Lời của Từ Sĩ Nguyên làm Lục Anh ngây ra.
Từ Sĩ Nguyên cứ coi như thích hắn hơn nữa, cũng không nên nói ra lời như vậy, Từ Sĩ Nguyên nói như đinh đóng cột thế, giống như là trưởng bối của hai nhà vậy.
Nghĩ tới đây, Lục Anh hơi hơi nhíu mày.
“Đi thôi,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Nên vào trong rồi.”
Lục Anh quay đầu vái Từ Sĩ Nguyên một cái rồi bước nhanh vào Cống Viện.
Hồi lâu, cửa Cống Viện chính thức khóa lại.
Từ Sĩ Nguyên nhìn cửa lớn dường như nghĩ tới khi mình còn trẻ, Từ lão phu nhân không chịu để mình làm quan, ông ấy mượn quan hệ của Thái tử ở Hàng Châu lấy được thư tiến cử lén đi khảo thí.
Sau khi thi được Tiến sĩ, sợ bị người ta vạch làm người của đảng Thái tử, ông ấy nghĩ cách đến biên cương làm huyện lệnh, ông ấy sớm đã nhìn ra Thái tử là kẻ ngu xuẩn, sớm muộn cũng rơi vào kết cục như vậy.
Từ Sĩ Nguyên đi tới trong trà lâu ngồi xuống, hạ nhân lên trước nói: “Lão gia, ngài muốn ở đây đợi tin sao?”
Từ Sĩ Nguyên gật gật đầu.
Không lâu sau, Từ Chính Nguyên vội vội vàng vàng vào cửa, nhìn thấy Từ Sĩ Nguyên nhíu mày: “Huynh còn ở đây uống trà... khắp nơi trong cung lòng người hoang mang, huynh thì không sốt ruột chút nào.”
Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Những sản nghiệp đó của ngươi không phải sớm đã bỏ ra hết rồi sao?”
Từ Chính Nguyên chép miệng: “Đúng thế, nhận được thư huynh từ Thái Nguyên gửi tới, đệ đã nhanh chóng cắt đứt qua lại với chỗ Thái tử, chỗ Thái tử bị điều tra, cũng không liên luỵ tới đệ.”
Từ Sĩ Nguyên hơi hơi nhướn mày: “Đây đã là rất tốt rồi, ngươi còn muốn gì?”
“Tài lộ,” Từ Chính Nguyên nói, “Cắt đứt tài lộ bên đây, phải nghĩ cách tiếp nối, đệ... không dễ gì sai người tìm tới Đường Bân, không ngờ lại xảy ra chuyện của Hàng gia.”
Từ Sĩ Nguyên nháy mắt: “Vậy ngươi phải mừng, may mà còn chưa hạ thủ, không thì có thể sẽ bị Đường Bân liên lụy.”
Từ Chính Nguyên lần này thật sự không hiểu rồi: “Thái tử thất bại, người được lợi có lẽ là Thái hậu, Đường Bân là người của Thái hậu, theo lý mà nói, Đường Bân nên đắc ý mới đúng, vì sao lại bị người ta nhắm vào, lẽ nào là Hoàng thượng làm? Nếu Hoàng thượng có tâm tư này, sớm đã gọi Hàng Đình Chi vào kinh rồi, sao ta lại không nhìn ra.”
Từ Sĩ Nguyên ngậm một ngụm trà, hắn đương nhiên không thể nói cho Từ Chính Nguyên, sau khi cuộc chiến Tây Hạ qua đi, đã bắt đầu có người ra tay dọn dẹp tàn cục, bồi dưỡng thế lực của mình.
Những người như Hàng Đình Chi này đã không dựa vào Thái hậu, lại không hoàn toàn phục tùng Hoàng đế, trên người họ luôn có ngạo cốt của thần tử ngay thẳng, người như vậy dù phần lớn có chút tài hoa, lại khó thao túng nhất, càng đừng nhắc tới thu phục họ ở bên cạnh, ông ấy ở Từ gia và Chân Định đã từng nói chuyện mấy lần với Hàng Đình Chi, người này tính tình rất quái lạ, sẽ không nể mặt bất cứ ai, ông ấy muốn khuyên nhủ Hàng Đình Chi đừng đi theo con đường thần tử chính trực đó nữa, đều bị Hàng Đình Chi lạnh nhạt cãi lại.
Ông ấy có lúc nghĩ, công tử thế yếu lực mỏng, nếu bên cạnh có người như vậy hiếu trung, giúp ông ấy trông chừng biến đổi trong triều đình, lúc then chốt còn có thể lôi kéo tất cả thần tử chính trực của Đại Tề mở đường cho công tử, đến lúc đó tất cả đều sẽ tiết kiệm được một nửa công sức.
Việc ông ấy chưa làm được, giờ lại có người đang làm rồi.
Đợi khi ông ấy phản ứng lại được, thế lớn đã mất.
Dù ông ấy không chịu thừa nhận sổ sách Vệ sở Cố gia lấy ra, là có ý muốn tạo nên cục diện hôm nay, nhưng trên đời tuyệt đối không có việc trùng hợp như vậy, ông ấy không thể không bội phục sự thông minh của Cố gia, lẽ nào tất cả những việc này thật sự đều xuất phát từ một tay của Cố Lang Hoa?
Cố gia sau này sẽ dựa vào ai?
Từ Sĩ Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tới rồi.”
Nghe Từ Sĩ Nguyên nói, Từ Chính Nguyên cũng hiếu kì nhìn ra ngoài.
Dưới lầu có mấy người cưỡi ngựa đi qua, người đi đầu chính là Đường Bân, hướng họ đi chính là hoàng cung, Hoàng thượng truyền Đường Bân rồi.
