Triệu Nhị gia cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chưởng quầy: "Ngươi biến ta thành người gì rồi?"
Hắn là cháu của Hoàng hậu, chẳng lẽ lại bị những thứ đó mê hoặc sao?
Triệu Nhị gia nhìn Chưởng quầy: "Rốt cuộc là ai sắp đặt?"
Chưởng quầy vẻ mặt đau khổ: "Tiểu nhân thật sự không biết, chỉ biết vị đó dặn dò là chỉ cần phục vụ Nhị gia dùng bữa, làm Nhị gia vui vẻ thì sẽ thưởng thêm tiền, vị đó đã bao hết tửu lầu của tiểu nhân, chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, dùng hết năm trăm lượng bạc, chỉ cần Nhị gia ở đây dùng bữa, sẽ cho tiểu nhân thêm năm trăm lượng, nếu Nhị gia vui sẽ thưởng một ngàn lượng."
Chưởng quầy nhìn Triệu Nhị gia giống như đang nhìn một vị thần tài sống.
Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, phục vụ tốt một người liền được thưởng rất nhiều tiền.
Triệu Nhị gia không khỏi kinh ngạc, hắn nhìn Chưởng quầy: "Ngươi có biết là ai không?"
Chưởng quầy cười nói: "Ngài nhất định là hoàng thân quốc thích, còn không cũng là quan lớn, ngài muốn đi kinh đô phải không? Đến kinh đô nhất định phải đi qua chỗ chúng ta."
"Sau khi ngài đến kinh đô, nhất định sẽ quyền cao hơn người." Trong mắt Chưởng quầy như đang nở hoa.
Được an bày chiêu đãi thế này còn không phải quyền cao hơn người sao?
Triệu Nhị gia nheo mắt, Hoàng hậu nương nương đặc biệt viết thư cho phụ thân, chuyện hắn làm lần này nhất định không được sai sót, vì thế hắn không thể để chút lợi ích cỏn con này làm mình dao động.
Triệu Nhị gia ngẩng đầu dặn dò Quản gia: "Tiếp tục đi."
Tiếp tục đi, không dừng lại ăn cơm sao?
Trên mặt Chưởng quầy đột nhiên xuất hiện vẻ đau đớn, thần tài của hắn sao lại bỏ đi như vậy.
"Ngài tấm lòng nhân từ," Chưởng quầy không nhịn được quỳ xuống đất, "Tất cả chúng ta đều nhờ cả vào ngài."
Nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của đám người này, Triệu Nhị gia trong lòng tràn ngập niềm hân hoan, đây chính là mùi vị của kẻ nắm quyền, sau khi Thái tử bị nước Kim bắt đi, Hoàng hậu liền trở thành niềm hi vọng của tất cả mọi người.
Địa vị của hắn cũng từng bước tăng lên.
Triệu Nhị gia kiềm chế niềm hân hoan trong lòng.
Nhìn thấy Triệu Nhị gia muốn rời khỏi, người luôn trốn trong tửu lầu không nhịn được nên bước ra.
"Triệu Nhị gia," Giọng người đó trong vắt, ánh mắt như một vệt sáng chiếu ra từ trong mây, rực rỡ rơi xuống người hắn, "Ta chỉ muốn mời ngài dùng bữa, không ngờ ngài lại không nể mặt thế này."
Người này vừa nhìn đã biết ngay không phải con nhà bình thường, đầu đội mão vàng khảm ngọc, trên người mặc trường bào gấm thêu hoa văn, chân mang đôi ủng dùng ngân tơ thêu nên.
"Thật vô tích sự." Hắn vừa nói vừa ném thứ gì đó lên người Chưởng quầy đang quỳ.
Triệu Nhị gia nhìn qua, đó là một hạt bi bạc.
Dùng hạt bi bạc đánh người, Triệu Nhị gia lần đầu thấy cảnh này.
Nếu cởi bỏ quần áo đang mặc, người này vẫn vô cùng khôi ngô tuấn tú.
Cách ăn mặc này cho thấy là một người có tài.
Triệu Nhị gia liền hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đó cười nói: "Ta là người của Bùi gia Phúc Kiến, trong nhà thứ tư."
Bùi Tứ.
Cái tên này như xoáy vào lòng của Triệu Nhị gia, hắn lập tức hiểu ra.
Thì ra là hắn, là Bùi Khởi Đường vừa lập công cho triều đình.
Sao Bùi Khởi Đường lại ở đây.
Triệu Nhị gia bán tín bán nghi.
Bùi Khởi Đường nói: "Ta đưa phụ thân đi Thái Nguyên, nghe nói Nhị gia đến kinh đô nên đặc biệt ở đây đợi ngài."
Hôm qua Triệu Nhị gia đã gặp qua Bùi Tư Thông, nghe Bùi Khởi Đường nói vậy, trong lòng cũng bớt đi nửa phần nghi ngờ.
Hai người vào trong tửu lầu.
Người hầu trong tửu lầu cùng hành lễ, vài nha hoàn nhanh chóng bưng trà rót nước, Triệu Nhị gia nhất thời sững sờ.
Bùi Tư Thông đi Thái Nguyên lo công vụ, nhiều người hầu của Bùi gia cũng đến, đám người này từ kinh thành đến đây, nhất định tốn không ít ngân lượng.
