Vẻ mặt Thái hậu bình tĩnh, vẫn nở nụ cười hiền từ: "Nó là công thần của Đại Tề, hôm nay sẽ có người chăm sóc nó thật tốt, con đừng lo lắng quá."
Ý của Thái hậu là, bất luận hôm nay Ninh Vương nói gì thì Hoàng thượng cũng không khiển trách.
Ninh Vương phi cúi đầu, khiển trách thì sao, Hoàng thượng càng xem thường họ thì họ sẽ càng an toàn, nhưng không ai biết nàng mới chính là người nắm đại cục.
Nàng âm thầm làm xong chuyện lớn này, toàn bộ Mẫn gia đều nằm trong tay nàng, tùy nàng điều khiển.
Ninh Vương phi lặng lẽ nhìn Trang Vương phi, Trang Vương phi cũng nhìn nàng.
Đây là cơ hội rất tốt để lôi kéo Trang Vương phủ.
Nàng biết, Trang Vương phi cũng biết.
Đưa Mẫn Giang Thần đi rồi, các vị quận chúa của Trang Vương sẽ an toàn.
...
Từ Cẩn Du nhìn ra ngoài phòng, vẫn chưa thấy bóng dáng phụ thân.
Từ lão phu nhân nói: "Không cần đợi nữa, nhất định là đang dự tiệc trong cung rồi." Chân mày đầy ý cười.
Toàn bộ Từ gia treo đèn kết hoa, Từ Tùng Nguyên vẫn chưa trở về, thiệp mời bạn bè họ hàng đang để một chồng trên bàn, lúc trước Hàn Lâm Viện viện sử Đổng gia từng có chút thù oán, nay cũng đến tặng quà, nhìn dáng vẻ nịnh hót của Đổng lão phu nhân trong lòng bà cảm thấy rất vui vẻ.
Sau này sẽ không có người ở sau lưng nói Từ Tùng Nguyên của Trung thư tỉnh là kẻ vô dụng nữa.
Trong tộc cũng đã sớm phái người đến tặng quà, từng món đều là đồ cổ của tổ tiên Từ gia, Từ lão phu nhân kéo Từ Cẩn Du đi xem: "Đây đều là do thái gia gia của con truyền lại, những cuốn sách này là quý nhất. Con là trưởng nữ trong nhà, những thứ này ta sẽ giữ lại một phần làm của hồi môn cho con."
Đang nói thì Hàng thị bước vào phòng, tuy mặt thoa một lớp phấn dầy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt dường như đang bị sưng, theo sau là Từ Khải Chi đang mặc y phục xanh.
Từ lão phu nhân lập tức thấy không vui: "Con dẫn Khải Chi đến làm gì?"
Hàng thị còn chưa nói gì thì Từ Khải Chi đã trả lời: "Không phải mẫu thân dẫn con đến, là con muốn đến thỉnh an tổ mẫu." Vừa nói vừa bước đến nắm lấy tay Từ lão phu nhân.
Từ lão phu nhân nở nụ cười: "Con không lo ở trong phòng đọc sách, coi chừng phụ thân con trở về sẽ kiểm tra việc học hành của con đấy."
Từ Khải Chi mỉm cười: "Bài vở phụ thân giao cho con con không lơ là ngày nào cả."
Hàng thị nhìn đứa con đang muốn làm Từ lão phu nhân vui vẻ bỗng thấy đau lòng, Khải Chi sợ lão phu nhân sẽ quở trách mẫu thân mình nên mới nói là muốn đi cùng.
Mọi người vào phòng, Hàng thị vội bưng trà nóng trong tay nha hoàn đưa cho Từ lão phu nhân.
Từ lão phu nhân nhẹ nhàng nói: "Ngày mai Thái hậu muốn mời con đến Từ Ninh cung làm khách, một lát kêu nhà bếp nấu vài quả trứng gà lăn đôi mắt, dáng vẻ con thế này, mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ trong nhà vừa xảy ra chuyện lớn."
Hàng thị cúi đầu, hồi sau mới lấy lại được dũng khí: "Mẹ, Đình Chi bị quan phủ truy bắt, vài ngày nữa con muốn đến nhà đại ca và chị dâu, xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người phải ngồi xuống bàn bạc một chút."
"Có gì để bàn bạc," Từ lão phu nhân trừng mắt, "Con đã gả đi rồi, tâm sức nên đặt ở nhà chồng, hơn nữa đệ đệ đó của con không phải là lần đầu gây ra họa, lần này lại còn đem một đám bách tính chạy trốn, trở thành khâm phạm triều đình. Các người muốn giúp hắn, trước tiên cũng phải tìm được hắn đã chứ." Không tìm được Hàng Đình Chi nữa, Hàng gia đến đây là xong rồi.
Hàng thị bị mắng đến sắc mặt trắng bệch.
