Quá nửa đêm, lại dám đứng trước cửa phòng nàng nói những lời như vậy, kiếp trước cho dù là nàng đã thành thân với Lục Anh, cũng không có chuyện Lục Anh bất chấp thể diện làm ra loại chuyện như thế.
Chẳng lẽ nàng thật sự không có biện pháp gì với hắn sao?
Lang Hoa mở cửa, thấy mặt Bùi Khởi Đường đang tươi cười, vốn là nàng đã nghĩ xong những lời cần nói, nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy liền không nhịn được tức giận, đã vậy Bùi Khởi Đường còn ra vẻ muốn vào phòng, chân đã bước vào trong phòng, Lang Hoa tức giận, đẩy cửa “rầm” một cái.
Tiếng vang trong trẻo truyền tới, hiển nhiên chân Bùi Khởi Đường đã đá phải cánh cửa.
Nghe tiếng cũng biết lần này hắn đụng phải cửa không nhẹ.
Tức giận trong lòng Lang Hoa cũng giảm đi một chút.
Có điều không thể để mọi chuyện theo ý hắn, chuyện gì cũng vừa ý.
Lo chuyện gì đi không lo, lại chạy tới tính toán đến nàng, cũng là cho hắn một bài học, khiến hắn không dám làm xằng làm bậy như vậy nữa.
Nghĩ như vậy nàng buông lỏng tay, cửa bắt đầu bị đẩy nhẹ ra, Bùi Khởi Đường lập tức đi vào trong.
Người này cả ngày ở trong cảnh tàn sát khốc liệt đều không bị thương, làm sao có thể sợ một cánh cửa được.
“Ra ngoài.” Lang Hoa đạp một cước vào đùi Bùi Khởi Đường.
Tên khốn kiếp này, mượn danh nghĩa nói chuyện cũ với phụ thân, nhắc tới cái gì mà hôn sự, uổng công nàng tin tưởng hắn.
Bùi Khởi Đường nhìn Tiêu ma ma ở trong phòng.
Tiêu ma ma gật gật đầu, dẫn hạ nhân đi ra ngoài. Đêm nay tiểu thư trằn trọc không ngủ được, chính là vì việc Bùi Khởi Đường cầu thân, bây giờ nói rõ ràng cũng tốt, tránh cho trong lòng tiểu thư không thoải mái.
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa, thấp giọng năn nỉ, “Lang Hoa, đều là ta sai rồi, ta không nên tùy tiện nói ra những lời này, nhưng mà, nàng cũng phải tin tưởng ta, chỉ vì ta không còn cách nào khác.”
Không còn cách nào khác cái con khỉ.
Người này từ trước tới nay đều ra vẻ lý lẽ hùng hồn.
Giọng của Bùi Khởi Đường dịu dàng nói, “Chỉ cần nàng không tức giận nữa, như thế nào cũng được.”
Lời nói như vậy dường như đã từng nghe ở đâu rồi.
Giống như là ỷ lại vào nàng, mặt dầy tiến đến trước mặt nàng.
Lang Hoa giống như là bị kim đâm vào, không biết sức lực từ đâu truyền tới, nàng đẩy Bùi Khởi Đường ra, vừa vặn ấn trúng vết thương của hắn.
Bùi Khởi Đường kêu lên một tiếng, không né tránh.
Khóe mắt hắn hơi đỏ lên, sóng nước lóng lánh, hiển nhiên là cực kỳ đau.
“Đây là bài học, sau này đừng làm ra loại chuyện như vậy nữa.” Lang Hoa nhíu mày, “Hôn sự của ta, không liên quan tới huynh, huynh cũng đừng nhắc lại chuyện này với phụ thân ta nữa.”
Lời nói ra rồi cơn giận của nàng cũng giảm không ít.
Bất kể tính toán như thế nào, thì hôn sự của nàng cũng đều không liên quan tới hắn.
Từ lúc bắt đầu sống lại, nàng đều chỉ nghĩ làm sao để cứu được tổ mẫu, làm sao để đón được phụ thân trở về, mọi người cùng nhau vui vẻ sống qua ngày, hôn sự của nàng giống như Lục Anh nói trước kia vậy, chỉ là quyết định ở việc nàng đồng ý hay không đồng ý gả cho Lục Anh, có liên quan gì tới người ngoài.
Bùi Khởi Đường nói: “Tại sao lại không có quan hệ, không phải nàng vẫn chưa quyết định sao?” Không dễ gì mới khiến cho nàng nói chuyện, hắn sao có thể hồ đồ cho qua như vậy.
Làm gì có ai xông đến cửa hỏi đến cùng như hắn thế này chứ.
Trong lòng Lang Hoa nhất thời phiền loạn, ngẩng đầu lên, “Ta còn chưa nghĩ kỹ có muốn lại gả cho Lục Anh hay không, đây là vì... quan hệ giữa Cố gia và Lục gia... không liên quan tới huynh, không liên quan tới người ngoài.”
“Cho dù ta không gả cho Lục Anh, cũng chưa chắc đã muốn gả cho ai. Giống như những lời huynh nói lúc trước, ta chỉ muốn ở nhà phụng dưỡng tổ mẫu và phụ thân thật tốt.”
Cho nên lúc tổ mẫu để nàng quản gia, nàng không từ chối.
Bùi Khởi Đường lẳng lặng nghe những lời của Lang Hoa, “Nàng chỉ là do dự, có muốn lại gả cho Lục Anh hay không thôi sao?”
