Trong đại lao Hoàng Thành Ti, Hứa thị co rúm lại trong góc.
Bên ngoài là tiếng kêu thảm thiết rung trời động đất.
Bà ta chôn mũi ở trên đùi, bốc cơm thiu bên cạnh lên nhét vào miệng.
Vừa thối vừa lạnh, ẩm ướt, mặn mặn, khiến cho bà ta cảm thấy buồn nôn.
Nhưng bà ta phải sống sót, chỉ vì lúc bà ta bị đưa đến đại lao, có người nói một câu bên tai bà ta, “Muốn sống tiếp, thì không được nói gì cả.”
Chỉ cần Thẩm Xương Cát nói, bà ta ở một bên thừa nhận là đủ rồi.
Kiếp trước, Cố Thế Hoành luôn không được triều đình trọng dụng, Thẩm Xương Cát lại đường làm quan rộng mở cho đến khi gặp Triệu Linh, kiếp này Triệu Linh đã chết, Thẩm Xương Cát không nên mất đi thánh tâm nhanh như vậy chứ.
Không biết là ai nói gì với Thẩm Xương Cát, tiếng kêu tê tâm liệt phế của Thẩm Xương Cát truyền tới, “Không thể nào, Tây Hạ làm sao có thể tấn công Đại Tề chứ? Nói Hoàng thượng ngàn vạn lần không nên mắc lừa, đây là âm mưu... là âm mưu...”
Hứa thị trợn to hai mắt.
Chẳng lẽ đây là thật?
Nếu như Tây Hạ tấn công Đại Tề, Cố gia trợ giúp Thái hậu nghị hoà có bị liên lụy hay không? Vậy tại sao Thẩm Xương Cát lại kêu như vậy? Tin tức này rốt cuộc là tốt hay xấu.
Kiếp trước là như thế nào?
Hứa thị ở trong đầu không ngừng thu thập tin tức.
“Cố Thế Hoành còn sống? Cố Thế Hoành lại vẫn còn sống!” Tiếng Thẩm Xương Cát lại một lần nữa truyền tới.
Dường như có sấm nổ vang trên đỉnh đầu Hứa thị.
Cố Thế Hoành làm sao lại còn sống được, tại sao hắn chưa chết. Cái tên ngu đần đầu óc không thông suốt đó, cái kẻ bất lực trước mặt người khác hay sau lưng người khác chỉ biết vâng vâng dạ dạ đó, đã sớm chôn thân biển lửa, đốt thành xương trắng rồi.
Kẻ hèn nhát vô năng, kiểu chết giản dị đó, rất thích hợp với hắn.
Tiền tài của hắn mất hết, chết nơi tha hương, phụ mẫu huynh đệ cũng không kịp gặp mặt một lần, không biết chết thối ở chỗ nào. Mỗi lần nghĩ tới đây bà ta đều cảm thấy thống khoái.
Muốn trách thì trách ông trời, nếu để cho bà ta trùng sinh một lần, tại sao không trùng sinh đến trước khi gả cho Cố gia.
Như vậy bà ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Cố gia.
Cố Thế Hoành sao có thể chưa chết.
Bà ta làm sao có thể ngay cả một tên nam nhân vô dụng cũng không giết chết được. Trong mắt Hứa thị lộ ra vẻ chán ghét, cái tên nam nhân cho tới bây giờ không nghe lời bà ta, không theo ý bà ta mà làm việc sớm nên chết rồi.
“Ha ha.” Hứa thị bật cười.
Thật nực cười, sống lại một đời, bà ta khổ tâm an bài tất cả mọi chuyện nhưng đều vòng một vòng trở về lại như hình dáng trước đây.
Bà ta còn có thể làm cái gì? Lại phải làm sao mới phải?
Ai có thể nói cho bà ta biết.
“Ha ha ha.” Hứa thị đứng dậy, gập người xuống cười, nước mắt cũng chảy xuống.
“Ngươi cười cái gì?” Cai ngục xách roi đi tới, một roi theo khe hở phòng giam đánh vào, rơi trên người Hứa thị, Hứa thị đau đớn mắng nhiếc, nhưng trong nháy mắt bà ta lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt cai ngục cười lên, “Ha ha ha.”
