Người làm của Cố gia nhìn qua: “Vậy còn giả sao, chúng ta ở bên cạnh nhìn rõ mồn một.”
Rèm của xe ngựa động đậy cuối cùng bị người ta đặt xuống.
Người trong xe dặn dò một tiếng: “Mau đi đi, lát nữa Hoàng thượng đợi sốt ruột rồi.”
Xe ngựa chạy thẳng tới cửa cung, hạ nhân theo xe vội lên trước đưa tay đỡ người trong xe đi ra.
Một công tử khoảng đôi mươi mặc áo màu xanh đi ra, ánh mắt dịu dàng trong sáng, trên gương mặt dường như luôn mang theo một nụ cười, từ từ đi về phía trước.
“Liễu Nhị công tử,” Cung nhân vội lên trước, “Chỗ Thái phi nương nương vẫn hỏi người đó.”
Liễu Tử Dụ hơi cười: “Phiền ngươi nói một tiếng với Thái phi nương nương, đợi ta gặp Hoàng thượng ở Cần Chính Điện, sẽ đi thỉnh an Thái phi nương nương.”
Cung nhân gật đầu ép thấp giọng: “Thái phi nương nương nói rồi, gần đây triều chính bận rộn, Hoàng thượng khó tránh mệt mỏi, người thuận theo Hoàng thượng chút...”
Ý của Thái phi nương nương, là bảo hắn đừng làm trái ý của Hoàng thượng!
Liễu Tử Dụ nói: “Xin Thái phi nương nương yên tâm, tôn nhi hiểu rồi.”
Nhà mẹ đẻ của Thái phi họ Liễu, Liễu gia mấy đời đơn truyền, cuối cùng chỉ có được một nam đinh này, Thái phi nương nương vô cùng yêu thích, biết Liễu Tử Dụ hôm nay tiến cung, vội bảo người tới dặn dò, tránh để xảy ra sơ suất.
“Ta còn muốn hỏi thăm một việc,” Liễu Tử Dụ nói, “Vị Thần y Cố Đại tiểu thư truyền từ bên ngoài đó có chẩn bệnh cho Thái phi không?”
Cung nhân nói: “Cố Đại tiểu thư hai ngày nay đều ở chỗ Thái phi, trông nom ăn uống cho Thái phi, Cố Đại tiểu thư nói, bệnh của Thái phi là nhiều năm tích tụ để lại, dù nói phải dùng dược thạch, càng phải tĩnh dưỡng thường xuyên, đặc biệt là ăn uống không thể lơ là, không thì...”
Lời phía sau cung nhân cũng không nhớ rõ rốt cuộc nói thế nào.
“Nói chung là, nếu thường ngày ăn uống không đúng, cứ coi như thuốc tốt hơn cũng vô dụng.”
Liễu Tử Dụ hơi hơi nâng mày lên, Hoàng Viện sứ xem bệnh cả một đời cho Thái hậu, Thái phi, giờ lại để mặc một tiểu cô nương chỉ tay vẽ chân, trong lòng đương nhiên không vui, mới tới cầu xin trước mặt hắn.
Liễu Tử Dụ nói: “Vậy Thái phi nương nương rốt cuộc có cảm thấy đỡ hơn chút không?”
Cung nhân lắc lắc đầu: “Còn chưa đâu, Cố Đại tiểu thư nói như vậy thấy hiệu quả chậm...”
Bên tai Liễu Tử Dụ vang lên những lời nói đó của nhân viên Cố gia ở tiệm thuốc, vốn dĩ hơi khoác lác một chút về tiểu thư nhà mình cũng không sao, nhưng lời này nói ra lại quá tự mãn, đạp cả Thái Y Viện và Vệ sở biên cương dưới chân, Cố gia huênh hoang như vậy nhất định là có ý đồ.
Cung nhân lui xuống, Liễu Tử Dụ đi theo Nội thị đi tới Cần Chính Điện.
Hoàng đế bản triều thích toán học, cách dăm ba hôm lại gọi tất cả nhân tài toán học của Đại Tề tập trung ở Cần Chính Điện, moi người cùng nói chuyện thiên văn, biện giải đề mục.
Liễu Tử Dụ vừa tới trước điện, liền nghe thấy bên trong truyền tới giọng nói của Hoàng đế: “Đúng là có ngươi, Trẫm lại đố ngươi một câu, không tin không làm khó được ngươi.”
Sau một hồi im lặng, trong đại điện lại vang lên tiếng bàn tính giòn tan.
Liễu Tử Dụ nhìn về phía Nội thị bên cạnh: “Đã có học sinh toán học tới rồi?”
Nội thị lắc lắc đầu: “Không có, là Bùi đại nhân ở bên trong.”
Bùi đại nhân? Liễu Tử Dụ nhíu mày: “Là Bùi đại nhân nào?” Hắn lại không biết Đại Tề từ khi nào có Bùi đại nhân tinh thông toán học.
Nội thị nói: “Chính là vị Bùi Khởi Đường đại nhân từ Tây Hạ đánh trận trở về.”
Là hắn? Giờ cả Đại Tề ai không biết Bùi Khởi Đường bắt sống Lý Thường Hiển, điều khiến Liễu Tử Dụ kinh ngạc là, một võ tướng như Bùi Khởi Đường lại còn biết dùng bàn tính, nếu là bài toán bình thường thì thôi, nhưng hắn biết, câu hỏi Hoàng thượng ra, cơ bản có chút liên quan tới nguyên thuật học. Võ tướng giải nguyên thuật học, giống như văn thần đem binh đi đánh trận, phải biết khác nghề như cách núi, nghĩ tới đây hắn thấy hiếu kỳ, Bùi Khởi Đường này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
Sau khi Nội thị thông bẩm, dẫn Liễu Tử Dụ tới đại điện.
