Ngô Đồng bày hộp thứ ăn trước mặt Hàng Đình Chi.
Hàng Đình Chi mở hộp thức ăn ra, kinh ngạc nhìn bánh bên trong: “Đây là, ai đưa tới?”
Ngô Đồng nói: “Là Từ phu nhân tặng cho tiểu thư nhà ta.”
Hàng Đình Chi nhất thời ngỡ ngàng, Từ phu nhân chính là tỉ tỉ, đây là bánh tỉ tỉ chính tay làm, không ngờ ông ấy còn có thể ăn được những thứ này.
Bùi Khởi Đường ngồi đối diện nhìn Ngô Đồng một cái, Lang Hoa đã biết đưa điểm tâm cho Hàng Đình Chi, nhất định cũng đoán ra hắn ra khỏi Phủ Vinh Quốc công, sẽ tới chỗ Hàng Đình Chi.
Nhưng lại không cho hắn cái gì.
Dù nói, có Hàng Đình Chi ở đây, rất nhiều việc không tiện, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Bùi Khởi Đường đi ra khỏi cửa phòng gọi Ngô Đồng lại: “Cố Đại tiểu thư có giao phó gì không?”
Ngô Đồng lắc lắc đầu: “Không có, Đại tiểu thư không nói gì cả.”
Lẽ nào Lang Hoa không muốn biết Hàn Chương dạy dỗ hắn thế nào sao? Hắn đều lắng nghe kĩ càng, cung kính lễ độ làm theo, sợ khiến Hàn Chương không vui.
Khi hắn ra khỏi Phủ Vinh Quốc công, còn bị Vân Thường nhìn một lượt.
Những điều này Lang Hoa đều không muốn biết sao?
Bùi Khởi Đường nói: “Hôm nay tâm trạng Cố Đại tiểu thư thế nào?”
Ngô Đồng nhìn bộ dạng đáng thương của công tử, cũng rất muốn nói gì đó an ủi, hắn cố gắng nhớ lại bộ dạng của Đại tiểu thư: “Hôm nay Đại tiểu thư hình như hơi không vui.”
Ngô Đồng đột nhiên nghĩ ra, Đại tiểu thư thật sự không vui.
Trên mặt Bùi Khởi Đường vốn lạnh nhạt, lại vẫn không tránh hỏi hơi hơi ngây ra, lập tức trong mắt tuôn ra chút vui vẻ. Lang Hoa có phải vì lo cho hắn không, trên miệng nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn là có chút để tâm tới hắn.
Ngô Đồng cảm thấY công tử như biến thành một đoá hoa, hắn cũng ha ha cười lên ngốc nghếch.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường lấp lánh phát sáng: “Còn có gì khác không?”
Ngô Đồng nhìn công tử vui vẻ bèn nói tiếp: “Cố Đại tiểu thư không vui, đó là vì Lục Anh tới Cố gia, Cố Đại lão gia muốn huỷ hôn với Lục gia.”
”Trong lòng Đại tiểu thư đương nhiên buồn rồi, hôn sự của Đại tiểu thư sắp không còn nữa, tiểu thư không thể gả tới Lục gia, người không được làm con dâu của Lục gia nữa...”
Hắn nói không sai thì phải! Khi hắn nghe thấy tin tức ngồi trên nóc nhà nghĩ cả nửa ngày.
Con gái không phải đều muốn gả đi sao?
Huỷ hôn rồi, Cố Đại tiểu thư không gả được cho ai nữa.
Ngô Đồng vốn đang hứng thú nói, đột nhiên cảm giác được sự lạnh toát trên đỉnh đầu, hắn không nhịn được ngẩng mặt lên, nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn như hàn băng của Bùi Khởi Đường.
Ngô Đồng rùng mình, nụ cười cũng cứng ngắc trên mặt, công tử không phải thích nghe việc của Đại tiểu thư sao? Sao đột nhiên lại tức giận, Ngô Đồng khóc không ra nước mắt, há hốc mồm miệng, không biết mình nói sai chỗ nào?
“Ta, ta, ta,” Ngô Đồng lắp ba lắp bắp, “Ta đi trước đây.” Sớm biết vậy hắn đưa đồ xong liền quay đầu về luôn, sớm biết vậy hắn nên giống như Phùng sư phụ đến không hình đi không bóng, thấy tình thế không tốt liền “vèo vèo vèo” biến mất trong màn đêm.
Trong lòng Ngô Đồng đang nghĩ, ngón chân sắp rời đi, nhưng cố gắng hồi lâu phát hiện mình vẫn ở chỗ cũ, vì cánh tay hắn đã bị công tử nắm trong tay.
Thì ra tâm trạng Lang Hoa không tốt không phải vì hắn, sắc mặt Bùi Khởi Đường hơi bất ngờ: “Nói rõ rồi đi.”
Ngô Đồng nuốt ực một cái, chỉ đành kể lại một lượt việc Lục Anh tới nhà: “Chính là như vậy, không có gì khác nữa.”
Bùi Khởi Đường thả lỏng tay, Ngô Đồng chớp mắt đã biến mất.
Cố gia và Lục gia huỷ hôn rồi.
Nghe thấy tin này, Bùi Khởi Đường lại không vui lắm, trái lại trong lòng càng trở nên lo lắng.
Then chốt nhất là, trước và sau khi huỷ hôn Lang Hoa đều không gặp mặt Lục Anh.
