng có thể ngồi vững hoàng vị được chứ, vì thế Thái hậu oán hận bà ta, để tránh Thái hậu, bà ta ở Khôn Ninh Cung yên lặng nhiều năm liền, cho dù bà ta phạm phải lỗi gì, lẽ nào Hoàng thượng không thể niệm tình cũ sao?
Sớm biết như vậy, bà ta đã không giết Từ Như Tịnh, để Từ Như Tịnh kinh động Thái hậu nương nương, Thái hậu mới có cớ để cướp đi hoàng quyền trong tay Hoàng thượng.
Hoàng hậu trong lòng lạnh lẽo.
Nữ quan thấp giọng nói: “Nương nương, làm sao bây giờ?”
Bà ta biết rõ tư vị chịu nhịn khổ nhục, nhưng không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy.
Cố gia, Bùi gia quả thực đã dùng thủ đoạn rất giỏi.
Hoàng hậu nhắm mắt lại, “Đến chỗ Lữ Tu Nghi cầu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng không chịu gặp, Bổn cung sẽ đợi mãi ở đó.”
Về phần Ninh Vương phi, cứ để cho nàng ta tự tìm đường sống đi!
…
Phủ Ninh Vương.
Ninh Vương phi nhìn Ninh Vương đang ngủ say, nàng có rất nhiều điều muốn nói với Ninh Vương.
Nếu Ninh Vương không phải là một kẻ ngốc, có lẽ đêm nay phu thê họ sẽ ôm đầu khóc lóc đau đớn, mối duyên phận bao năm nay đến đây là chấm dứt, chỉ nghĩ đến đây nàng liền thấy đau xót trong lòng.
Nhưng như vậy cũng tốt, tránh cho Vương gia cảm thấy đau khổ.
“Vương gia,” Ninh Vương phi thấp giọng nói, “Người biết không? Vị Tôn Chân Nhân của Thiên Sư Đạo đó đã nói, người là chân long thiên tử, đợi đến ngày phong vân tế hội, thiên hạ này ắt sẽ nằm trong tay người.”
Sư huynh của vị tôn Chân Nhân kia là chưởng giáo của Thiên Sư Đạo, quan to hiển quý trong triều đều coi việc bước vào Thiên Sư Đạo là quang vinh. Lời Tôn Chân Nhân nói nàng vẫn tin tưởng tuyệt đối.
Mặc dù Vương gia là một kẻ ngốc, nhưng nàng cũng không hề từ bỏ, bởi vì nàng biết sớm muộn gì cũng có một ngày, Vương gia sẽ giỏi hơn cả Hoàng thượng và Thái hậu.
“Đợi đến ngày đó, người chỉ cần vẫn còn nhớ đến thần thiếp là thần thiếp đã thấy vui rồi.”
Ninh Vương phi nói xong liền đứng dậy rời đi.
“Vương phi.” Ma ma Quản sự tiến lên nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Hoàng hậu bên kia xảy ra chuyện, nhất định sẽ khai nàng ra.
Ninh Vương phi nhìn về phía bầu trời đen như mực, thời điểm phong vân tế hội, có lẽ nàng không thể đợi được nữa rồi.
Ninh Vương phi nói: “Đem tất cả đồ cưới ta mang đến Vương phủ giao lại cho Quản sự trong phủ.”
Ma ma Quản sự ngẩn người: “Người muốn... Vương phi, chuyện không đến mức đó chứ, chúng ta thử nghĩ cách xem sao, nô tỳ đến phủ Vinh Quốc Công cầu xin Vinh Quốc Công.”
Ninh Vương phi lắc đầu, Hàn Chương và Cố gia qua lại thân thiết như vậy, lẽ nào lại không biết Cố gia muốn đối phó nàng sao? Nếu Hàn Chương xưa nay đều không hề nhắc đến nàng ta, sao nàng có thể hy vọng Hàn Chương sẽ giúp đỡ nàng trong lúc này chứ?
Không đâu, Hàn Chương đã hoàn toàn bị Cố Lang Hoa nắm chặt rồi.
Nhắc tới cũng thật buồn cười.
Chẳng lẽ tương lai Quốc Công phủ lại đi nghe lời một kẻ ngoại tộc sao?
“Trừ những thứ này.” Ninh Vương phi thở dài, “Lát nữa gọi tất cả Quản sự trong nhà đến phòng khách nghe ta căn dặn, cho dù những ngày này xảy ra chuyện gì trong phủ khắp trên dưới đều không được hoảng loạn.”
“Người đó đâu?” Ninh Vương phi căn dặn xong liền quay sang hỏi ma ma Quản sự.
Ma ma Quản sự vội nói: “Đang bị giam ở phòng chứa củi.”
Ninh Vương phi nghiêng đầu lại, “Ả có nói gì không?”
Ma ma Quản sự lắc đầu, “Không có, nha đầu này miệng kín như bưng, chỉ nói mình ngu ngơ không rõ chuyện gì, Hứa thị đó cũng chết rồi, nên không kiểm chứng được.
“Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được.” Ninh Vương phi cười lạnh, “Nếu năm đó Hứa thị quả nhiên đã làm ra chuyện gì thất phụ đức thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, Cố gia không để ta sống yên, ta cũng sẽ không để chúng được thoải mái đâu.”