Từ Chính Nguyên nói: “Là Đường Bân, vậy... làm sao đây?”
Từ Sĩ Nguyên đứng lên, không chịu nói thêm một câu nào nữa, kẻ ngốc cuối cùng vẫn là kẻ ngốc, bất luận nói gì, hắn cũng sẽ không hiểu.
...
Từ gia.
Từ Tùng Nguyên quanh quẩn ở ngoài Hoàng Thành Ti, hôm qua ở Hàng gia ông ấy đã gặp Hàng Văn Đồng, biết người của Hàng gia sẽ đánh Trống Đăng Văn, hôm nay ông ấy mở trừng mắt nhìn người của Hoàng Thành Ti đưa Hàng Văn Đồng đi.
Cuối cùng, Cố Thế Hoành đi ra khỏi nha môn.
Từ Tùng Nguyên không nhịn được vái chào: “Ta vốn không có mặt mũi nào tới cầu xin... nhưng cữu huynh đó của ta...”
Từ Tùng Nguyên còn chưa nói dứt lời, Cố Thế Hoành đã đưa tay kéo Từ Tùng Nguyên: “Từ huynh yên tâm, Hoàng thượng đã có lệnh rõ ràng, bảo Hoàng Thành Ti muộn một chút mới thẩm vấn Hàng Văn Đồng... ta cũng sẽ ở bên cạnh trông nom.”
Từ Tùng Nguyên ngây ra, không ngờ Cố Thế Hoành lại vui vẻ đồng ý như vậy.
So ra cả Từ gia coi Hàng gia là tai họa, vì Hàng thị về nhà đẻ, tối qua Từ lão phu nhân giày vò một đêm, hôm nay trước khi Cẩn Du vào cung còn dặn dò ông ấy, nhất định không thể ra mặt cho Hàng gia.
Từ lão phu nhân thâm chí sai gia nhân đưa ông ấy tới ngoài nha môn, sợ ông ấy nửa đường chạy ra ngoài khơi thông quan hệ cho Hàng gia.
Nghĩ tới những điều này, ông ấy đúng là hổ thẹn, ông ấy còn không bằng Cố gia xưa nay không có giao tình với Hàng gia, sau này làm sao còn mặt mũi đi gặp người của Hàng gia.
“Từ huynh không cần cảm ơn ta,” Cố Thế Hoành gọi Từ Tùng Nguyên tới bên cạnh thấp giọng nói, “Việc này có thể có chuyển biến, đều là vì cuốn sổ sách đó của Lang Hoa, sau này... nếu Hàng gia có thể thoát nạn, cũng không uổng phí khổ tâm của Lang Hoa.”
Cố Lang Hoa.
Lại là đứa trẻ đó.
Nói tới đây, Cố Thế Hoành nghĩ ra: “Con gái của Từ huynh Cẩn Du không phải cũng ở trong cung sao? Từ huynh có thể bảo Cẩn Du ở trước mặt Thái hậu nói thêm giúp Hàng gia vài câu, Thái hậu cũng không phải người không hiểu lý lẽ, nói không chừng sẽ đưa tay ra giúp.”
Cẩn Du không chỉ sẽ không giúp, có lẽ còn vội dứt bỏ quan hệ với Hàng gia, nhưng lời này, Từ Tùng Nguyên không tiện nhắc tới trước mặt Cố Thế Hoành.
Không phải đứa trẻ nào cũng có thể thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện như Cố Lang Hoa.
Từ Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ta... biết... ta sẽ bảo Cẩn Du nói vài lời tốt, suy cho cùng đó là cữu cữu của nó.”
Cố Thế Hoành nói: “Nếu có tin, ta sẽ sai người đi thông báo cho huynh,” Nói rồi dừng lại, “Nhưng Cần Chính Điện suy cho cùng không truyền ra tin tức gì, những việc này người ngoài còn chưa biết, Từ huynh đừng tiết lộ ra, cứ coi như đối với người nhà cũng kín miệng như bưng.”
Từ Tùng Nguyên nói: “Cố huynh yên tâm.”
Hai người cứ thế từ biệt, Từ Tùng Nguyên không có lòng nào lên nha môn, dứt khoát trở về Từ gia, chui tọt vào thư phòng.
Nghe thấy tin Từ Tùng Nguyên trở về, Từ lão phu nhân cười lạnh: “Giờ hắn biết lợi hại rồi, người của Hàng gia căn bản chính là gia đình tai họa, lại dám đánh vang Trống Đăng Văn, ta phải xem xem Hàng Văn Đồng đó khi ra khỏi đại lao, trên người còn có mấy chiếc xương hoàn chỉnh.”
Hàng gia coi như xong rồi.
Giày vò như vậy, trước mắt chính là nhà nát người vong.
Từ lão phu nhân chậm rãi xoay phật châu trong tay, xem xem Hàng thị còn có mặt mũi nào về Từ gia.
...
Trong Từ Ninh Cung, Từ Cẩn Du đang nhẹ nhàng xoa vai cho Thái hậu.
Thái hậu dường như nghĩ ra một việc: “Ai gia nghĩ ra, Hàng Đình Chi là cữu cữu của ngươi phải không? Hàng gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân ngươi.”
Từ Cẩn Du đột nhiên sắc mặt thay đổi, lập tức dừng tay lại: “Thái hậu nương nương trí nhớ tốt quá, Hàng Đình Chi chính là cữu cữu của thần nữ... Chỉ là ông ấy rời kinh nhiều năm... hai nhà rất ít qua lại, đặc biệt là sau khi tới Chân Định, liền bặt vô âm tín.” Nàng ta nhất định phải để Thái hậu tin, Từ gia và Hàng gia chỉ có danh nghĩa thông gia, như vậy Hàng gia xảy ra chuyện mới không liên lụy tới Từ gia.