Tim của Hàng thị đập “thìch thịch” liên hồi, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Tùng Nguyên: “Chúng ta có nên giúp gì đó không?”
Chuyện này phải giúp như thế nào, Từ Tùng Nguyên lắc lắc đầu: “Dẫu sao cũng là chuyện của Cố gia, hơn nữa Hứa thị sớm đã bị Cố gia đuổi rồi, dù chết thì cũng không do Cố gia phát tang.”
Cũng không biết người của Hứa gia có tới Kinh thành nhận thi thể không, theo lí thì Hứa thị đã về nhà ngoại rồi thì nhà mẹ đẻ Hứa thị nên ra mặt để sắp xếp mới đúng.
Hàng thị không khỏi thở dài: “Số con bé khổ thật.” Nói xong mắt đỏ hoe, không biết vì sao mà bà ta cứ cảm thấy Lang Hoa rất đáng thương.
Tuổi nhỏ như vậy mà đã trải qua bao nhiêu chuyện, mẫu thân lại ác độc, giờ còn chết thảm trong đại lao.
Cũng không biết có ảnh hưởng tới danh tiếng của Lang Hoa không?
Hàng thị nghĩ lung tung, không chú ý tới Từ Cẩn Du đang đi tới.
Từ Cẩn Du vào cổng, vô thức xin Hàng thị giúp đỡ, hi vọng Hàng thị có thể nói vài câu trước mặt Hàng lão thái thái, Hàng thị lại không biết đang nghĩ gì, ánh mắt ngẩn ngơ, căn bản không nhìn nàng ta.
Trong lòng Từ Cẩn Du bỗng nhiên sinh ra cảm giác căm hận.
Hàng thị luôn vậy, ngoài mặt nói yêu thương nàng ta, kỳ thực vốn không coi nàng ta ra gì, Từ Cẩn Du nghĩ tới đây sầm mặt lại.
“Cẩn Du,” Hàng lão thái thái nói, “Lại đây ngồi đi.”
Từ Cẩn Du mắt đỏ hoe, bộ dạng dè dặt khiến Hàng lão thái thái buồn lòng.
Rốt cuộc đều là lỗi của người lớn, không thể trách một đứa trẻ được.
Từ Cẩn Du buồn bã ngồi lên trên ghế. Dáng vẻ ấy chẳng ai nỡ trách móc nàng ta.
Từ Khải Chi tươi cười: “Đại cữu cữu về thật rồi, Tam cữu cữu khi nào mới về ạ?”
Từ Tùng Nguyên bên cạnh thở dài, hai đứa trẻ sao lại khác nhau đến vậy?
Cả nhà đang nói chuyện thì Quản gia tới bẩm báo: “Tam lão gia đã về.”
“Lão Tam,” Hàng lão thái thái xúc động đứng lên, Hàng thị vội lên trước đỡ, “Mau, dìu ta đi đón lão Tam.”
Từ Cẩn Du nhìn người Hàng gia ai nấy đều vui mừng, không biết vì sao nàng ta không thấy phấn chấn lên nổi, bởi vì những chuyện này vốn không liên quan gì đến nàng ta.
Nàng ta chỉ muốn sớm hồi cung, làm Thái hậu vui lòng.
Tuy nghĩ vậy nhưng Từ Cẩn Du vẫn làm ra vẻ vui mừng đi đón người của Hàng gia.
Hàng Đình Chi có vẻ gầy đi nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, dập đầu với Hàng lão phu nhân rồi bảo mọi người cùng vào nhà chính ăn cơm.
Hàng Đình Chi nhìn gương mặt vui vẻ của cả nhà, trong lòng vừa vui lại vừa buồn.
Nếu không có Cố Đại tiểu thư, ông ta có lẽ vĩnh viễn không được thấy cảnh này nữa.
Không những ông ta chết mà cả Hàng gia cũng khó tránh khỏi bị liên lụy.
Từ Tùng Nguyên không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đệ lại tới Kinh thành, Đường Bân hiện giờ ra sao?”
Hàng Đình Chi nói: “Đường Bân bị giam vào đại lao Hoàng Thành Ti rồi, Hoàng thượng lệnh cho Hình bộ, Đại Lí Tự hỗ trợ Bùi Tư Thông đại nhân xét xử vụ án này,” nói đến đây ông không giấu được xúc động, “Lần này không những Đường Bân không thoát được tội mà kẻ đứng sau Đường Bân cũng sẽ bị bắt.”
Từ Tùng Nguyên vẫn muốn hỏi tiếp nhưng người bên cạnh nhiều quá nên cuối cùng không nói thêm gì. Đường Bân không phải là người của Thái hậu sao? Lẽ nào Đường Bân lén lút đứng vào vây cánh của kẻ khác sau lưng Thái hậu? Người đó là ai?
Hàng lão thái thái cười nói: “Ăn cơm xong đã, ăn xong thì các con tới thư phòng nói chuyện.”
Mọi người đáp lại một tiếng, rồi cầm đũa ăn tiếp.
...
Ăn xong, Hàng thị và Từ Tùng Nguyên cùng Từ Cẩn Du, Từ Khải Chi ra khỏi phòng.
Vừa vào cửa Nguyệt Lượng thì Hàng thị kéo tay áo Từ Tùng Nguyên: “Sáng sớm mai ta tới Cố gia, ta... đi thăm Lang Hoa.”