Hình như là nghĩ tới chuyện gì cực kỳ thú vị.
Một roi mạnh hơn lại quất vào, đánh ránh y phục của Hứa thị, làm cho bà ta lảo đảo, nước mắt Hứa thị cũng chảy xuống, nhưng lần này bà ta giơ tay ra chỉ vào cai ngục, cười lớn tiếng hơn, “Ha ha ha.”
Cai ngục cuối cùng không thể nhịn được nữa mở cửa phòng giam ra đi vào, giơ tay lên, roi giống như mưa rơi lên người Hứa thị.
Hứa thị lăn lộn trên đất, trong miệng lại không có thanh âm kêu rên, vẫn là tiếng cười điên cuồng như cũ.
Máu tươi theo roi bắn tung tóe đầy mặt cai ngục, cai ngục nhíu mày, “Điên rồi... nữ nhân này điên rồi.”
Hứa thị bỗng nhiên ôm lấy chân cai ngục, “Lang Hoa, Lang Hoa của ta, mẫu thân tới đây, mẫu thân đều là vì con, Lang Hoa của ta, mẫu thân dỗ con nào… ngoan ngoan ngoan... Lang Hoa... Mau tới đi!”
Tiếng cười truyền khắp toàn bộ đại lao.
Cai ngục cố gắng tránh thoát, Hứa thị nhưng lại giống như là một người sắp chết chìm, ôm lấy cọng rơm cuối cùng, bất luận như thế nào cũng không chịu buông tay.
“Chuyện gì thế này?”
Giọng nói âm trầm truyền tới, cai ngục lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Thừa tướng Lưu Cảnh Thần ở bên ngoài phòng giam.
“Lưu tướng,” Cai ngục dở khóc dở cười, “Nữ nhân này bỗng nhiên phát điên lên, cười không dứt…”
Lưu Cảnh Thần nhíu mày, “Bà ta là ai?”
Cai ngục nói: “Là… đồng lõa của Thẩm Xương Cát, Cố Hứa thị… à… Hứa thị… chính là phu nhân bị Cố gia bỏ kia.”
Lưu Cảnh Thần nhìn kỹ nhìn Hứa thị, nghi ngờ nói: “Là sinh mẫu của Cố đại tiểu thư?”
Cai ngục gật gật đầu.
Lưu Cảnh Thần không khỏi thở dài, “Bà ta có khai ra cái gì không?”
Cai ngục cố gắng dứt ra, nhưng không ngờ giày ống bị Hứa thị cởi ra, Hứa thị ôm giày ống vào trong ngực, “Ôi, Lang Hoa của ta đừng khóc, đừng khóc, mẫu thân ở đây rồi, ngoan ngoan ngoan… mẫu thân ở đây.”
Hứa thị cười, trên cánh tay máu tươi đầm đìa, giống như là một con ác quỷ trong địa ngục.
Cai ngục vội vàng khóa đại lao lại tiến lên đáp lời, “Lưu tướng, e là người đàn bà này quá sợ hãi, từ sau khi đi vào không chịu nói gì cả.”
Lưu Cảnh Thần gật gật đầu, đi xem Thẩm Xương Cát.
Hứa thị lại cười lên, lập tức hừ lên hát, “Các ngươi xem… Lang Hoa của ta… nó ngủ rồi…”
Dáng vẻ Hứa thị huơ tay múa chân ở trong đại lao, khiến cho người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy.
Lưu Cảnh Thần không nhịn được nói, “E rằng nữ nhân này điên thật rồi.”
Hồi lâu, Hứa thị mới an tĩnh lại.
Lưu Cảnh Thần lắc đầu một cái đi tới trước đại lao nhốt Thẩm Xương Cát.
Ánh mắt Thẩm Xương Cát lập tức sáng lên, giống như người sắp chết nhìn thấy ánh sáng ban mai cuối cùng, hắn mấy bước nhào tới cửa ngục, “Lưu tướng, ngài cuối cùng cũng quay lại rồi.”