Cố lão thái thái, Cố Thế Hoành có huỷ hôn với Lục gia hay không không phải việc quan trọng nhất, cái quan trọng nhất phải xem thái độ của Lang Hoa đối với việc này, nàng có thể đồng ý huỷ hôn là đã đi ra một bước, tiếp theo quan trọng nhất là, nàng gặp mặt Lục Anh sẽ nói gì.
Huỷ hôn thành công hay không ở ngay lần này, phải xem Lục Anh có thể có cách gì khiến Lang Hoa hồi tâm chuyển ý.
Bùi Khởi Đường nghĩ tới vẻ yên lặng suy nghĩ của Lang Hoa mỗi khi gặp vấn đề khó.
Bí mật ẩn giấu trong lòng nàng đó, có thể xuất hiện quấy phá trong đêm, khiến nàng không thể chợp mắt.
Bùi Khởi Đường hoàn hồn, bước nhanh vào trong phòng.
Hàng Đình Chi vừa ăn bánh, trên mặt đã tỉnh táo hơn vài phần, lột bỏ vẻ mệt mỏi và uể oải vừa rồi.
Lang Hoa luôn biết người khác lúc này cần gì.
Hàng Đình Chi nói: “Bùi Tướng quân không phải đang muốn điều tra Thái tử sao? Ta cảm thấy lần này là cơ hội tốt, Bùi Tướng quân có thể ngoài mặt điều tra Thái tử, sau lưng đi tìm hiểu nội tình Sương Quân.”
Hàng Đình Chi nói: “Mấy năm nay Đường Bân thừa cơ hội Sương Quân lơi lỏng, tham ô quân tư, chỗ tiền bạc này không ít, nhiều tiền như vậy Đường Bân không thể bỏ hết vào túi mình, ai cũng biết Đường Bân là người của Thái hậu, Đường gia mỗi năm đều sẽ nhờ tay Trang Vương tặng quà cho Thái hậu nương nương, cho nên không ai dám động vào hắn, nhưng lâu ngày như vậy Sương Quân không đủ, cấm quân e là cũng sẽ thiếu hụt, tới lúc đó Đại Tề nhất định không chịu được ngoại địch xâm nhập...”
Bùi Khởi Đường nói: “Từ thời tiên hoàng đã có Sương Quân, Sương Quân tới bước hôm nay, đều có nguyên nhân sâu xa của nó.” Nói tới đây, trước mắt Bùi Khởi Đường đột nhiên sáng lên, hắn ngẩng đầu lên, Hàng Đình Chi đối diện lại không phát hiện ra sự thay đổi tình cảm của hắn.
Bùi Khởi Đường vô cùng nhớ những ngày tháng cùng Lang Hoa phân tích thế cục, dù chỉ là một ánh mắt của hắn, Lang Hoa đều sẽ hiểu hắn đang nghĩ gì.
Bất luận thế nào, phải bắt được Đường Bân trước.
Bùi Khởi Đường đi ra khỏi chỗ ở của Hàng Đình Chi, không biết lúc nào đã tới bên ngoài cửa Cố gia, Bùi Khởi Đường tung người xuống ngựa, dặn dò Bùi Tiền: “Ngươi kéo ngựa về nhà trước, nếu trưởng bối trong nhà hỏi, ngươi cứ nói trong nha môn còn có vài việc, ta về nhà muộn một chút.”
Bùi Tiền ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời đã tối, thiếu gia là muốn làm gì, biết rõ không ngăn được, hắn chỉ có thể nói: “Tiểu nhân vẫn là đưa ngựa tới con hẻm đối diện, khi thiếu gia dùng cũng tiện hơn nhiều.”
Bùi Khởi Đường gật gật đầu, mượn cây lớn bên cạnh nhảy lên tường Cố gia.
Nghe thấy tiếng động, Ngô Đồng lập tức lao tới, phát hiện là Bùi Khởi Đường lập tức dừng lại, mặt nhăn mày nhó, chẳng lẽ công tử đuổi tới đây để đánh hắn sao.
Bùi Khởi Đường làm động tác im lặng, men theo bờ tường đi tới nội trạch của Cố gia, giẫm lên cây đa vừa hay có thể nhìn thấy tình hình trong viện của Lang Hoa.
Cách xa như vậy, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng.
Đèn còn sáng, Lang Hoa còn chưa ngủ.
Không biết bao lâu sau, đèn trong phòng mới tắt, Bùi Khởi Đường mới thở phào, nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.
Ngô Đồng gãi gãi đầu, thiếu gia rốt cuộc vì sao tới? Không phải chỉ là nhìn ngọn đèn đó chứ! Cây đèn đó có gì kì lạ sao?
...
Từ lão phu nhân cũng khó ngủ cả đêm.
Bà ấy đúng là không ngờ Cố Thế Hoành lại làm quan, triều đình hiện giờ càng ngày càng không ra gì, tuỳ tiện để một người làm quan, còn là chính lục phẩm.
Khi đó Tùng Nguyên mất mấy năm mới lên được chính lục phẩm.
Người khác vất vả mới có được, dựa vào cái gì Cố Thế Hoành hắn một bước đã vượt qua nhiều bậc như vậy?
Càng đáng sợ hơn là, cả Kinh thành đều đang bàn tán chuyện này, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn vào Cố gia, vì đây là hoàng ân chưa từng có.
Sự ban ơn này đại diện cho hai việc, một là sự tín nhiệm của Hoàng thượng, hai là vinh hoa phú quý của Cố gia.
Cố gia là nhặt được lợi lớn.
Theo lý mà nói, ngày mai Cố gia nên đến Từ gia bái tạ, đến lúc đó bà ấy phải đối đãi với Cố lão thái thái thế nào?