Cố Thế Hoành nói: "Đám người đó…do Hứa thị phái đến sao?"
Lang Hoa gật đầu: "Chúng con bắt được Hà Đại chưởng quầy hay qua lại với Hứa thị, hắn vốn là thổ phỉ nổi tiếng, không biết được ai cứu khỏi đại lao, từ đó nguyện bán mạng cho Hứa thị, chỉ là miệng hắn cứng quá, kiên quyết không khai câu nào."
Cố Thế Hoành nói: "Lẽ nào là Hứa Sùng Trí sắp đặt?" Nhưng theo những gì ông biết về Hứa Sùng Trí, ông ta cũng không phải là người như thế, nghĩ đến đây Cố Thế Hoành không nhịn được cười, ông nào ngờ được Hứa thị là người như vậy, không chỉ mưu đồ chiếm gia tài, còn phái người truy sát ông.
Lang Hoa nói: "Nay phụ thân đã quay về, người có thể đến đại lao xem Hà Đại chưởng quầy có phải là kẻ truy sát người năm đó không." Dù năm đó Hà Đại chưởng quầy có che mặt, nhưng phụ thân từng được huấn luyện Sát tử, rất giỏi quan sát, nhất định có thể nhận ra bảy tám phần từ giọng nói và vóc dáng.
Cố Thế Hoành gật đầu, hồi lâu mới nói: "Vậy bây giờ Hứa thị đang ở đâu?"
Cố lão thái thái cười lạnh: "Sau khi Hứa thị trở về Hứa gia đã gây ra rất nhiều chuyện nực cười, lại có mối quan hệ không rõ ràng với Lục Văn Hiển, tuy nàng ta để nha đầu bên cạnh gánh tội nhưng người thông minh vừa nhìn vào sẽ biết ngay chuyện là như thế nào… Sau khi gây ra chuyện xấu hổ kia, nàng ta bị đưa đến trong tộc chịu giáo huấn, không ngờ vẫn không biết hối cải, dám lén đến kinh thành, cấu kết với Thẩm Xương Cát, khi triều đình xét xử Thẩm Xương Cát, nàng ta cũng bị nhốt vào đại lao Hoàng Thành Ti."
Cố Thế Hoành như bị một tảng đá to đè lên ngực, không thở nổi. Ông rất khó có thể liên kết Hứa thị bây giờ với Hứa thị trong ký ức lại với nhau.
Cố Thế Hoành thở dài nhìn Lang Hoa: "Ta chưa từng nói với Hứa thị chuyện của ta và Khánh Vương gia, lúc đó xảy ra vụ án Huệ Vương mưu phản, Khánh Vương cũng bị tố cáo, Khánh Vương kêu ta âm thầm hành động, ta chưa từng nói chuyện này cho người trong nhà biết."
Ông không hiểu sao Hứa thị lại biết.
Nói đến đây thì ông nhớ lại, "Trước đây Hứa thị rất tốt, không lẽ từ lúc đó bắt đầu?"
Cố Thế Hoành cẩn thận suy nghĩ, "Năm đó khi ta mua hạt giống trở về mới biết Hứa thị đã mang thai, tâm trạng lại không ổn định, hay nhốt mình trong phòng, cả ngày đều khóc không ngừng, ta đã mời thầy lang đến nhưng Hứa thị quyết không cho thầy lang bắt mạch, còn nói với ta là không cần đứa con này nữa, ta vô cùng sợ hãi hỏi Hứa thị lí do, Hứa thị nói ta không thể chăm sóc bà ấy, cả ngày đều đi ra ngoài, nếu ta có thể ở nhà, bà ấy sẽ không trở nên như thế, bà ấy nói nay đứa trẻ này lại không khỏe mạnh, bỏ đi cũng được."
"Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, dĩ nhiên ta không đồng ý, ta cũng biết là nàng đang giận, chính thất chẳng ai lại nói muốn bỏ đi con của mình, chắc nàng chỉ muốn dùng chuyện này uy hiếp ta mà thôi."
Cố lão thái thái không biết năm còn có nội tình thế này, nghiêm mặt lại nói: "Nếu lúc đó con nói với ta, ta sẽ đi mắng nó một trận, rất nhiều người mang thai không được khỏe, chỉ cần tĩnh dưỡng là được, sao lại để xảy ra nhiều chuyện như vậy, may mà nó không làm như thế, nếu không sẽ không có Lang Hoa."
Cố Thế Hoành gật đầu: "Con cũng nghĩ vậy nên luôn trông chừng bà ấy, còn cùng bà ấy về Hứa gia ở Hàng Châu một lần, lúc đi bà ấy đã không vui, sau khi về còn buồn phiền hơn, con thật sự không biết phải làm sao, có một ngày bà ấy giống như đã nghĩ thông suốt, không chỉ uống thuốc bổ, trên mặt dường như có thần thái hơn, giống như biến thành người khác, nhưng kể từ đó nàng càng... ham vinh hoa phú quý, mỗi ngày đều thúc giục con qua lại với đại cữu gia, để con tham gia khoa cử, còn nói nếu con không thi được, bà ấy sẽ ra mặt mời đại cữu gia tìm giúp con một chức quan."
