Hàn Chương vứt kiếm cho Bùi Khởi Đường.
“Đi,” Hàn Chương đứng lên, mặt căng cứng, “Vào trong sân.”
Vân Thường nhìn Hàn Chương đi ra khỏi phòng, đang suy đoán tiếp theo Hàn Chương sẽ làm gì, liền nhìn thấy kiếm trong tay Bùi Khởi Đường, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Đây là muốn làm gì?
Hàn Chương nhìn Vân Thường một cái: “Cầm bộ áo ngắn cho Bùi Tướng quân.”
Bùi Khởi Đường lại đi tới nói: “Không cần phiền phức như vậy,” Nói rồi mở cúc trên cổ áo, cởi trường bào bên ngoài, lộ ra một thân áo lót trắng bên trong, “Quốc công gia không cần để ý, đây là thói quen nhiều năm của ta.”
Hàn Chương không cầm được nhướng mày lên, cái gì mà thói quen nhiều năm? Chẳng lẽ lúc nào hắn cũng chuẩn bị động thủ với người khác.
Hàn Chương không nói chuyện nữa, chỉ là dặn dò Vân Thường: “Cầm y phục tới cho ta.”
Vân Thường đáp lại một tiếng, chạy tới nội trạch.
Lang Hoa nhìn Vân Thường đang thở dốc: “Ngươi nói gì?”
Vân Thường nói: “Quốc công gia và Bùi Tướng quân ở trong sân đánh nhau rồi, hai người... đều... đều cầm kiếm.”
Lang Hoa kinh ngạc, nàng còn cho rằng cùng lắm là huynh trưởng nghi ngờ Bùi Khởi Đường thôi, dù thế nào cũng sẽ không thật sự đánh nhau.
“Đao thương không có mắt,” Vân Thường nuốt ực một miếng, “Đại tiểu thư người nói làm thế nào đây?” Hắn theo Quốc công gia đánh trận đương nhiên biết sự lợi hại của Quốc công gia, nhưng hắn cũng từng thấy Bùi Khởi Đường giết địch, hai người thật sự đánh nhau... hắn cũng không chắc ai sẽ chiếm thế thượng phong.
Lang Hoa lại đang suy nghĩ.
Huynh trưởng có lẽ chỉ là thử công phu của Bùi Khởi Đường, không đến nỗi sẽ thế nào. Đây lại không phải Thao trường, huynh trưởng và Bùi Khởi Đường cũng không có thâm thù đại hận gì, sẽ không dồn đối phương vào chỗ chết, nhưng nghe thấy Vân Thường nói như vậy, nàng vẫn là muốn tới xem xem.
Vân Thường nói: “Quốc công gia nói rồi, nếu người muốn xem, thì đi từ phía sau hòn giả sơn, men theo bậc thang trên hành lang, trong phòng phía đông gác hai có thể nhìn rõ.”
Lang Hoa đang định cầm váy đi ra ngoài liền đứng ở đó dở khóc dở cười.
Huynh trưởng đây là muốn bảo nàng đi xem, hay là không muốn nàng đi xem.
...
Hàn Chương đã nghe Vân Thường nói về hành động của Bùi Khởi Đường ở Diêm Châu, một tướng thủ thành, cuối cùng có thể mang theo một đội nhân mã xung đột chính diện với quân địch, chứng minh người này đủ dũng cảm, tự tin.
Đại Tề đã rất ít có người như vậy xuất hiện.
Hàn Chương nghĩ tới đây rút kiếm trong tay ra, “Không cần câu nệ, ta cũng sẽ không lưu tình, ngươi cũng không cần thử thăm dò, tốc chiến tốc quyết đi!”
Giống như hai quân đối đầu.
Trong ánh mắt Hàn Chương mang theo hàn ý u ám, đây là sự mạnh mẽ và uy hiếp mà một người đã trải qua sa trường mới có. Bùi Khởi Đường cũng đứng thẳng dưới ánh mặt trời, trong mắt lộ ra một sự dẻo dai.
Hàn Chương tập võ từ nhỏ, Lão Vinh Quốc công đã mời cho hắn năm sư phụ dạy dỗ, từ trong ra ngoài truyền cho hắn võ nghệ một cách vô cùng trình tự quy tắc, cộng thêm ngộ tính của hắn rất cao, lại sớm đã vào binh doanh rèn luyện, rất ít có người có thể đi được mấy chục hiệp dưới tay hắn, cho nên người Tây Hạ từ xa nhìn thấy Hàn Chương đều vô thức né tránh, không dám giao đấu chính diện với hắn.
Hàn Chương đâm một kiếm tới, vừa chắc vừa chuẩn, chiêu này thông thường cần đối phương nhấc kiếm chặn lại, sau đó dùng hết công phu nội gia, khi Bùi Khởi Đường dùng công phu tỉ võ với Thẩm Xương Cát, Hàn Chương dù đứng xa trên đài, dường như cũng có thể cảm nhận được kình phong khi múa cây côn đó.
Giờ trên cánh tay Hàn Chương đã tích đầy sức mạnh, đợi một đòn của Bùi Khởi Đường, nhưng Bùi Khởi Đường lại nghiêng người về phía trước quét mũi kiếm tới, mũi kiếm chỉ chỉ vào cổ tay Hàn Chương.