“Đúng, ta...” Lang Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “lại” gả cho Lục Anh? Nàng nói ra những lời như vậy sao? Tại sao Bùi Khởi Đường lại hỏi như vậy?
Khuôn mặt Bùi Khởi Đường đắm chìm trong bóng tối, yên tĩnh như vậy, một đôi mắt sáng ngời như sao, chỉ như vậy nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấy bí mật trong lòng nàng.
Tim Lang Hoa đập loạn lên.
Hắn biết rồi, hay là hắn lỡ miệng nói vậy?
Trên mặt Bùi Khởi Đường miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “Lang Hoa, ta sớm đã biết nàng có bí mật, nhưng nàng sẽ không nói với ta đâu.”
Lang Hoa quay đầu đi chỗ khác, việc sống lại nàng sẽ không nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả tổ mẫu và phụ thân, Bùi Khởi Đường đương nhiên vĩnh viễn không cách nào biết được.
Nhìn vẻ mặt hơi do dự của Lang Hoa, Bùi Khởi Đường không nhịn được muốn đi vỗ về nàng, theo bản năng giơ tay ra kéo nàng, lại bị Lang Hoa né ra.
Bùi Khởi Đường mím mím môi, “Nàng thông minh như vậy, luôn có thể nhìn thấy trước thế cục, ta cũng không phải kẻ ngốc, nhưng nàng không nói ra, ta cũng sẽ không chất vấn,” Bùi Khởi Đường di chuyển bước chân một chút, “Nàng yên tâm, lời nói hôm nay, ta coi như chưa từng nghe thấy.”
Hắn cũng chỉ có thể làm như chưa nghe thấy, bởi vì nàng sẽ không giải thích rõ ràng, cũng không có cách nào giải thích.
Lang Hoa lại ngẩng đầu lên.
“Lang Hoa, nàng hết giận rồi thì đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường đến phủ Tây Bình, Đông Bình Trưởng Công chúa nhất định sẽ kéo nàng lại nói chuyện, những loại tiệc rượu trong cung đình khiến người ta mệt mỏi nhất, nàng yên tâm Thế thúc và Hồ tiên sinh đều đã nghỉ ngơi rồi.”
Bùi Khởi Đường nói xong, Lang Hoa cũng không định tiếp lời, dáng vẻ như muốn tiễn khách.
“Tay của ta vẫn còn đau.” Bùi Khởi Đường chìa tay ra, mười ngón tay thon dài của hắn, chỉ vì trận chiến ác liệt này đầu ngón tay đều nổi chai rồi, từng ngón từng ngón nứt máu ra, nhìn hơi đáng sợ.
“Chờ ngày mai Hồ tiên sinh tỉnh rượu rồi, ngươi đi tìm ông ấy chữa trị.”
Bùi Khởi Đường thu tay về, “Ta thấy nàng xoa cao lên tay cho phó tướng...”
Nàng nghiêng mặt sang bên, mím môi một cái, xoay người vào trong lấy hộp thuốc ra nhét cao vào tay Bùi Khởi Đường, “Bả vai phó tướng bị thương không thể cử động được, ngươi có thể tự mình bôi thuốc được.”
Ngón tay Bùi Khởi Đường vuốt ve bình sứ trong tay, “Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi trước đây.”
Lang Hoa gật gật đầu.
Bùi Khởi Đường xoay người đi ra ngoài.
Tiêu ma ma và A Mạt đi vào phòng, Lang Hoa đang ngồi trên ghế gấm đọc quyển sách trong tay, hồi lâu cũng không lật sang trang.
“Đại tiểu thư,” Tiêu ma ma đặt một bát canh lên bàn, “Phòng bếp hầm canh gà, Đại lão gia kêu người nhất định phải mang tới cho tiểu thư.” Phòng bếp đã sắp xếp xong xuôi rồi, sáng sớm ngày mai sẽ có canh gà nóng hổi, mấy ngày nay Đại tiểu thư khẩu vị không được tốt, uống chút canh gà sẽ thấy thoải mái lên rất nhiều.
Lang Hoa nhìn bát canh nóng hổi.
Đây nhất định lại là Bùi Khởi Đường, lần này là mượn tay phụ thân đưa tới. Vì sao chứ? Giống như là bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng cũng sẽ dây dưa với hắn.
Bùi Khởi Đường rời khỏi Cố gia trở lại quân trướng.
Phó tướng đã sớm chờ ở đó.
“Chuẩn bị xong chưa?” Bùi Khởi Đường hỏi.
Phó tướng gật gật đầu, “Muộn như vậy rồi, Tướng quân không cần phải tuần doanh nữa đâu!”
Bùi Khởi Đường nói: “Chỉ cần một ngày ta chưa bị cách chức, thì một ngày không thể buông lơi, kêu Bách hộ tới đây, chúng ta cùng ra ngoài thành xem xem.”
Phó tướng đáp một tiếng.
Bùi Khởi Đường phóng người lên ngựa, vết thương ở bụng không khỏi đau nhói, hắn đưa tay che lên trên.
Lang Hoa thật sự tức giận rồi.
Sức lực của nàng yếu như vậy, căn bản không đả thương được hắn, nhưng kỳ quái là hắn lại cảm thấy rất đau.
Nhất là lúc nàng nói: Có nên lại gả cho Lục Anh hay không.
Vì sao lại là lại gả chứ?
Bùi Khởi Đường thúc ngựa tiến lên phía trước, nàng vốn là vô tình nói ra sự thật, nhưng cũng không giải thích, là để cho hắn biết khó mà lui, hay là... còn có nguyên nhân khác.