Lang Hoa từ trong tay Nội thị đón lấy cung bài.
Nội thị nhẹ giọng căn dặn: "Ngày mai đúng giờ Mão sẽ có người ở cửa cung nghênh đón tiểu thư, ngài nghìn vạn lần không nên đến muộn."
Lang Hoa nói: "Làm phiền công công, ta đã nhớ kỹ."
Sau khi Nội thị đi, Lang Hoa trở lại trong phòng Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái vẻ mặt lo âu: "Đây là có chuyện gì? Hoàng hậu nương nương nghĩ thế nào lại truyền con tiến cung?"
Hoàng hậu vẫn trốn ở Khôn Ninh Cung đóng cửa không ra, nhìn Thái hậu và Hoàng thượng đấu người chết đi sống lại, bây giờ thấy cơ hội, bắt đầu chậm rãi đưa ra tay chân.
Kiếp trước, Thái tử một mực trên triều đình, Hoàng hậu chẳng qua là dựa vào huynh trưởng tài giỏi của mình tại triều đình chiếm được một chỗ ngồi, sau đó lại muốn lợi dụng nhi tử của Diệp Quý phi đoạt được ngôi vị Hoàng đế. Năm đó Thái hậu đứng ra ở thời điểm xã tắc nguy cơ, giúp đỡ Tiên hoàng nâng cao quyền lực đến nửa bầu trời, mà nay Hoàng hậu là suy nghĩ như thế nào? Hoàng hậu là không muốn nỗ lực lại muốn nắm quyền hành.
Cố lão thái thái kéo tay của Lang Hoa: "Hoàng hậu nương nương nói cái gì con liền nghe đi, không nên thể hiện, cái triều đình này đến bây giờ... cũng chính là như vậy."
Tổ mẫu là sợ nàng hết lòng đối với Hoàng hậu nương nương mới khuyên bảo một phen, nàng đương nhiên sẽ không làm như vậy, đối với hạng người gì đều sẽ có cách ứng đối riêng.
Lang Hoa cười bưng chén trà đưa Cố lão thái thái uống: "Tổ mẫu yên tâm, cháu gái hiểu rõ đạo Lí này."
Nàng cảnh đời nào chưa thấy qua, lợi dụng người, người cuối cũng sẽ bị người lợi dụng.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, Hoàng hậu ước chừng là muốn mượn tay Cố gia để mưu lợi trong chuyện của Đường Bân.
Lang Hoa nói: "Con mang theo Hồ tiên sinh cùng đi, đem kết luận mạch chứng Hoàng hậu nương nương tỉ mỉ ghi lại, sau đó do Nữ quan đưa đi chuẩn bị cấp Thái Y Viện, trước khi dùng thuốc hướng Thái Y Viện thỉnh giáo, sẽ không mang bất cứ dược liệu gì vào trong cung."
Muốn cho Hoàng hậu ở trong chuyện này, không bới móc ra nàng có bất kỳ sai lầm gì.
...
Lang Hoa mang theo Hồ Trọng Cốt vào Khôn Ninh Cung.
Hoàng hậu nương nương được đỡ đi ra noãn các, Lang Hoa và Hồ Trọng Cốt tiến lên hành lễ.
Hoàng hậu cười nhìn Lang Hoa: "Bổn cung đã sớm nghe nói qua chuyện Cố Đại tiểu thư, hôm nay cuối cùng cũng gặp được."
Lang Hoa cảm giác được ánh mắt Hoàng hậu rơi vào trên mặt của nàng, tỉ mỉ mà quan sát một phen.
Hiển nhiên đối với dáng dấp của nàng cảm thấy rất hứng thú.
Hoàng hậu gật đầu: "Khuôn mặt này, dung mạo này, cũng trách không được Thái hậu nương nương thích ngươi," nói xong nhìn về phía Hồ Trọng Cốt, "Vị này chính là vị thần y nổi danh, Hồ tiên sinh đúng không?"
Hồ Trọng Cốt đi ra phía trước: "Chính là thảo dân."
Hoàng hậu đã sớm nghe nói Hồ Trọng Cốt xấu xí, cười nói: "Hôm nay toàn bộ Đại Tề đều biết Hồ tiên sinh là một thần y trăm năm khó gặp."
Hồ Trọng Cốt vội nói: "Thảo dân không dám nhận."
Nội thị cầm tới gối kê chẩn bệnh, Hồ Trọng Cốt tiến lên xem mạch, một lát mới lui ra.
"Thế nào?" Hoàng hậu cười hỏi.
Hồ Trọng Cốt cúi đầu trả lời: "Hoàng hậu nương nương mạch tượng bình thường, chứng máu đọng ngày trước đã có hướng chuyển biến tốt, có thể thấy được Thái Y Viện điều trị rất tốt, trong ngày thường Hoàng hậu nương nương dùng thuốc nơi Thái y, chỉ cần tiếp tục dùng, nhất định sẽ phượng thể an khang."
Hoàng hậu nâng mắt lên, trên mặt mang theo mừng rỡ: "Hồ tiên sinh cũng nói như vậy, thì Bổn cung càng an tâm."
Triều đại Hoàng đế con nối dòng không vượng, Hoàng hậu nương nương đã từng mang thai một lần, nhưng ở ba bốn tháng thì sinh non, từ đó về sau thân thể vẫn luôn không tốt.
Lang Hoa nhớ kỹ, kiếp trước thân thể Hoàng hậu sau khi tốt lên, thì có bầu mang thai, thật vất vả chịu đựng bảy tám tháng, rồi lại động thai khí sinh hạ con trai. Đáng tiếc nam hài kia chào đời chưa tới một canh giờ liền chết yểu, Hoàng hậu nương nương cũng bởi vậy tử cung bị tổn thương, cũng không có cách nào sinh con nữa.
Nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cũng liên tiếp hai ba lần gặp chuyện không may, đệ ruột của Hoàng hậu nương nương bị bệnh điên, giết phụ mẫu mình, huynh trưởng, tẩu tử, cháu, chất nữ và hộ viện, đem toàn gia thi thể đều chồng lên ở trong sân, sau đó khua kiếm tự vẫn, tình cảnh hết sức máu tanh, bởi vì sự kiện này, các quan to hiển quý khác ở phụ cận phủ Quốc trượng đều tìm trạch viện dời đi, nghe nói chỉ cần đến đêm khuya, trong phủ Quốc trượng sẽ truyền đến âm thanh kỳ quái.
Lúc đó Lục Nhị thái thái muốn nhân cơ hội ở phụ cận phủ Quốc trượng mua một chỗ trạch viện. Ước chừng là nghe đạo sĩ nói, người mù vô cùng mẫn cảm, cố ý mang theo nàng nhìn trạch viện.
Nàng được người đỡ đi một vòng ở trong nhà, nhưng thật ra không cảm giác được khác thường, lúc ngồi nghỉ ngơi ở dưới tàng cây một gốc cây hạnh, bị quả hạnh đánh tới chân, nàng lại càng hoảng sợ, cho là có người đang ở bên cạnh, vì vậy lớn tiếng gọi la, bởi vậy kinh động mọi người của Lục gia đến đây kiểm tra tình hình.
Lúc về tới Lục gia, nàng mới biết được, thời điểm bọn họ xem tòa nhà, trong nhà vừa lúc có một nhóm trộm cướp, cũng là bởi vì nàng đột nhiên kêu to, mới đưa bọn cướp sợ đến nỗi chạy trốn bốn phía, nếu để cho cường đạo tìm được cơ hội xuống tay với các nàng, sẽ là hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Hoàng hậu nương nương, Từ lão phu nhân tới." Nữ quan tiến lên bẩm báo.
Hoàng hậu cười gật đầu: "Mau đi mời lão phu nhân."
Rất nhanh Từ lão phu nhân được người mời vào nội điện.
Lang Hoa đứng lên hướng Từ lão phu nhân hành lễ.
Nhìn thấy Cố Lang Hoa, Từ lão phu nhân không khỏi ngẩn ra, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc, thế nhưng rất nhanh bà liền che đậy qua, cười nói: "Nguyên lai Hoàng hậu nương nương còn mời Cố Đại tiểu thư."
Lang Hoa là vãn bối, đứng lên nhường ghế cho Từ lão phu nhân, mình thì tới ghế dưới ngồi xuống.
Hoàng hậu cùng Từ lão phu nhân nói với nhau vài câu.
Hoàng hậu làm như nhớ tới cái gì, hai mắt lại tỉ mỉ mà quan sát Lang Hoa, sau đó vẫy tay gọi Lang Hoa: "Từ gia hay ra mỹ nhân, Bổn cung nhớ kỹ, thời Tiên hoàng Từ gia có vị cô nãi nãi, chính là quốc sắc thiên hương, đáng tiếc lão phu nhân dưới thân chỉ có A Tịnh là nữ nhi duy nhất..."
Lang Hoa trong lòng khẽ động, nhớ tới tình hình lúc Ninh Vương kêu nàng A Tịnh, từ lúc đi tới Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu đối với tướng mạo nàng đã cảm thấy rất hứng thú, hiện tại lại làm trò Từ lão phu nhân nói lên như vậy.
Lang Hoa không khỏi nhìn về phía Từ lão phu nhân.
Từ lão phu nhân nghe được tên A Tịnh, mí mắt trầm xuống, hiển nhiên rất không thích thứ nữ A Tịnh này.
Hoàng hậu nói tiếp: "Năm đó Bổn cung cùng A Tịnh rất tốt, A Tịnh ngày thường tiến cung làm bạn Bổn cung, đáng tiếc... Nàng sớm đã không còn."
Hoàng hậu trong ánh mắt lộ ra mấy phần đau thương.
Từ lão phu nhân cũng miễn cưỡng cười: "A Tịnh cũng là không có phúc khí, nếu là nàng hiện tại sống..." Mới nói đến đây đã không thể tiếp tục, vành mắt bà ta hơi có chút đỏ lên.
Lang Hoa mắt thấy Hoàng hậu và Từ lão phu nhân ở một bên thương tâm, trong lòng không khỏi cũng đau lòng vì A Tịnh, đã chết lâu như vậy, còn có người mang nàng ra diễn trò.
Từ gia là như thế này, Hoàng hậu cũng là như thế này.
Vừa nghĩ như thế, Lang Hoa không khỏi đối với nguyên nhân cái chết của A Tịnh cảm thấy hết sức hứng thú, nếu như nàng đoán không lầm, A Tịnh chết cùng Hoàng hậu nương nương có liên quan.
Hoàng hậu nói đến đây cố sức lôi kéo tay Lang Hoa: "Đều là Bổn cung không tốt, nhắc tới những chuyện thương tâm làm cái gì," nói dừng một chút, "Lão phu nhân, người xem xem Cố Đại tiểu thư có đúng hay không cùng A Tịnh có chút giống nhau? Đều là có tố chất mỹ nhân giống nhau, dung mạo, hình dáng này, nếu nói nàng là người Từ gia, không có người nào không tin."
Trong lòng Lang Hoa trầm xuống, quả nhiên Hoàng hậu nói ra cùng Ninh Vương nói như nhau.
Từ lão phu nhân cũng mở to hai mắt, lông mày nâng lên, cặp mắt giống như ánh nến lại phát ra ánh nhìn nóng bỏng chiếu vào trên mặt Lang Hoa.