Từ Khải Chi bên cạnh cũng nói: “Con cũng theo mẫu thân đi thỉnh an Cố lão thái thái nhé!”
Từ Tùng Nguyên nghĩ lát rồi gật đầu: “Qua lại nhiều một chút cũng được, đó thành ý của nàng mà.” Hàng thị là vậy, tuy không thông minh nhưng rất lương thiện, nghĩ tới đâu làm tới đó, trước giờ không giấu ông điều gì, lấy được bà ấy là phúc của ông.
Hàng thị nói: “Ta sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, ngày mai ta làm thêm chút điểm tâm mang cho Lang Hoa.”
Từ Cẩn Du chau mày: “Mẫu thân hôm nay đã tới Cố gia rồi mà? Sao mai vẫn muốn đi, người ngoài không biết lại cho rằng chúng ta và Cố gia cấu kết gì đó với nhau.”
Từ Khải Chi không khỏi lôi mép áo của Từ Cẩn Du: “Trưởng tỷ đừng nói vậy, Cố gia không sợ chúng ta làm liên lụy thì chúng ta sợ gì...”
Từ Cẩn Du mỉa mai: “Bị ai làm liên lụy? Nhà ta xảy ra chuyện gì?”
“Câm miệng,” Từ Tùng Nguyên nghiêm nghị nói, “Sao con lại dám nói những lời này, đây nhà ngoại tổ mẫu con, hai cữu cữu của con suýt chút nữa thì vào đại lao... Sao lại không phải là việc nhà ta?”
Từ Cẩn Du trước nay luôn được tâng bốc nay tự dưng lại bị răn rạy quở mắng như vậy, nàng ta há hốc mồm ngây ra đó.
Phụ thân vì một Cố gia nhỏ bé lại trách mắng nàng ta như vậy.
Nàng đã làm gì sai? Nàng sai ở điểm nào?
Từ Cẩn Du đột nhiên chảy nước mắt, không nói lời nào quay người bỏ đi.
Hàng thị vội dặn dò Hà ma ma: “Mau đi xem sao.”
“Không phải đi, không cần ai đi khuyên nó,” Từ Tùng Nguyên nghiêm nghị, “Mấy năm nay chúng ta quá nuông chiều nó, dạy dỗ nó không ra làm sao, cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy mà nó biến thành người tàn nhẫn vô tình, dù hầu hạ bên cạnh Thái hậu thì cũng có tác dụng gì? Thái hậu cũng không coi trọng nó.”
Hàng thị mím môi, lão gia đang giận giữ nên cũng hơi nặng lời.
Từ phía chân trời đột nhiên có tiếng sấm, mây đen chợt ùn ùn kéo tới, mưa bắt đầu rơi, Hàng thị giơ tay ra che mưa cho Từ Khải Chi, thúc giục Từ Tùng Nguyên: “Lão gia, mau đi thôi! Cần gì phải nổi giận với con mình như vậy.”
Từ Tùng Nguyên hừ một tiếng, tiếp tục đi.
...
Mưa càng ngày càng to, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm.
“Đại tiểu thư, người nghe thấy không?” Hồ Trọng Cốt thấp giọng nói.
Lang Hoa gật gật đầu: “Lúc người đi, thi thể của Hứa thị đã bị kéo đi thiêu, vết máu người thấy trong đại lao đã được thầy lang xác nhận... là Hứa thị đã chết.”
Hồ Trọng Cốt nói: “Là như vậy, Đại lão gia đi kiểm tra thì kết quả cũng giống nhau thôi.”
Kết cục là như vậy.
Hứa thị đã chết.
Lang Hoa sầm mặt dặn dò Tiêu Ấp: “Ngươi sai người đi thu nhặt xương cốt, đợi người của Hứa gia tới mang về an táng!”
Tiêu Ấp và Hồ Trọng Cốt đáp lại một tiếng rồi lui ra.
Ra khỏi cửa, Tiêu Ấp không nhịn được nói: “Tiên sinh, ngài nói là Đại tiểu thư sẽ không sao chứ?”
Hồ Trọng Cốt thở dài: “Đại tiểu thư thông minh như vậy sẽ nhanh chóng nghĩ thông suốt thôi.” Nhưng người càng thông minh lại càng không hiểu làm thế nào để giải tỏa tâm trạng của mình.
Lang Hoa ngồi trong phòng như ngửi được mùi ẩm ướt của cơn mưa mang tới.
Trong lòng nàng có cảm giác chua xót không nói thành lời, hồi lâu sau nàng nhìn về phía cửa sổ dặn dò Tiêu ma ma: “Các ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ một chút.”
Tuy Tiêu ma ma trong lòng lo lắng nhưng vẫn cùng A Quỳnh và những người khác ra khỏi phòng.
Lang Hoa đẩy cửa ngồi lên trên bậc thềm.
Mưa bụi bay vào mặt nàng, gió thổi làm hơi thở nàng trở nên nhanh hơn.
Mưa sắp làm y phục nàng ướt thì bỗng nhiên trên đầu xuất hiện một chiếc ô, chiếc ô làm nước mưa bị chặn lại rồi bắn ra ngoài.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, “Muội đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ ổn.”