Lang Hoa không muốn giải thích với Bùi Khởi Đường.
“Huynh thì sao? Vì sao huynh có hứng thú với vụ án của Hàng Đình Chi.”
Nàng hỏi ngược lại.
Bùi Khởi Đường là người còn xảo quyệt hơn hồ ly không phải cũng đang giúp Hàng Đình Chi sao?
Cố gia đã làm quan, họ không thể đồng lưu ô hợp với những người tham ô quân tư đó, cho nên không phải bạn thì là địch, đợi người khác tỉnh táo đối phó Cố gia, chi bằng tự mình bước qua trước một bước.
Nàng không thể nói cho Bùi Khởi Đường, sau này Đại Tề trong ưu ngoài hoạ, người như Hàng Đình Chi, Mã Thuỵ, Liễu Tử Dụ ở triều đường đáng quý biết mấy.
Lang Hoa nói: “Tóm lại là chí đồng đạo hợp!”
Bùi Khởi Đường cười lên, trong mắt rõ ràng ánh lên bộ dạng của Lang Hoa, hắn nhẹ nhàng tiến gần phía trước: “Cho nên muội cảm thấy ta cũng là người như vậy, không thì sẽ không đem ta vạch chung với những người như Mẫn Hoài, Hàng Đình Chi, Hàn Chương.”
Điều này Lang Hoa chưa từng nghĩ tới.
“Việc của họ muội chưa từng giấu ta, vì muội cảm thấy ta sẽ đứng ở bên này,” Giọng nói của Bùi Khởi Đường rất nhẹ, dường như mang theo mùi vị dỗ dành lừa gạt, “Dù ta không tránh khỏi có lúc sẽ mưu tính, nhưng trong lòng muội vẫn là người thẳng thắn vô tư.”
Bùi Khởi Đường đứng thẳng người, hắn đột nhiên biết vì sao chim trống phải cố sức vẫy bộ lông ngũ sắc lốm đốm trên người, hắn cẩn thận dụ dỗ Lang Hoa, hi vọng Lang Hoa có thể bỏ phòng bị trong lòng với hắn.
Người này khi tán dương mình cũng là dồn hết sức, không thèm đỏ mặt.
Lang Hoa liếc Bùi Khởi Đường một cái: “Đương nhiên không phải, nếu ta có thể dùng Thất Thừa Phương Đồ để tính sổ, thì sẽ không kéo huynh tới giúp.” Đối với tính toán, nàng chẳng qua chỉ là học đơn giản, không giải được những câu nguyên thuật đó, càng không hiểu cái gì là đoá tích thuật, khích tích thuật, Bùi Khởi Đường cầm những quyển sách đó, trong tay cầm thẻ tính, hàng ngày đều xem rất thích thú.
“Thời gian không sớm nữa,”Lang Hoa nhìn bên ngoài, “Huynh cũng nên đi rồi, lát nữa phụ thân nhất định sẽ tới hỏi.”
Mặt dày mày dạn cũng được, nhưng không thể khiến nàng chán ghét.
Bùi Khởi Đường đứng lên.
Lang Hoa nghĩ tới một việc: “Đúng rồi, dù huynh muốn lật án cho Khánh Vương, nhưng cũng đừng theo Hình bộ quá sát, phải tìm cơ hội thích hợp, không thì sẽ khiến Hoàng thượng nghi kỵ.”
Trong lòng Bùi Khởi Đường ấm áp, gật gật đầu: “Ta biết chừng mực.”
Bùi Khởi Đường đi ra ngoài.
A Mạt lên trước hầu hạ Lang Hoa tắm rửa thay y phục, nằm trên giường Lang Hoa luôn cảm thấy trong lòng như còn có việc gì, không cầm được nhìn ra ngoài.
Tiêu ma ma thấy vậy thấp giọng nói: “Trên chiếc lồng đó buộc sáo trúc, có phải thổi một cái, chim đó sẽ trở lại không.”
Lang Hoa lúc này mới hiểu ra, nàng là đang lo lắng con chim Bùi Khởi Đường đưa tới đó.
A Quỳnh dùng khăn tay lau lau sáo trúc mới đưa tới tay Lang Hoa.
Tất cả mọi người thích thú nhìn Lang Hoa.
Lang Hoa thử thăm dò sáo trúc đặt vào trong miệng, thổi nhẹ một cái, tiếng sáo trong trẻo lập tức vang lên.
Không lâu sau, bên ngoài quả nhiên vang lên tiếng chim kêu, A Quỳnh cười nói: “Quả nhiên trở về rồi.”
Một con chim màu xanh lục đang ngóc đầu, anh dũng nghênh ngang đứng ở cửa sổ, một đôi mắt như đậu đen, quay đầu nhìn ngó người trong phòng, hồi lâu mới đập cánh bay tới trên chiếc bàn thấp bên cạnh giường.
Trong phòng lập tức như loạn lên.
A Mạt bưng đèn tới, hình như muốn nhìn cho rõ con chim.
Lang Hoa hơi sợ động vật nhỏ mỏ nhọn, kiếp trước khi mắt nàng không nhìn thấy, ngón tay bị thuý điểu mà Từ Cẩn Du nuôi mổ, cho nên nàng có thể nghe tiếng chim hót từ xa xa, chỉ là không thể ở quá gần chim.
Lang Hoa vô thức co rúm lại phía sau dặn dò Tiêu ma ma, “Cầm lồng tới, xem xem nó có phải muốn về trong lồng không.”