Hàn Chương nhíu mày, sự ứng phó của Bùi Khởi Đường không có bất cứ quy tắc nào, nếu nói hành động của hắn như vậy không thoả đáng, nhưng lại vô cùng hữu hiệu nếu ở trên Thao trường, đối phương không chút chuẩn bị nhất định sẽ bị làm loạn tiết tấu, nhưng Hàn Chương lại nhanh nhẹn lùi về sau hai bước, kiếm trong tay xoay lại đâm tới, hai thanh kiếm va đập mạnh toé lửa.
Bùi Khởi Đường không kiếm được chút lợi nào, nhưng Hàn Chương cũng không thể nhẹ nhàng thắng được chiêu này.
Hàn Chương vô cùng kinh ngạc, nội kình của Bùi Khởi Đường vững chắc dày dặn, ngang tài ngang sức với hắn, nội kình như vậy là phải trải qua vô số lần tranh đấu mới có thể luyện được.
Tuổi tác của Bùi Khởi Đường, nếu là trẻ con nhà bình thường, không thể có sự từng trải phong phú như thế.
Từ lúc nhỏ đã tôi luyện, tính tuổi, vừa hay khớp với thời gian Khánh Vương mưu phản.
Cho nên sự truy sát của Thẩm Xương Cát cũng không phải là vô duyên vô cớ.
Bùi Khởi Đường và Khánh Vương rốt cuộc có quan hệ gì đây? Hàn Chương nhìn kĩ mặt mũi của Bùi Khởi Đường, dường như có vài chỗ giống với Khánh Vương, lại dường như không có chỗ nào giống: “Nữa nào.”
Hàn Chương nói: “Lần này ngươi tới trước.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường loé lên, một kiếm đâm tới ngực của Hàn Chương, khi Hàn Chương nhấc kiếm đỡ, chân hắn đạp một cái, một chân bay vòng ra sau lưng Hàn Chương đánh tới.
Cách đánh như vậy rất đặc biệt, nội kình phối hợp khinh công, lại không phải chiêu số bài bản cũ kỹ.
Như một viên đá khơi lên nghìn tầng sóng, Hàn Chương cũng đột nhiên trào lên nhiều ý chí chiến đấu hơn, hôm nay phải phân cao thấp với Bùi Khởi Đường.
Hàn Chương đứng sừng sững ở đó dùng bất biến ứng vạn biến, bản lĩnh của Bùi Khởi Đường dù là được luyện trong sinh tử, nhưng Hàn Chương cũng là từng trải sa trường, hai người nhất thời khó phân thắng bại.
Hai người đánh qua đánh lại rất lâu.
Vân Thường lại hỏi Lang Hoa: “Cố Đại tiểu thư, người nói ai sẽ thắng đây.”
Vậy thì phải xem ai có sức bền kiên trì tới cuối cùng.
Hiển nhiên Bùi Khởi Đường không phải một người chịu thua, Hàn Chương cũng sẽ liều tới cùng. Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, lại không có cách nói hoà, thật sự nếu khiến cả hai đều thiệt, trên mặt mọi người cũng không dễ coi.
Cứ coi như cố ý muốn thua cũng phải thua cho có kỹ xảo, không thì người thắng sẽ càng khó coi.
Lang Hoa cũng rất tò mò, Bùi Khởi Đường chuẩn bị kết thúc trận tỉ võ này thế nào.
Lại làm thế nào mới có thể lôi kéo được huynh trưởng đứng về phía hắn.
“Keng” một tiếng, tiếng va đập giòn tan truyền tới, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt loé lên ánh sáng, một thứ đồ bay ra chặt đứt mấy cành thuý trúc, cuối cùng rơi xuống đất.
Kiếm trong tay Bùi Khởi Đường chỉ còn lại một nửa.
Kiếm gãy rồi, chiến đấu cũng bị ép dừng lại.
“Vinh Quốc công,” Bùi Khởi Đường cười đau khổ, “Coi bộ là ta thua rồi, hôm nay kiếm này không vừa tay, chi bằng lần sau lại tiếp chiêu với Vinh Quốc công.”
Bùi Khởi Đường dùng cách này kết thúc, cũng chứng minh hắn không phải mãng phu hữu dũng vô mưu.
Hàn Chương vứt kiếm cho người hầu bên cạnh: “Chẳng trách có thể lập đại công cho Đại Tề, đúng là có vài phần bản lĩnh,” Nói rồi nhìn về phía Lang Hoa một cái, “Với tuổi tác của ngươi nên rèn luyện ở biên cương mấy năm, người luyện võ chúng ta khác với quan văn, nhân lúc tuổi trẻ báo hiếu quốc gia mới là con đường chân chính.”
“Đặc biệt là ngươi...” Hàn Chương nhìn Bùi Khởi Đường mấy cái, trên mặt lộ ra vài phần ghét bỏ, “Trổ thêm chút bản lĩnh đối với ngươi mà nói không phải việc xấu, đừng cho rằng đánh thắng trận một lần thì thật sự là Tướng quân bách chiến bách thắng, khó khăn thật sự còn ở phía sau, trên chiến trường khác với chỗ khác, hơi qua loa đại khái một chút là phải đối diện với sinh tử, hơn nữa còn phải liên luỵ người bên cạnh.”
Lang Hoa nghe hiểu, huynh trưởng là sợ Bùi Khởi Đường liên luỵ nàng và Cố gia, mới dạy dỗ hắn như vậy.