Nghe nói Bùi Tứ công tử tuy còn trẻ nhưng đã kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ xem ra quả thật là như vậy.
Một bàn thức ăn đã bày ra trước mắt, đầy đủ sơn hào hải vị.
Vì bàn ăn này, Bùi Tứ công tử nhất định đã bỏ ra không ít công sức.
Bùi Khởi Đường nhìn vẻ mặt tham lam của Triệu Nhị gia liền cảm thấy mắc cười, Hoàng hậu nương nương đã quá tin tưởng cháu của mình.
Nói cho cùng thì Triệu gia vẫn là cùng một giuộc, chỉ ham danh lợi.
Triệu Nhị gia đảo mắt nhìn, Bùi Khởi Đường đợi ở đây, rõ ràng là muốn chuẩn bị cùng hắn kết giao.
Hai người hỏi han vài câu, uống vài ly rượu.
Rượu nóng vừa uống vào, Triệu Nhị gia bỗng chốc cảm thấy như lơ lửng trên không, thấp giọng nói: "Cô mẫu lần này viết thư về, nói là muốn ta về kinh, không được tin bất kỳ ai… trực tiếp đến Khôn Ninh Cung…"
Bùi Khởi Đường đôi mắt vẫn tỉnh táo: "Đó là vì vụ án này vô cùng quan trọng, Hoàng hậu nương nương không an tâm, sợ huynh tuổi trẻ làm hỏng chuyện."
Triệu Nhị gia lập tức trở nên đầy khí thế: "Ta đã sớm cùng phụ thân hành sự, sao ta có thể làm hỏng chuyện, đều sắp xếp xong cả rồi, chỉ cần ta vào kinh thành đi một vòng… là xong."
Bùi Khởi Đường nói: "Đi Hoàng Thành Ti thẩm vấn không dễ như vậy, người ở Hoàng Thành Ti ra sao huynh biết không? Trước kia đừng nói là quan lớn, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng bị họ nắm trong tay."
"Tuy bây giờ đã khác, nhưng cũng không dễ dàng gì."
Triệu Nhị gia cười lạnh, hắn không sợ, hắn ở Bá Châu từng luyện qua bản lĩnh thẩm vấn người khác, nếu không phải cô mẫu không cho hắn đến kinh thành, hắn đã sớm muốn cùng Hoàng Thành Ti đấu một trận, xem thủ đoạn thấm vấn phạm nhân của ai cao minh hơn.
"Thời của Thẩm Xương Cát đã qua rồi," Trong mắt Triệu Nhị gia lộ ra vẻ hung ác, "Ngươi tin không, trong đại lao Bá Châu… ta muốn nó đen thì nó sẽ đen… muốn nó trắng thì nó sẽ trắng."
Bùi Khởi Đường đương nhiên tin.
Trong thời khắc quan trọng, Hoàng hậu nương nương muốn thể hiện uy phong của một quốc mẫu, vụ án Huệ vương mưu phản, Khánh vương mưu phản Triệu gia đều tham gia vào, vì triều đình mà thẩm tra ra không ít "phản tặc".
Thẩm Xương Cát chết trong Hoàng Thành Ti, Triệu gia liền lợi dụng cơ hội giành lấy công lao này, nhân tiện thu phục Ninh Vương phi bán mạng cho họ.
Bùi Khởi Đường cười mỉm: "Triệu huynh ở Bá Châu lợi hại như vậy, nhưng ở kinh đô không ai biết."
Triệu Nhị gia thành khẩn thề, "Toàn thể Đại Tề sẽ nhanh chóng biết Triệu Nhị gia ta là ai."
Bùi Khởi Đường đột nhiên đứng dậy, bất ngờ làm Triệu Nhi Gia sợ hết hồn.
"Nói như vậy, Triệu huynh muốn đến kinh đô càng nhanh càng tốt," Bùi Khởi Đường quay đầu lại nói, "Huynh nên biết là hiện nay hình bộ, Đại Lý Tự đã thẩm vấn qua một lần, đã có chút manh mối. Ai cũng biết đây là cơ hội lập công hiếm có, lỡ có người nhanh chân đến trước..."
Triệu Nhị gia ngước đôi mắt đầy tia máu đỏ, đúng vậy, nếu có người lập công trước hắn: "Nhưng… ta vẫn còn chưa đến kinh thành nữa."
"Ta giúp Triệu huynh một tay thì sao?" Bùi Khởi Đường quay đầu lại, "Triệu huynh không cần cưỡi ngựa về kinh, chỉ cần đi cùng thuyền của ta vừa thoải mái lại có thể mau chóng đến kinh thành, sau khi đến đó, Triệu huynh lập tức đến Hoàng Thành Ti, cho mọi người trở tay không kịp."
Mắt Triệu Nhi Gia lập tức sáng lên, thế này là tốt nhất: "Nếu Bùi huynh muốn giúp đỡ, sau này huynh đệ lập đại công, nhất định sẽ không quên Bùi huynh."
"Không thể chậm trễ," Bùi Khởi Đường nói, "Bây giờ chúng ta khởi hành ngay."
Đi.
Triệu Nhị lắc lư đứng dậy: "Được, bây giờ đi."