Mưa càng lúc càng lớn, thuyền nhỏ của Ninh Vương giống như một phiến lá khô, tựa như lúc nào cũng sẽ bị mưa quật ngã.
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ.
Trái tim Đông Bình Trưởng Công chúa cũng chìm xuống.
Thấy hai hộ vệ sắp đẩy thuyền đến gần, động tác của Ninh Vương càng thêm lớn, làm cho thuyền không ngừng lay động, sắp lật đến nơi.
“Đừng đi nữa.” Đông Bình Trưởng Công chúa phân phó một tiếng.
Từng bước ép sát như vậy, rất có thể sẽ khiến cho Ninh Vương rơi vào trong hồ.
Làm sao đây?
“Quay về đi, các ngươi quay về đi, ta đang đợi Tĩnh muội muội của ta, nàng nói sẽ cùng ta đến hồ hái sen.”
Ninh Vương lớn tiếng kêu.
Mã Ngọc Thành không khỏi nhìn về phía Từ Tùng Nguyên, “Ninh Vương nói tới ai thế? Tĩnh muội muội nào? Là Ninh Vương phi, hay là...”
Từ Tùng Nguyên giống như một pho tượng, sững sờ ở bên bờ, nước mưa làm ướt mi mắt ông ta, giống như nước mắt từ khóe mắt chảy xuống vậy.
Tĩnh muội muội, không phải là Tĩnh muội muội của Ninh Vương, mà là A Tĩnh của ông ta.
Ông ta cũng rất hy vọng A Tĩnh sẽ xuất hiện ở nơi này, sẽ ở trên chiếc thuyền nhỏ đó.
Ninh Vương điên rồi, ông ta cũng điên rồi hay sao? A Tĩnh đã chết nhiều năm như vậy...
“Mau đi gọi Lang Hoa qua đây.” Đông Bình Trưởng Công chúa lấy lại tinh thần.
Ninh Vương lúc trước coi Lang Hoa thành Tĩnh muội muội, nếu như Lang Hoa tới, Ninh Vương nhất định sẽ nghe theo lời nàng.
...
Phủ đệ Ninh Vương vô cùng hỗn loạn, tất cả người Tề đều đi đến đó, ngay cả cấm vệ trong cung cũng bị Đông Bình Trưởng Công chúa điều đi một ít.
Thường Hạo cau mày suy nghĩ.
Phụ tá thấp giọng nói: “Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, tối nay sẽ có rất nhiều người ra vào cung đình, kêu Lý Phi hoá trang thành cung nhân, nói đi đưa y phục cho Đông Bình Trưởng Công chúa. Chỉ cần Lý Phi có thể đi ra cửa cung, xe ngựa chúng ta chuẩn bị sẽ theo kịp, trong chốc lát liền có thể rời khỏi phủ Tây Bình, ngày mai Đông Bình Trưởng Công chúa phát hiện ra, cũng đã muộn rồi.”
“Sau khi chúng ta về đến Hồi Cốt sẽ lặng lẽ tập hợp nhân mã, đợi đến khi Lý Phi sinh hoàng tự, chúng ta liền có thể báo thù cho Hoàng thượng, lần nữa giết đến phủ Tây Bình.”
Đông Bình đã cho là trừ đi tất cả con cháu của Lý Thường Hiển, cũng không biết Lý thị địa vị thấp kém mới hoài thai. Coi như là để lại một mầm sống cho vương triều Lý Thường Hiển.
Phụ tá thấp giọng nói: “Đại nhân, ngài còn do dự cái gì chứ? Bên phía Hồi Cốt đã đồng ý tiếp ứng cho chúng ta, đây là một cơ hội tốt.”
Thường Hạo nhìn mưa to ngoài cửa sổ, hôm nay thật sự là cơ hội tốt sao?
Hắn thật sự có thể cứu Lý thị từ trong cung ra sau đó đưa đến Hồi Cốt sao.
Phụ tá nói: “Chúng ta không có thời gian, ánh mắt của ma ma trong cung đều rất sắc bén, bụng của Lý Phi không che giấu được bao lâu, lại nói... Đông Bình để các nàng ở lại trong cung, còn không phải là sợ có hậu thế trong bụng mẹ sao?”
Thường Hạo nhíu mày, đúng là hắn không thể do dự nữa, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Những năm này, vì thực hiện hoài bão của Hoàng thượng, hắn thay Hoàng thượng liên lạc với Thái tử người Tề, lặng lẽ đạt được thoả thuận với Kim quốc, làm tất cả mọi chuyện hắn có thể làm.
Đến lúc Hoàng thượng xuất binh Diêm Châu, hắn ra sức khuyên Hoàng thượng đừng ngự giá thân chinh, lần này người Tề hòa đàm cũng không đơn giản, Hoàng thượng không chịu nghe hắn khuyến cáo, tùy tiện dẫn vương sư rời khỏi phủ Tây Bình, không ngờ quả nhiên bị hắn nói trúng, rơi vào cạm bẫy của người Tề.
Bây giờ Hoàng thượng đang ở trong lao ngục, thoi thóp, hắn nên làm như thế nào?
Đông Bình Trưởng Công chúa mạnh mẽ quyết đoán, ánh mắt tinh tường, cũng không hẳn không phải là một người nắm quyền tốt, nhưng hắn không thể đi dựa vào, bởi vì hắn trông coi tai mắt của vương triều Lý Thường Hiển, hắn phải trầm luân cùng vương triều này.
Bây giờ xem ra, tối nay đúng là một cơ hội.
Nhưng hắn có chút không quá yên lòng.
