Lang Hoa nghe thấy há hốc miệng.
Hoàng thượng lại gọi nữ quyến tới Cần Chính Điện, còn trách móc trước mặt nhiều đại thần như thế.
Dù là nghi ngờ Phủ Ninh Vương có ý mưu phản, giờ cũng không có chứng cứ xác thực, tội danh lớn như vậy Phủ Ninh Vương sao có thể thừa nhận.
Chỉ cần cách làm thiếu thoả đáng, lập tức sẽ bị Ninh Vương phi bắt được để thoát thân.
“Huynh trưởng thế nào?” Lang Hoa rất lo lắng thay cho Hàn Chương, tận mắt nhìn muội muội của mình suýt chút nữa chết trước mặt, trong lòng nhất định rất buồn.
Bùi Khởi Đường nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lang Hoa, hắn thích kể những việc này cho nàng nghe: “Vinh Quốc công thực sự khiến người ta kính phục, hắn không thiên vị Ninh Vương phi, chỉ thỉnh cầu Hoàng thượng triệt để tra xét vụ án này, nếu tất cả quả thực như Ninh Vương phi nói, nàng ta chỉ là nhất thời tham tài làm việc sai trái này, vậy thì Phủ Ninh Vương cũng sẽ không trải qua phong ba quá lớn.”
Lang Hoa nghe kĩ càng những lời Bùi Khởi Đường nói một lượt, sau đó nhìn đồng hồ cát bên cạnh, nàng lại không hề hay biết ở đây hơn nửa cảnh giờ.
Lang Hoa đứng lên: “Bùi Tướng quân, trời không sớm nữa, ngài về sớm chút đi, hôm nay trong nhà có việc, ta không nói chuyện với ngài nữa.”
Bùi Khởi Đường rất không cam tâm, rõ ràng đang nói chuyện yên lành, Lang Hoa lại đột nhiên muốn đi rồi.
Lang Hoa không cầm được thở dài trong lòng, người này chính là như vậy, không nói rõ ràng, hắn sẽ không chịu đi.
Lang Hoa nói: “Mẫn Đại tiểu thư tới, ở ngay trong phòng ta, chúng ta đang cùng nói chuyện.”
Cho nên, nếu nàng về muộn sẽ khiến Mẫn Giang Thần nghi ngờ.
Bùi Khởi Đường đứng lên: “Vậy được, ngày mai ta lại tới.”
Hắn còn muốn ngày mai tới? Lang Hoa muốn từ chối.
Bùi Khởi Đường nói: “Ta xin Hoàng thượng giao cho ta việc tra rõ vụ án mưu phản của Khánh Vương và vụ án của Phủ Ninh Vương, tiếp theo có lúc sẽ bận, đặc biệt là vụ án mưu phản của Khánh Vương, án tông tồn đọng dày một cục, dù Hoàng thượng hạ lệnh tra xét triệt để, quan viên Hình bộ cũng sẽ không quá để tâm, chỉ e là mười ngày nửa tháng cũng không lật xong một hai phần, một năm cũng sẽ không có kết quả.”
“Hơn nữa liên quan tới quá nhiều người, trong đó còn có rất nhiều khẩu cung của quan viên...”
Lang Hoa hiểu ý của Bùi Khởi Đường, đây cũng như là bảo hắn xem lại một lượt thảm án diệt môn, rất nhiều quan viên bị bức cung phải thừa nhận, lời cung bên trong nhất định vô cùng gai mắt, Bùi Khởi Đường xem rồi chỉ e sẽ không làm sao kìm được tức giận trong lòng.
Bùi Khởi Đường nói: “Khi nàng ở Tây Hạ tìm những quyển tông đó rất có phương pháp, nàng phải dạy ta làm thế nào mới được.”
Cái này phải dạy thế nào?
Nàng từ nhỏ đã là nhìn qua là nhớ, cho nên mới có thể rất nhanh tìm ra được đầu mối từ bên trong.
Lang Hoa thở dài: “Trong phủ huynh có phụ tá không? Bảo họ giúp, chẳng phải tiện hơn sao.”
Bùi Khởi Đường cười khổ: “Cũng có, nhưng mỗi người có lẽ đều có kiến giải khác nhau, mọi người cùng tranh luận, chưa chắc sẽ có kết quả.”
Rất nhiều vụ án cứ dây dưa như vậy rồi không ai hỏi tới nữa.
“Lỡ Hoàng thượng giới hạn ta trong vài tháng phải tra rõ,” Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu, “Thì thật sự mất đi một cơ hội tốt.”
Mới là lạ ấy!!! Lang Hoa không nhịn được muốn nói, kiếp trước không có nàng, Bùi Khởi Đường cũng vẫn lật án, chẳng qua hắn cũng chỉ là muốn nàng giúp mà thôi.
Nếu nàng không đồng ý, người này tám phần sẽ luôn ì ở đây.
Nàng đâu có sợ hắn mặt dày, nàng là người từng trải qua kiếp trước, có vài việc thật sự càng rõ hơn người khác, tra ra sẽ nhanh hơn.
Lang Hoa nói: “Ta sẽ từ từ suy nghĩ xem nên ra tay từ đâu.”
Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra vẻ vui vẻ, đứng lên nói: “Vậy ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi.”
Lang Hoa gật gật đầu.
Bùi Khởi Đường đi ra ngoài.
Lang Hoa mới dặn dò Tiêu ma ma: “Nói với A Thần ta đi tới chỗ phụ thân một chuyến nhé!”
...
