Thẩm Xương Cát hơi hơi phân tâm, côn của Bùi Khởi Đường đập vào vai hắn không chút do dự, đột nhiên ép hắn lùi sau vài bước, ngón tay của hắn không nhịn được run rẩy, một luồng máu nóng tuôn lên ngực.
Bùi Khởi Đường đặt trường côn trong tay xuống cầm Thần Tí Cung lên: "Thẩm đại nhân, giờ xem ngươi nhanh, hay là Thần Tí Cung của ta nhanh."
Cuối cùng Thẩm Xương Cát cũng hiểu ra, vì sao Bùi Khởi Đường muốn tỉ thí với hắn, vì Bùi Khởi Đường muốn nhân cơ hội dùng Thần Tí Cung giết hắn.
Bùi Khởi Đường không để tâm bị hắn nhìn thấu thân phận, vì hắn sắp sửa chết ở đây.
Ngay trước mặt mọi người, ngay trước mặt Hoàng thượng.
Sao Bùi Khởi Đường dám coi trời bằng vung như vậy.
Khát vọng cầu sống khiến Thẩm Xương Cát nhanh chóng cử động, hắn không thể chết, chỉ cần hắn nói cho Hoàng thượng bí mật này, hắn sẽ không phải chết ở đây.
Thẩm Xương Cát quay đầu sang, Hoàng thượng ở ngay trên bậc thềm ngọc đối diện đó, chỉ cần hắn chạy tới, hắn sẽ có thể sống sót.
Thẩm Xương Cát quyết định, thân hình khẽ di chuyển, điều chuyển phương hướng, lập tức xông tới phía Hoàng đế.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, chỉ thấy trên thao trường, mặt mũi Thẩm Xương Cát đầy vẻ hung tàn, nhấc một thanh kiếm lao tới.
Hàn Chương hoàn hồn đầu tiên, chặn ngay trước mặt Hoàng đế, dặn dò cận vệ: "Mau, bảo vệ Hoàng thượng." Trên đài quan sát hoàn toàn rối loạn.
Ninh Vương hét to: "Hắn muốn làm gì? Vì sao hắn tới đây..." Tay của hắn bấu chặt Lưu Cảnh Thần bên cạnh, ngồi sụp xuống cả người co lại sau lưng Lưu Cảnh Thần.
Đám người Từ Tùng Nguyên cũng vội lên trước bảo vệ Hoàng đế trên ngự toạ.
Bùi Tư Thông hiểu ra, nếu Thẩm Xương Cát muốn ám sát Hoàng thượng, bất luận là ai cũng đều có thể lập tức giết hắn, nghĩ tới đây ông ấy cũng hét lớn lên: "Thẩm Xương Cát to gan, còn không mau dừng lại."
Sợ hãi như dây leo quấn chặt lấy trái tim Thẩm Xương Cát, ngoài cái này ra, phẫn nộ và khát vọng với sự sống, khiến hắn chỉ chú tâm bay về phía trước.
Chỉ còn cách vài bước.
Sống và chết ở ngay trong ý niệm này.
"Hoàng thượng," Thẩm Xương Cát lớn tiếng hét ra, "Hắn... " Cổ họng của hắn vừa động, lại nghe thấy tiếng "Vù" phá không vang lên.
Đúng lúc đó tiếng cung nỏ phát ra.
Tới rồi.
Cũng không còn để ý được cái khác nữa, đầu ngón chân Thẩm Xương Cát ra sức tiến về phía trước từng chút, chỉ cảm thấy bóng đen trước mắt loé lên, một mũi tên vượt qua hắn rơi ở trước mặt hắn, cắm sâu vào đất.
Thần Tí Cung.
Đây chính là uy lực của Thần Tí Cung, nó có thể bắn xuyên thiết giáp ở chỗ cách xa 50 mét, đây là uy lực hắn xưa nay chưa từng thấy, nhưng đâu có tác dụng gì, kỹ năng của Bùi Khởi Đường không bằng ai, không bắn trúng hắn.
Trước khi mũi tên thứ hai của Bùi Khởi Đường tới, hắn đã đứng bên cạnh Hoàng đế, Thẩm Xương Cát đột nhiên cười lên, không bắn trúng, Bùi Khởi Đường không bắn trúng.
Hắn muốn dùng sức tiếp tục chạy, nhưng chân của hắn lại bất giác dừng lại, trên người mềm nhũn không có chút sức lực nào, trong ngực ấm ấm như có thứ gì tuôn ra.
Thẩm Xương Cát cúi thấp đầu, ánh mắt dồn xuống mũi tên trên đất, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời, lông vũ màu trắng trên đuôi mũi tên hơi hơi run rẩy trong gió, trên lông vũ lấp lánh vết máu tươi, chúng kết thành hạt máu theo thân tên chảy xuống.
Máu ở đâu tới? Nếu không bắn trúng hắn, sao trên tên lại có thể có máu.
Thẩm Xương Cát lại nhìn xuống dưới, nhiều máu hơn đang chảy nhỏ giọt, ướt đẫm rơi trên đất, Thẩm Xương Cát vô thức ôm ngực, dịch thể ướt đẫm và nóng dính dính đầy tay hắn.
Máu, đây là máu của hắn.
Mũi tên đó không phải không bắn trúng hắn, mà là xuyên qua ngực hắn, sau khi để lại trong tim hắn một lỗ trống mãi mãi không thể liền lại, liền rơi trước mặt hắn.