Lưu Cảnh Thần quan sát Thẩm Xương Cát, trước khi ông ta đi Tề Châu Thẩm Xương Cát vẫn là sủng thần bên cạnh Hoàng thượng, chớp mắt lại biến thành tù nhân.
“Lưu tướng,” Thẩm Xương Cát tận lực nói, “Có người hại ta, Lưu tướng, ngài nhất định phải nói với Hoàng thượng… Thẩm Xương Cát ta một lòng trung thành với Hoàng thượng, Lưu tướng…”
Tiếng hát của Hứa thị lại truyền tới.
Đại lao mờ tối lại thêm mấy phần không khí âm u.
Ánh mắt Lưu Cảnh Thần lóe lên, “Thái hậu nói bức mật thư mà thám tử đưa tới kia là Đông Bình Trưởng Công chúa bảo Cố gia đưa đến Hoàng Thành Ti.”
“Ngươi biết trên mật thư kia viết những gì không. Nếu như ngươi muốn sống tiếp, thì hãy mong Tây Hạ không dám tấn công Đại Tề. Nếu không, không ai cứu được ngươi.”
Tây Hạ thật sự muốn tấn công Đại Tề? Thẩm Xương Cát há miệng ra, trơ mắt nhìn Lưu Cảnh Thần lui về phía sau mấy bước dần dần cách xa hắn.
Chính là như vậy.
Một khi thật sự đánh trận, vậy nội dung trong bức thư kia sẽ trở thành sự thật, như vậy hắn cũng không có cách nào mà biện bạch cho mình được.
Trước mắt Thẩm Xương Cát hiện lên cần cổ yếu ớt của Cố Lang Hoa kia, hắn nằm mơ cũng muốn giơ tay ra, bẻ gãy nó, để cho đôi mắt kia vĩnh viễn nhắm lại ở trước mặt hắn.
“Giết Cố Lang Hoa, giết nó... nhất định phải giết nó.” Thẩm Xương Cát nhìn về bóng lưng của Lưu Cảnh Thần nói nhỏ.
Giọng nói của hắn bình tĩnh tựa như một cây đao, dường như muốn cắt đứt cổ Cố Lang Hoa, để cho máu tươi của nàng phun ra ngoài.
Nếu như hắn còn có thể ra khỏi nơi này, việc đầu tiên chính là giết chết Cố Lang Hoa. Cho nên hắn chỉ có thể trông đợi người Tây Hạ đừng động thủ vào lúc này.
“Ngoan ngoan ngoan,” Hứa thị cười nói, “Lang Hoa, Lang Hoa của ta…”
...
Tây Hạ, Lý Thường Hiển hết sức phiền não.
Hắn muốn biết rõ tình hình ôn dịch của Ngân Châu rồi mới xuất binh, nhưng thời gian đã không đủ rồi, quân đội tập kết xong mà không phát ra sẽ làm loạn lòng quân.
“Bệ hạ, Vương Thành Diễm chạy rồi,” Quan viên tiến lên bẩm báo, “Vương Thành Diễm đó dẫn đại quân rời khỏi thành Ngân Châu, hạ trại bên ngoài cửa thành, còn cử người tới hỏi chúng ta lúc nào tiếp nhận phòng ngự Ngân Châu.”
Nếu như mấy ngày trước Lý Thường Hiển nghe được tin tức này, nhất định sẽ cười to, nhưng hôm nay hắn không vui vẻ chút nào. Bởi vì Vương Thành Diễm rời đi cũng không phải là vì hòa đàm, mà là trong thành Ngân Châu nổi lên ôn dịch.
Hắn không thể để cho Thiết Diều Tử khổ tâm huấn luyện ra mạo hiểm như vậy.
Cho dù lấy được Ngân Châu thì thế nào?
Ngân Châu bây giờ chẳng qua là một tòa thành bỏ đi thôi.
“Bệ hạ, người phải lập tức hạ quyết định đi, bây giờ phủ Tây Bình đã bắt đầu có người đốt lương thực và chuột rồi…”