Đã rất lâu rồi Đông Bình không nghe được tiếng cười vui sướng như vậy của Lý Đồng.
“Đang cười gì thế?” Đông Bình đi vào.
Tiếng cười im bặt.
Lang Hoa và Lý Đồng đi tới hành lễ với Đông Bình Trưởng Công chúa.
Đông Bình nhìn qua, phát hiện trên bàn để bút lông và bảng chữ mẫu, hiển nhiên Lang Hoa và Lý Đồng đang viết chữ, nàng tò mò đi tới nhìn, mặt Lý Đồng lập tức đỏ bừng, lo lắng nhìn về phía Lang Hoa, Lang Hoa hé miệng lắc lắc đầu.
Hai chữ “Đông Bình” xuất hiện ở trước mắt Đông Bình Trưởng Công chúa.
Mặc dù viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn nữa chữ “Đông” còn chưa viết xong, bên cạnh còn thêm một điểm, chữ viết sai sẽ thêm một điểm bên cạnh, đây là thói quen viết của Đại Tề, cứ như vậy không cần xoá đi mọi người cũng biết đây là một chữ sai.
Lang Hoa nói: “Dân nữ đang giảng điển cố “Tín khẩu thư hoàng*” cho Trưởng Công chúa.”
* Tín khẩu thư hoàng: ăn nói bừa bãi; ăn nói lung tung
Nếu như viết sai chữ, trừ thêm một điểm bên cạnh ra, còn có thể bôi thư hoàng* ở trên chữ, tín khẩu thư hoàng chính là như thế.
*Thư hoàng: dùng để tẩy xoá chữ viết.
Cho nên Lý Đồng nghe mới cảm thấy thú vị.
Lý Đồng tiến lên một bước: “Mẫu hậu, nhi thần biết không nên viết tên huý của Mẫu hậu, chỉ là Nhi thần muốn biết, dùng chữ viết Đại Tề trông sẽ ra sao.”
Đông Bình.
Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn hai chữ này, ngón tay từ từ vạch qua trên tờ giấy: “Đồng nhi viết rất đẹp.”
Lý Đồng không khỏi vui mừng.
“Con lui xuống trước đi,” Đông Bình quay đầu phân phó Lý Đồng, “Ta muốn nói chuyện với Lang Hoa.”
Lý Đồng đáp một tiếng từ từ lui xuống, mới xoay người hai bước, đã nhìn thấy Lý Mặc cũng đang lặng lẽ đi ra ngoài. Lý Đồng sợ hết hồn, Lý Mặc vội vàng làm động tác giữ im lặng, huynh muội hai người mới lật đật ra ngoài.
Lang Hoa đỡ Đông Bình Trưởng Công chúa ngồi xuống, tiến lên hành lễ: “Đa tạ Trưởng Công chúa bảo vệ Cố gia.”
Đông Bình nâng chén trà lên uống: “Ngươi làm sao biết Ai gia nhất định sẽ nói dối giúp ngươi?”
Lang Hoa trầm mắt lại: “Bởi vì Cố gia không hại Trưởng Công chúa, cũng không làm chuyện có lỗi với Đại Tề,” Nói rồi dừng một chút, “Lúc đó cũng chỉ có dùng danh tiếng của Trưởng Công chúa, mới có thể làm cho Thái hậu nương nương tin tưởng Cố gia.”
Lúc Đông Bình nhìn thấy lá thư kia, đã hiểu dụng ý của Cố Lang Hoa, trừ lý do Cố Lang Hoa nói ra, cũng bởi vì Thái tử sớm đã có cấu kết với Lý Thường Hiển, một hương thân như Cố gia muốn đọ sức với Thái tử, nhất định phải mượn lực.
Lang Hoa bẩm báo đầu đuôi quan hệ của Thẩm Xương Cát với Cố gia cho Đông Bình: “Cho dù là như vậy, Thẩm Xương Cát vẫn đổ oan Cố gia là bè cánh phản bội theo Khánh Vương mưu phản.”
Đông Bình Trưởng Công chúa đặt chén trà lên bàn: “Bây giờ Ai gia giúp ngươi che đậy, đợi các ngươi trở lại Đại Tề sẽ vẫn bị Hoàng đế, Thái hậu kiểm tra, ngươi đã nghĩ xong phải ứng đối như thế nào chưa?”
“Cố gia hiện tại không phải là hương thân nho nhỏ của Trấn Giang nữa, giống như Ai gia, sau khi gả đến Tây Hạ, tất cả đều là bất đắc dĩ.”
Lang Hoa lắc lắc đầu: “Thế sự vô thường, đối với mỗi một người đều như thế, năm đó lúc Trấn Giang đánh giặc, dân nữ và tổ mẫu sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ phụ thân có thể về nhà, cho dù là có khó khăn lớn hơn nữa, chúng ta cũng nhất định có thể vượt qua.”
Đây chính là Cố Lang Hoa.
Cố Lang Hoa cho dù chưa chắc chắn tuyệt đối cũng sẽ gắng sức đánh một trận tuyệt sẽ không dễ dàng khuất phục bất cứ thứ gì áp đặt vào vận mệnh của nàng.
Nữ hài tử này hoàn toàn không giống nữ tử nhà bình thường.
Đông Bình không nói gì nữa, thưởng ít đồ cho Lang Hoa: “Mấy ngày nay mệt nhọc rồi, hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai lại vào cung trò chuyện với Ai gia, Ai gia cũng muốn biết tình hình của Mẫu hậu.”