Từ lão phu nhân nói: "Ta đã sớm khuyên đệ đệ của con nên đi theo con đường đúng đắn nhưng hắn lại không nghe. Lần này Tùng Nguyên lập công thế nào, ai không biết? Là do bán mạng trên chiến trường mới có, không chỉ phò trợ Đông Bình Trưởng Công chúa, còn mang về Thần Tí Cung, với công lao này, không đến vài ba năm nữa sẽ được phong quan thăng chức, con đừng nên ích kỷ như vậy, vì giúp đỡ đệ đệ khâm phạm của mình mà hủy đi tiền đồ của phu quân, hơn nữa đó lại là dùng mạng giành lấy."
Nước mắt Hàng thị rơi lên tay: "Con dâu trở về, không phải muốn giúp đỡ…"
"Con không phải đến giúp đỡ? Nếu con là người bình thường thì không sao," Từ lão phu nhân chớp mắt, "Con là thê tử của Từ Tùng Nguyên, con xuất hiện ở đó là đại diện cho Từ gia chúng ta, mọi người nhìn thấy sẽ cho rằng Từ gia lén lút hành động với Hàng Đình Chi, nếu lỡ có người muốn mua chuộc Tùng Nguyên, làm ra những chuyện trái vương pháp... xảy ra chuyện thì ai sẽ gánh vác?"
"Là con sao? Lẽ nào triều đình sẽ xử lý người không biết gì như con?"
Hàng thị che mặt lại khóc thút thít.
"Chỉ biết khóc," Từ lão phu nhân nói, "Thân là chủ mẫu lại không biết phân nặng nhẹ, còn không biết xấu hổ mà đứng khóc trước mặt ta."
Hàng thị không chịu được nữa, đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
Sắc mặt Từ lão phu nhân trở nên rất khó coi: "Xem nó kìa, càng ngày càng không có quy tắc gì cả."
"Tổ mẫu," Từ Khải Chi nhẹ nhàng khuyên, "Năm đó nếu không phải cậu mang thuốc đến thì sẽ không có con. Mẫu thân chỉ muốn về nghe ngóng một chút tin tức, xem triều đình định tội cậu thế nào, đây là chuyện thường tình, sẽ không bị người khác chỉ trích, năm đó phụ thân bị bãi quan, ngoại tổ phụ còn thay phụ thân thu xếp mọi chuyện, dù chúng ta không nghe không hỏi thì trong mắt người ngoài chúng ta vẫn là người một nhà với Hàng gia."
Từ Khải Chi không hiểu tại sao tổ mẫu lại như vậy, khi không xảy ra chuyện thì là thông gia, có chuyện rồi thì lập tức cắt đứt quan hệ sao?
Từ lão phu nhân ngước mắt lên, "Nếu là chuyện nhỏ thì không sao, con còn nhỏ không hiểu chuyện, về phòng đọc sách đi, đừng xen vào chuyện trong nhà."
Từ Khải Chi đành phải hành lễ rồi trở về phòng.
Từ lão phu nhân giận đến đỏ mặt: "Con trai trưởng mà lại bị nó dạy thành thế này."
Từ Cẩn Du liền nói: "Đệ đệ không hiểu chuyện, tổ mẫu đừng giận."
Đợi đến khi Từ lão phu nhân bớt giận, Từ Cẩn Du mới nói: "Tổ mẫu, người nói xem Thái hậu có vì chuyện này mà lôi kéo Từ gia ta không, chúng ta phải suy nghĩ kỹ, lỡ Thái hậu tỏ ý, chúng ta làm sao nắm lấy cơ hội này." Phú quý mấy năm nay của Từ gia đều liên quan đến nàng, vì một khi nàng nói muốn mai mối thì không thể xảy ra sai sót, nếu Thái hậu muốn phụ thân làm việc cho bà ấy, nhất định sẽ có lợi ích để trao đổi, đến lúc đó nàng có thể thêm dầu vào lửa để Thái hậu ban hôn cho nàng không?
Như tổ mẫu nói, Từ gia sau này có phát đạt thì cũng chỉ là nhà mẹ đẻ của nàng, nàng sẽ bị gả đi, ở trong cung lâu như vậy, đạo lý phu vinh thê quý nàng hiểu hơn bất kỳ ai, hi vọng phụ thân càng nở mày nở mặt trong tiệc chúc mừng thì càng tốt, ngày mai nàng vào cung, có lẽ sẽ là một cục diện mới.
...
Sau bữa tiệc, Hoàng đế rõ ràng đã say, trong mắt lộ ra vẻ mơ màng.
Hắn rất vui.
Lên ngôi nhiều năm như vậy, chỉ có hôm nay mới cảm thấy vui vẻ thế này.
Nhân mã trong tay hắn thắng lợi trở về như vậy, giống như lời Thái hậu nói, hắn sẽ được lưu danh trong sử sách Đại Tề, cho dù là Tiên hoàng, Cao tổ cũng không thể có thành tích như vậy.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy thiên hạ này là của mình, giang sơn này là của mình.
Hoàng đế uống thoải mái như vậy, Mã Ngọc Thành phía dưới sốt ruột đến mức mồ hôi thấm đầy vạt áo.