“Cố thị kia không phải là một lang trung đơn giản.” Ánh mắt Thường Hạo lóe lên, “Nàng ta mới có mười một tuổi, nhưng lại không thể khinh thường.” Mọi cử động của đứa bé này khiến cho người khác không thể bắt bẻ, cho dù là hắn cũng không nhìn ra chỗ sơ hở.
Phụ tá nói: “Chúng ta còn sợ một hài tử sao?”
Hắn sẽ không nhận thua lúc này, hơn nữa Cố thị và Hồ Trọng Cốt đều đến phủ Ninh Vương, kế hoạch này rất có thể sẽ thành công.
Thường Hạo đứng dậy: “Kêu người đi an bài.”
Thời tiết hôm nay rất phù hợp, thị vệ trong cung cũng sẽ không kiểm tra quá rõ, ánh mắt mỗi người đều chú ý về phía Ninh Vương kia, bọn họ đục nước béo cò, vận dụng cực ít nhân thủ, là có thể đạt được mục đích mong muốn.
Thường Hạo nói: “Chờ Cố thị kia đến chỗ Ninh Vương, chúng ta sẽ xuất phát.”
Đó mới là lúc chỗ Ninh Vương náo loạn nhất.
...
Trong lòng Đông Bình Trưởng Công chúa rất gấp gáp, không ngừng thúc giục người bên cạnh, “Mau đi xem xem sao Cố Đại tiểu thư và Hồ tiên sinh còn chưa tới?”
Cứ dầm mưa như vậy, Ninh Vương nhất định sẽ bị bệnh.
“Tới rồi,” Hồ Trọng Cốt thở hồng hộc đi tới, cũng theo khe hở tiến lên nhìn, “Người ở trên thuyền ta phải chữa trị như thế nào? Trước phải đem người qua đây mới được chứ?”
Mọi người lo lắng chính là chuyện này.
Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn sau lưng Hồ Trọng Cốt, “Hồ tiên sinh, Lang Hoa đâu rồi?”
Hồ Trọng Cốt cũng có chút bất ngờ, “Ơ, vừa rồi nha đầu đó vẫn còn ở đây, bây giờ tại sao không thấy đâu nữa.”
“Thuyền... một con thuyền...”
Nghe được thanh âm Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn tới, một con thuyền xuất hiện ở trước mắt mọi người, trên mũi thuyền mơ hồ có thể thấy một nữ hài tử che ô ngồi ở chỗ đó.
Nàng vấn tóc hình xoắn ốc, trên người mặc y phục nữ tử người Tề.
Cố Lang Hoa, là Cố Lang Hoa.
“Lang Hoa,” Hồ Trọng Cốt lập tức quát to, “Ngươi đây là muốn làm gì hả?”
A Quỳnh và Tiêu ma ma gắng sức chèo thuyền, để cho thuyền từ từ đến gần giữa hồ.
Ninh Vương ở giữa hồ hiển nhiên cũng phát hiện ra Cố Lang Hoa, chìa tay ra, “Ngươi... ngươi là ai?”
Lang Hoa lại không chịu nói chuyện, chỉ là ngồi ở đó không hề nhúc nhích, yên lặng chờ.
Lòng Hồ Trọng Cốt như lửa đốt: “Phải làm thế nào mới được, chưa cứu được Vương gia, còn hại cả Lang Hoa, Lang Hoa của chúng ta không biết bơi.” Nói rồi nhìn về phía Đông Bình Trưởng Công chúa, “Trưởng Công chúa, mau nghĩ cách đi.”
“Đệ đệ,” Đông Bình Trưởng Công chúa hô lên, “Đệ không phải là muốn gặp Tĩnh muội muội sao? Tĩnh muội muội ở đây, đệ mau tới đây đi!”
“Tĩnh muội muội,” Ninh Vương luống cuống tay chân, đứng ở trên thuyền không biết như thế nào cho phải, hắn quơ hai tay, “Ta ở đây, ta ở đây.”
Ninh Vương cầm mái chèo lên gắng sức chèo về phía trước, dần dần hai chiếc thuyền càng ngày càng gần. Thuyền của Ninh Vương đi về phía trước, thuyền của Cố Lang Hoa liền lui về phía sau, hiển nhiên là muốn dẫn thuyền của Ninh Vương tới bên bờ.
Đây thật sự là một cách hay.
Mắt thấy thuyền của Ninh Vương sắp đến trước mắt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Vương lại như không hiểu sự lo âu của mọi người, cười nói với Lang Hoa: “Tĩnh muội muội, ta biết muội nhất định sẽ tới mà, chúng ta đã ước định rồi, muội sẽ không quên.”
Đông Bình Trưởng Công chúa thở dài, “Lang Hoa, phiền ngươi quá, nếu như không phải là ngươi, chúng ta thật không biết nên làm thế nào mới được.”
Hai chiếc thuyền cuối cùng dựa vào nhau, Ninh Vương nhấc chân muốn leo lên thuyền nhỏ của Lang Hoa.
Thân thuyền hơi đung đưa, dưới chân Ninh Vương lập tức lảo đảo, cả người ngã về phía trước.
Tiếng kinh sợ khắp bốn phía.
Ninh Vương ngã một cái như vậy nhất định sẽ rơi vào trong hồ nước.
Đúng lúc đó, Cố Lang Hoa trên thuyền bỏ lại ô trong tay, đứng thẳng người đưa tay ra ôm Ninh Vương vào trong lòng, bóng người hơi dừng lại một chút, mượn lực rơi xuống bên bờ.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt.
Làm sao Cố Lang Hoa lại có thể có thân thủ như vậy.