A Quỳnh đặt lồng lên bàn bát tiên, chim quả nhiên bay tới, sau đó thu cánh, ngoan ngoãn co chân lên chạc cây.
Tiêu ma ma khoá lồng lại, cười nhìn Lang Hoa: “Đại tiểu thư, lồng này đặt ở đây, hay là cầm ra bên ngoài.”
A Mạt vừa muốn nói, hay là cầm ra bên ngoài được rồi, tránh để làm phiền Đại tiểu thư nghỉ ngơi, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Tiêu ma ma, vội im miệng.
Lang Hoa nói: “Đặt trên bàn thấp đi!” Chim đã ở trong lồng, cũng không có gì đáng sợ.
Tiêu ma ma đáp lại một tiếng, đặt lồng chim lên chiếc bàn thấp đối diện giường.
Thổi đèn, Lang Hoa nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu, nàng dường như loáng thoáng nhìn thấy một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy nàng tiến gần về phía trước: “Không sao, sẽ không mổ đau nàng, từ từ...”
Một con thuý điểu bay tới lòng bàn tay nàng, tha đi hạt vừng, Lang Hoa cũng cười theo ra tiếng.
Giấc mơ tươi sáng này, dần dần tiêu tan, cuối cùng hoá thành nụ cười cong lên trên khoé miệng Lang Hoa.
...
Liễu Tử Dụ nằm trên giường trằn trọc.
Chỉ cần nhắm mắt, sổ sách của Cố gia lập tức xuất hiện trước mắt, giọng nói của Hoàng đế cũng ở bên tai: “Tính, tính rõ ràng cho Trẫm.”
Liễu Tử Dụ đột nhiên hãi hùng khiếp vía.
Có lẽ trong mắt người khác, vấn đề lớn nhất là số lượng dược liệu của Hộ bộ và Cố gia ghi chép chênh lệch rất nhiều.
Chỉ có người xem hiểu sổ sách, mới phát hiện căn nguyên của vấn đề không nằm ở dược liệu, mà là ở số lượng Cấm Quân, Sương Quân, Cố gia ghi rõ số lượng tất cả tướng sĩ tử trận, chỉ cần hơi hạch toán, là có thể biết trận chiến này Đại Tề rốt cuộc tập kết bao nhiêu tướng sĩ.
Cái này cách biệt rất xa so với số lượng Thủ Bị địa phương báo lên triều đình.
Liễu Tử Dụ không nhịn được muốn tới Binh bộ lật xem danh sách quân tịch tướng sĩ xuất chinh và Thủ Bị địa phương trình lên.
Chỉ cần nghĩ tới đây, liền đứng ngồi không yên.
Lẽ nào thật sự bị Cố Lang Hoa đoán trúng rồi, hắn muốn tới Phúc Nguyên Tự tìm đáp án.
“Người đâu,” Liễu Tử Dụ cuối cùng không nhịn được, “Cuối giờ Dần chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài.” Hắn muốn đi xem xem Phúc Nguyên Tự rốt cuộc có thứ gì đang đợi hắn.
Trời còn chưa sáng, Nghênh Khách Tăng của Phúc Nguyên Tự đã nhìn thấy một chiến xe ngựa nắp xanh, ngay sau đó Liễu Tử Dụ đi xuống.
“Vị sư phụ này, ta muốn hỏi...” Liễu Tử Dụ vừa nói tới đây, liền nhìn thấy một người chậm rãi từ trong chùa đi ra.
Người này mặc trường bào màu xanh lam ngọc, trên mặt là vẻ điềm tĩnh ung dung, nhìn thấy Liễu Tử Dụ khom lưng vái xuống: “Liễu đại gia.”
Liễu Tử Dụ nhìn kỹ hắn một lượt, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ngươi là... ngươi là Hàng Đình Chi.”
Đây chính là Hàng Đình Chi cáo trạng Đường Bân, hắn lại có thể ở đây.
Sổ sách của Cố gia, sự xuất hiện của Hàng Đình Chi, đều chỉ thẳng một người: Đường Bân.
Còn hắn giờ đã cuốn vào bên trong.
Trước mắt Liễu Tử Dụ nổi lên ánh mắt trong veo của Cố Đại tiểu thư.
Cố gia kê cho hắn một toa thuốc mạnh.
“Liễu đại gia,” Hàng Đình Chi nói, “Nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta vào trong nói chuyện đi!”
Trời còn chưa sáng, tất cả đều đang yên tĩnh, người tỉnh táo lại có mấy người.
...
Trước cửa Tuyên Đức Kinh thành, Hàng Văn Đồng đi vào Trống Đăng Văn Viện, cầm dùi trống lên.
Một trận trống đinh tai nhức óc dường như đã làm tỉnh cả hoàng cung.
Quan viên đang chuẩn bị lên triều không cầm được quay đầu nhìn tới.
Trống Đăng Văn đã rất lâu không vang lên, từ khi có Hoàng Thành Ti, không ai dám đánh trống kêu oan nữa, vì bản triều có quy định bất thành văn, chỉ cần gõ vang Trống Đăng Văn, thì phải vào đại lao của Hoàng Thành Ti, ai lại có thể chịu được sự thẩm vấn của Hoàng Thành Ti, mà oan mãi không kịp báo, người đã chết trong lao.
Là ai?
Mọi người nhìn nhau.
Không biết làm sao tất cả mọi người đều có dự cảm, tiếng trống lần này giống như một trận mưa to gió giật, không biết phải cuốn theo phong ba lớn thế nào.
Ninh Vương nằm trên giường mở trừng mắt.