“Tam gia,” Trình Di nói, “Giờ người tin lời ta nói đều là sự thật rồi chứ! Cố gia không để ngài vào cửa, lại để Bùi Khởi Đường tuỳ ý ra vào.”
Ánh mắt Lục Anh trầm lặng: “Ngươi nhìn thấy hắn đi vào sao?”
Hắn đứng ngay ở cổng Cố gia, căn bản không phát hiện có ai vào cửa, chuyện hắn không ngờ là, Cố Thế Hoành thật sự không đồng ý gặp hắn.
Chỉ là phái người tới bảo hắn về trước, việc hai nhà sau này hãy nói.
Trình Di nói: “Tam gia, người từ từ nghĩ xem, hai người họ lại chưa thành thân, tự tiện hẹn riêng, sao có thể đi từ cửa chính vào, khẳng định là đã mở cửa sau, hoặc vượt tường vào, Bùi Khởi Đường đó là võ tướng, đến Diêm Châu cũng giữ được, còn sợ bức tường thấp tí này sao?”
Hắn cũng tức giận thay Tam gia, “Ta nhìn thấy Bùi Khởi Đường cưỡi ngựa vào ngõ, nháy mắt đã không thấy đâu, nhất định là đã tới Cố gia, không tin người qua đó xem xem, ngựa của hắn vẫn còn ở đó đấy.”
Lục Anh không muốn đi xem.
Tin tưởng một người thì không nên có chút nghi ngờ nào.
“Đi thôi,” Giọng nói của Lục Anh hơi khàn, “Chúng ta ngày mai lại tới.” Sẽ có một ngày Cố gia chịu gặp hắn.
Hai người đi ra khỏi ngõ, Lục Anh lên ngựa lại không nhịn được suy nghĩ, khi tới hắn nhìn thấy xe ngựa của Mẫn gia, có lẽ Mẫn Giang Thần đã nói cho Lang Hoa việc của hắn ở Kinh thành, nhưng Lang Hoa không bảo người gửi cho hắn bất cứ tin tức gì.
Đây có phải là đại diện cho thái độ của Lang Hoa không?
Giống như hắn cực kì hứng thú tới dịch trạm của Thái Nguyên tìm Lang Hoa, lại phát hiện giữa hai người đã có quá nhiều bí mật, quá nhiều ngăn cách.
Khi ở Thái Nguyên thứ đồ như cầu lửa mà Lang Hoa nhìn đó, chính là hoả đạn mà Bùi Khởi Đường khắc chế thắng địch thì phải!
Khi đó Lang Hoa và Bùi Khởi Đường đã biết phải làm thế nào giữ được Diêm Châu.
Cho nên Lang Hoa đến Ngân Châu không phải đi tìm Cố Thế Hoành, mà là đi giúp Bùi Khởi Đường.
Một khi nghĩ kĩ tất cả mọi chuyện, hắn liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tam gia, người xem chính ở con hẻm đó.”
Trình Di kéo sợi thừng trong tay Lục Anh, “Ngựa của hắn chắc chắn vẫn còn ở đó.”
Ngựa của Lục Anh bị Trình Di kéo đi về ngõ ngoặt phía trước, ở chỗ không xa quả nhiên có một con hẻm nhỏ.
Trình Di nói: “Ngựa của Bùi Khởi Đường toàn thân trắng như tuyết, ta từng thấy rất nhiều lần.”
Lục Anh hi vọng điều Trình Di nói không phải sự thật.
Ngựa dừng ở đầu hẻm, Lục Anh ngẩng mặt nhìn qua, quả nhiên có một con ngựa toàn thân trắng như tuyết ở đó.
Con ngựa đó vô cùng nhàn nhã phát ra tiếng phì phì, thỉnh thoảng xoè móng ra, động tác nho nhã mà có lực.
Là một con ngựa tốt.
Người thường sẽ không tuỳ tiện bỏ ngựa ở đây, sở dĩ dám làm như vậy, là vì căn bản không có ai dám trộm. Vì loại ngựa này ở Đại Tề cũng không có mấy con, có người trộm đi rồi cũng không dám kéo ra ngoài bán.
“Lục Tam gia cũng thích ngựa?”
Giọng nói lạnh nhạt từ phía sau lưng Lục Anh truyền tới.
Trình Di giật mình, có loại cảm giác nhìn lén bị người ta bắt được.
Lục Anh quay đầu sang, nhìn thấy Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường nhìn Trình Di một cái, “Đó là người hầu của ngươi?”
Hắn không có phụ tá, cũng không có tuỳ tùng, người đi theo hắn làm việc chỉ có thể là người hầu, Lục Anh không nói chuyện, mà nói: “Nghe nói Bùi Tướng quân ở Diêm Châu đã đánh thắng trận, chúc mừng Tướng quân, ta còn có việc, hôm khác lại tới thăm Tướng quân.”
Lục Anh trông giống như con người lạnh nhạt mà cao quý, tiếc chữ như vàng, kì thực là vì sợ sẽ nói sai lời.
Vì hắn không biết câu nói đó có thể bị người ta chỉ trích không, nên dù có tâm sự cũng sẽ không biểu lộ trên mặt, có nghi hoặc cũng sẽ không nói ra.
Tâm trầm như nước.
Người ở bên cạnh hắn đều sẽ cảm thấy áp lực.
Bùi Khởi Đường không cầm được nghĩ tới bộ dạng Lang Hoa hơi một chút là rơi vào trầm tư, biết rõ sự cô đơn và thâm trầm của Lang Hoa không phải vì Lục Anh bồi dưỡng, nhưng hắn vẫn khó chịu cảm thấy tức giận.