"Con không thích làm quan, càng không thích xã giao trên quan trường, chỉ muốn cùng với Khánh Vương gia làm chút chuyện, con thử nói với Hứa thị thì bà ấy đột nhiên nổi giận, nói thế nào cũng không nghe."
"Có một lần, bà ấy kéo con đi Hàng Châu lo quan chức, vì chuyện này mà chúng con cãi nhau một trận, bà ấy nói bà ấy biết con ở bên ngoài làm những gì, những chuyện con làm chỉ là tốn công vô ích, chẳng những không có ích gì, không chừng còn gây họa sát thân. Lúc đó, vì biết bà ấy đang tức giận nên con không để tâm những gì bà ấy nói."
"Không ngờ thật sự bị bà ấy nói trúng, Lang Hoa vẫn chưa ra đời, triều đình đã xử oan Khánh Vương mưu phản, lúc đó con vô cùng lo lắng nhưng không còn cách nào. Có một ngày con buồn bã trở về nhà nằm trên giường, con nhớ rất rõ, một lúc sau Hứa thị trở về, tưởng con đã ngủ, trên mặt bà ấy lộ ra vẻ chán ghét và căm hận, ánh mắt vô cùng đáng sợ. Từ đó trong lòng con vô cùng ám ảnh, chúng con cũng không còn nói chuyện đàng hoàng với nhau. Nhưng sau khi sinh Lang Hoa, bà ấy dường như vui vẻ hơn, con còn tưởng là do bà ấy đã làm mẹ nên thế."
Trong lòng ông rất vui vẻ, đợi đến lúc Lang Hoa được bốn tháng tuổi, muốn cho Lang Hoa thêm một đệ đệ hoặc muội muội, Hứa thị lại không đồng ý, lấy cớ sức khỏe không tốt tìm cách từ chối, còn muốn nạp thiếp cho ông.
Đáng lẽ lúc đó ông nên có cảnh giác, nhưng lại bị nước mắt của Hứa thị đánh lừa.
Cố lão thái thái nghe đến đây thì càng tức giận: "Sau khi con rời khỏi nhà, Hứa thị cũng rất ít khi lộ diện trước mặt mọi người, ta còn nghĩ nó đau buồn quá độ, sợ Lang Hoa làm nó mệt mỏi, nên đưa Lang Hoa đến phòng ta, không ngờ lại để nó thuận tiện có nhiều thời gian làm những chuyện bẩn thỉu."
"Tại sao vậy ạ?" Giọng nói trong trẻo của Lang Hoa chen vào, "Tại sao Hứa thị lại biết nhiều chuyện như vậy, bà ấy không những biết phụ thân và Khánh Vương có qua lại, còn kêu Hà Đại chưởng quầy tích trữ lương thực, dường như sớm biết Trấn Giang sẽ có chiến sự." Ngoài những chuyện này... phụ tử Vương Nhân Trí còn dẫn người lục soát Cố gia trang.
Tuy Bùi Khởi Đường dùng tên giả là Triệu Linh nhưng vẫn bị truy sát, những chuyện này không lẽ có liên quan đến Hứa thị.
Những chuyện này, một nữ nhân chỉ ở trong nhà như Hứa thị làm sao biết được?
Hứa thị giống như người có thể biết trước mọi chuyện.
Trong lòng Lang Hoa có chút chấn động, không lẽ Hứa thị cũng là trọng sinh giống nàng? Nhưng nàng nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình, bởi vì Hứa thị lúc trước cũng thế này, hành vi hiện giờ vẫn không khác gì lúc trước.
Cố Thế Hoành không nghĩ ra được lí do.
Cố lão thái thái nói: "Hứa thị cùng với Lục Văn Hiển nội ứng ngoại hợp làm ra không ít chuyện xấu, không chừng có vài tin tức là do Lục Văn Hiển nói cho nó biết."
Lục Văn Hiển không có bản lĩnh lớn như vậy.
Nếu không Hứa thị đã không bỏ ông ta đến nương nhờ Thẩm Xương Cát. Nàng ngược lại còn nghĩ Lục Văn Hiển là hành sự theo chỉ thị của Hứa thị.
Nói đến Lục gia, Cố Thế Hoành nhìn Cố lão thái thái: "Mẫu thân, hủy bỏ hôn sự của nhà chúng ta với Lục gia đi!"
Lang Hoa ngạc nhiên nhìn Cố Thế Hoành, không ngờ phụ thân lại nhắc đến hôn sự của nàng vào lúc này.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lang Hoa ngẩng đầu nhìn tổ mẫu và phụ thân.
Phụ thân vô cùng cương quyết, tổ mẫu cũng không có ý phản đối, chỉ quay đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.