Thẩm Xương Cát cố gắng thở gấp, ra sức di chuyển bước chân, đưa tay mình ra vươn về phía Hoàng đế trên đài quan sát.
Dù cách một khoảng, nhưng hắn rất muốn bắt Hoàng đế tới, nói cho ngài bí mật đó.
Bí mật thuộc về Triệu Linh - con trai của Khánh Vương đó.
Tất cả trước mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, bên tai vang lên tiếng hô hoán của Cấm vệ: "Hộ giá, hộ giá... "
Bên tai Thẩm Xương Cát vang lên tiếng nói như núi lở, tâm tạng mềm nhũn dần dần đập điên cuồng, hắn há miệng lớn, như một con cá rời khỏi nước sắp chết "hừ hừ" thở dốc.
Bùi Khởi Đường đi tới, mắt ánh lên ánh sáng lấp lánh, hắn hơi hơi cười, cương quyết như thế, ung dung như thế, bất luận là ai cũng khó ngăn cản được bước chân của hắn.
Khoé miệng Thẩm Xương Cát nổi lên vẻ kì dị.
Chết như vậy, cũng tốt.
Ít nhất hắn biết, có một ngày hôn quân này cũng sẽ có kết cục giống như hắn, hắn sẽ ở sâu trong địa ngục đợi họ.
Thẩm Xương Cát phát ra tiếng thở dài cuối cùng rồi ngã bịch xuống đất.
...
Cấm vệ vây lấy Thẩm Xương Cát trên đất, một người trong số đó lên trước kiểm tra, Thẩm Xương Cát mở trừng trừng hai mắt, đã không còn hơi thở.
"Chết rồi à?" Cả người Hoàng đế dường như đã co thành một nắm, trong kẽ hở ló ra một khuôn mặt, nhíu mày hỏi.
Cấm vệ tới bẩm báo: "Thẩm Xương Cát đã chết rồi."
Hoàng đế lúc này mới thở phào, dời chân từ trên ngự toạ xuống, chỉnh lại long bào trên người, lại trở nên uy nghiêm và cao quý.
Tiếng Ninh Vương run rẩy: "Hắn... hắn chết rồi sao?"
"Chết rồi," Lưu Cảnh Thần nhẹ giọng nói, "Vương gia có thể ra ngoài rồi, Thẩm Xương Cát đã bị Bùi tướng quân giết chết rồi."
Ninh Vương lại vẫn rụt lại ở đó không chịu đứng lên.
"Hoàng thượng," Bùi Khởi Đường nhanh chóng đi lên phía trước, "Là vi thần sơ suất, không ngờ Thẩm Xương Cát còn mang lòng bất chính, ý đồ mưu hại Hoàng thượng."
Bộ dạng gớm ghiếc của Thẩm Xương Cát như còn trong mắt, Hoàng đế cũng không ngờ Thẩm Xương Cát lại sẽ có hành động như vậy: "Trẫm trước sau đối đãi với hắn không bạc," Vừa nãy có một thoáng, hắn thậm chí còn tin tưởng Thẩm Xương Cát, thì ra từ đầu đến cuối Thẩm Xương Cát đều lừa hắn, "Kéo hắn ra ngoài... "
Mọi người im thin thít, ai cũng không dám cất lời nữa.
Hoàng đế lắng lại cảm xúc, nghĩ tới Thần Tí Cung kia.
Vừa nãy một mũi tên xuyên qua thân thể Thẩm Xương Cát, giống như nổ ra một đoá hoa máu trong không trung.
Cung nỏ bình thường không thể có uy lực như vậy.
"Đại Tề có lợi khí này đâu cần lo không thể khắc địch." Hoàng đế quay đầu tìm Từ Tùng Nguyên, "Từ ái khanh đã lập đại công, Trẫm nhất định trọng thưởng cho khanh."
Sắc mặt Từ Tùng Nguyên cứng lên cúi người hành lễ: "Hoàng thượng, Hạ Võ tướng quân chế tạo Thần Tí Cung, không phải thần mời tới, sở dĩ Hạ Võ tướng quân đồng ý góp sức cho Đại Tề, là vì Cố Thế Hoành. Cố Thế Hoành ở Tây Hạ nhiều năm, mục đích chính là muốn hiến nỏ này cho Hoàng thượng, nếu không có Cố Thế Hoành, Lý Thường Hiển sớm đã hạ quân lệnh, đánh bại trận nhất định tiêu huỷ Thần Tí Cung, giết tất cả thợ chế nỏ, Đại Tề chúng ta dù thu được nỏ này, cũng không thể phá giải bí mật bên trong."
"Nếu không phải Cố gia luôn một lòng vì triều đình, sao phải khổ sở đi làm những việc này."
Hoàng đế hơi nhướng mày: "Đây là Cố Thế Hoành bảo ngươi nói?"
Từ Tùng Nguyên nói: "Không phải như vậy, Cố Thế Hoành xa rời quê hương nhiều năm, bỏ lại mẫu thân lớn tuổi và con gái non nớt, nếu thần độc chiếm công lao của hắn, cũng là trời đất khó dung, Cố Thế Hoành vốn muốn làm người vô danh, nhưng Đại Tề ta nên trả cho hắn một phần vinh dự."