Lang Hoa đáp một tiếng, từ từ đi ra khỏi tẩm cung của Đông Bình Trưởng Công chúa, dẫn mấy người Tiêu ma ma và A Mạt ra khỏi cung.
Cố Thế Hoành đang chờ ở cửa, thấy Lang Hoa lập tức lên đón: “Thế nào rồi? Đông Bình Trưởng Công chúa có làm khó con không...” Mới nói vậy đã thấy Lang Hoa khẽ nhướng mày lên.
“Lang Hoa,” Cố Thế Hoành hết sức lo lắng, “Con… sao thế?”
Ngón tay Lang Hoa lạnh như băng, nàng không tự chủ được mà tới gần Cố Thế Hoành, “Phụ thân, chúng ta đi về trước đã.”
Nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhất định là có chuyện gì.
Nếu không Đông Bình Trưởng Công chúa sẽ không nói ra lời nói ý vị sâu xa như vậy, nàng phải trở về cẩn thận suy nghĩ một chút.
...
Đại Tề, Kinh đô.
Tin chiến thắng Tây Bắc liên tục truyền tới, trên triều đình đầy vẻ vui mừng.
Nhưng nghĩ tới Thái tử còn đang ở trong tay người Kim, trên mặt mọi người không khỏi giăng đầy mây đen.
Ai có thể đoán trước được, một Kim quốc nhỏ bé có thể thôn tính đại bộ phận đất đai Liêu quốc, còn tấn công tới phủ Thái Nguyên của Đại Tề, nếu không phải Hàn Chương kịp thời chạy tới, sợ rằng Thái Nguyên đã sớm không còn.
Từ Thái Nguyên đến kinh đô, chẳng qua chỉ cách mấy thành trì.
Đã bắt đầu có người lặng lẽ thu thập hành trang, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cả nhà chạy nạn.
Cũng may Hàn Chương đánh thắng trận, lần nữa đoạt lại Chân Định.
Hoàng đế phất phất tay, “Bãi triều!”
Quan viên văn võ lập tức cúi đầu lui xuống, dường như sợ bị Hoàng đế chỉ đích danh lưu lại, thương nghị nên cứu Thái tử như thế nào.
Chiến sự tạm thời kết thúc, nhưng việc tiếp theo cũng không dễ thu dọn.
Hoàng đế đi vào thư phòng lập tức nhìn về phía Thường An Khang, “Bên phía Thái hậu nói thế nào?”
Thường An Khang nói: “Thái hậu nương nương mời mấy vị tiểu thư vào cung.”
Thái hậu là đang chọn người đến Tây Hạ hòa thân.
Ý của Thái hậu là phải thừa dịp lúc này ổn định Tây Hạ, tuyệt không thể lại xuất hiện chuyện Tây Hạ, Kim quốc liên thủ tấn công Đại Tề.
“Mời những ai?” Giọng Hoàng đế trầm thấp, không yên lòng mở tấu chương trong tay ra.
Thường An Khang vừa định bẩm báo.
Hoàng đế khép tấu chương trong tay lại, “Trẫm đi xem xem.” Mặc dù hòa thân là sẽ trở thành Hoàng hậu của Tây Hạ, nhưng dẫu sao Tây Hạ cũng là nơi nghèo nàn, đưa ai qua đó, đều phải cân nhắc kỹ thiệt hơn, năm đó Thái hậu cố ý muốn từ hoàng thất tuyển ra một người thay thế Đông Bình đi Tây Hạ, cuối cùng không tìm được người thích hợp.
Lần này càng thêm gian nan, dù sao Lý Mặc còn quá nhỏ, lúc này gả qua cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh Đông Bình học quy củ trước, phải thủ tiết đến sau khi Lý Mặc trưởng thành mới có thể động phòng, đến lúc đó là tình hình gì không ai có thể biết được, trong Hoàng thất sẽ không có ai nguyện ý gả con gái mình qua đó.
Hơn nữa sau ngày hôm nay, con cáo già Trang vương kia nhất định sẽ đoán được dụng ý của Thái hậu, rất nhanh sẽ có người bắt đầu quan hệ qua lại...
Hoàng đế đang suy nghĩ, ngự liên* đã đến cửa Từ Ninh cung.
*Ngự liên: Xe vua ngồi (người kéo).
Nghe nói Hoàng đế giá đáo các nữ quyến rối rít đứng dậy nghênh đón thánh giá.
Từ Cẩn Du lẳng lặng nhìn Mẫn Giang Thần trong góc một cái, tiệc rượu lần này rất kỳ quái, Thái hậu lệnh ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn phong phú, nhưng chỉ mời các vị tiểu thư tới, không có nội, ngoại mệnh phụ đi theo.
Trong bữa tiệc Thái hậu chỉ nhìn mọi người cười, nói chút chuyện nhà.
Mặc dù mọi người đều không lộ ra dáng vẻ gì khác thường, nhưng đều rối rít hỏi dò tin tức chỗ các cung nhân.
Bây giờ Hoàng thượng lại đột nhiên tới Từ Ninh cung.
Từ Cẩn Du như ngửi thấy mùi vị khác thường, hơn nữa, nàng ta lại là người trong đó.
Bây giờ chỗ này có hai người nổi bật nhất, chính là nàng ta và Mẫn Giang Thần.