Liễu Tử Dụ lên trước hành lễ, Hoàng đế trông rất vui, trong ánh mắt lại lộ ra sự thâm trầm: “Đợi một chút học sinh toán học đều tới rồi, Trẫm muốn các ngươi giải một câu hỏi,” Nói rồi dừng lại, “Xem xem hôm nay trong đại lao của Hoàng Thành Ti có phải muốn bắt người không.”
Liễu Tử Dụ nghe thấy liền kinh ngạc.
...
Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu và Thái phi nghe Lang Hoa nói chuyện, mặt mày cũng lộ rõ ngạc nhiên.
Thái hậu nói: “Lời ngươi nói là ý gì? Trước đây Y công của Vệ sở đều chưa tận lực?”
Lang Hoa giao cuốn sổ trong tay cho Thái hậu: “Đây là ghi chép của chúng tiểu nhân trong những ngày ở Vệ sở Tây Hạ chữa trị cho thương binh, tất cả mạch án đều có chứng cứ tra xét, dùng bao nhiêu dược liệu, cứu sống bao nhiêu người, so sánh với ghi chép của Vệ sở thông thường, khác biệt rất lớn.”
Thái hậu lật từng trang sổ một xem.
Thái phi nhướn mày: “Nói như vậy là vì trước đây Vệ sở cứu chữa không thoả đáng? Y công của Vệ sở không phải đều do Thái Y Viện sắp xếp sao?”
Thái hậu, Thái phi bốn mắt nhìn nhau.
Từ Cẩn Du bên cạnh nhẹ nhàng rót nước trà đưa tới trước mặt Thái hậu, Thái phi, sau đó ngồi trên ghế gấm bên cạnh.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào rơi trên đỉnh đầu Cố Lang Hoa, khiến cả người nàng dường như lấp lánh phát sáng.
Từ Cẩn Du vô ý hơi hơi nhíu mày.
Cố gia đã nhận được nhiều lợi ích như thế, Cố Lang Hoa lại còn chưa biết thu tay, giờ lại nghĩ cách tố cáo Thái Y Viện trước mặt Thái hậu, Thái phi.
Cố Lang Hoa lấy đâu ra tự tin? Nàng ta làm sao nhận định nhất định sẽ thắng?
Thái phi xưa nay vốn rất ít quản việc, lần này dường như cũng bị y án trước mặt thu hút ánh mắt.
Lang Hoa nói: “Đây chỉ là một phần trong số đó, khi từ Tây Hạ trở về, chúng tiểu nhân đã mang về tất cả y án, sợ là chúng tiểu nhân ghi chép sai, chúng tiểu nhân còn giữ lại một thứ sau này kiểm tra.”
Lang Hoa nói dứt lời, nhận một chiếc hộp từ trong tay Tiêu ma ma giao cho cung nhân bên cạnh.
Cung nhân mở hộp ra, đưa tới trước mặt Thái hậu, Thái phi.
Thái hậu nhìn một cái, mơ màng: “Đây là gì?”
Cả hộp toàn vải, vẫn có thể nhìn thấy vết ố bẩn bên trên.
Mắt Cố Lang Hoa càng trở nên phát sáng hơn: “Mỗi một thương binh vào Vệ sở chữa trị, chúng tiểu nhân đều sẽ băng cho người đó một miếng vải, cho tới khi họ rời khỏi Vệ sở, bên trên có tên của họ, và ấn ký ngón tay của họ, những cái này đều có thể làm chứng cứ chúng tiểu nhân không nói dối.”
Nếu Cố Lang Hoa không nói dối, Y công của Vệ sở trước đây có lẽ là chữa trị không tốt.
Cố Lang Hoa nói: “Họ không chỉ chữa trị không tốt, hơn nữa tham ô dược liệu, thậm chí hại tính mạng người.”
Hoàng Viện sứ ngồi bên ngoài điện nghe được lời này cũng không nhịn được nữa, phẫn nộ và kinh hãi đã khiến ông ta đỏ mắt, ông ta quỳ thẳng bên ngoài gào lên: “Thái hậu nương nương, Thái phi nương nương, Cố Đại tiểu thư vu hại Thái Y Viện, bất luận là Vệ sở biên cương hay là Thái Nguyên đều tuyệt đối không thể có việc như vậy xảy ra, Thái hậu nương nương người phải minh xét ngọn nguồn, tuyệt đối đừng nghe lời một phía của Cố Đại tiểu thư.”
Nếu tất cả đều như Cố Lang Hoa nói, đừng nói Y công của biên cương, cứ coi như là ông ta cũng phải bị cách chức điều tra, ông ta sớm nghe nói Cố Lang Hoa đã thông qua Vinh Quốc công trình lên một bản tấu sớ, Vinh Quốc công bẩm tấu việc tích luỹ của Vệ sở biên cương, không ngờ tấu sớ của Vinh Quốc công vừa đưa vào, Cố Lang Hoa đã báo cáo tới trước mặt Thái hậu, Thái phi, nữ nhân này sao lại có tâm địa độc ác như vậy.
...
Cung nhân bước nhanh vào trong phòng bên, ghé tai Ninh Vương phi: “Vương phi, việc lớn không xong rồi.”