Từ Tùng Nguyên ở dịch trạm kiểm tra văn thư Tây Hạ đưa tới, hồi lâu ông ta nhíu mày lại, “Ta cảm thấy không đúng lắm.”
Phụ tá Trịnh Trọng bên cạnh vội vàng tiến lên, “Lão gia có phải cảm thấy Tây Hạ là đang qua loa lấy lệ với chúng ta hay không? Trong văn thư toàn nói ra vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể đến.”
Từ Tùng Nguyên gật gật đầu, “Theo lý thuyết, chúng ta đưa quốc thư tới, hai nước hòa đàm cũng coi là có kết quả, sau khi Hoàng đế Tây Hạ ban quốc yến, thì nên để cho chúng ta cầm văn thư thông quan trở về Đại Tề, bây giờ lại bởi vì mấy chi tiết như vậy mà sửa đi sửa lại.”
Mười mấy năm trước ông ta đến Tây Hạ căn bản không phải đối mặt với tình hình như vậy, người Tây Hạ đối với văn thư các thứ không quá để ý, lúc ấy ông ta chỉ cảm thấy văn thư có vấn đề, kêu người Tây Hạ sửa đổi, kết quả làm cho người Tây Hạ tức giận, tùy tùy tiện tiện trói ông ta và quan viên lại ném vào phòng chứa củi của dịch trạm.
Nhờ có người trông coi phòng chứa củi nhân cơ hội chuốc say người Tây Hạ, thả ông ta đi, còn nói cho ông ta biết Bình Chiêu Hoàng đế chuẩn bị khởi binh đoạt vị, Đại Tề nên thừa dịp Tây Hạ nội loạn thu hồi lại mười lăm tòa thành trì bị Tây Hạ chiếm đoạt, ông ta vì vậy mà lập được công lớn.
Lần này và mười mấy năm trước không giống nhau, canh phòng dịch trạm nhìn thì không nhiều, nhưng trên người lại có loại khí thế kiêu dũng, hẳn là binh lính đã trải qua sa trường.
Hai nước nếu đã hoà đàm, vì sao còn phải phòng bị như vậy.
“Người Tây Hạ có phải là sợ lão gia giống như mười mấy năm trước, nghe ngóng được tin tức quan trọng gì mang về Đại Tề không.”
Từ Tùng Nguyên cảm thấy những lời này rất có đạo lý, “Thảo dược bên đó thế nào rồi?”
Sắc mặt của Trịnh Trọng có vẻ hơi bất ngờ, “Không phải nô tài nói xấu Cố gia kia đâu, có điều người Cố gia đó sau khi đến Đại Hạ, lại khắp nơi khám bệnh cho người Tây Hạ, gặp ai cũng tán dương dược liệu của tiệm thuốc nhà mình tốt thế nào, thu trở về không ít thảo dược của dân tộc Hồi, cái này cũng quá trắng trợn rồi.”
“Giống như lão phu nhân nói vậy, trong lòng Cố gia này luôn nghĩ phải kiếm tiền, nếu không tuyệt sẽ không tới Tây Hạ.”
Từ Tùng Nguyên ngày càng không nhìn thấu Cố Lang Hoa đó.
Nếu như nói nàng là thương nhân chỉ chăm chăm thu lợi, nhưng lúc ở Trấn Giang lại lấy ra hết tất cả lương thực trong nhà giúp đỡ triều đình, chẳng lẽ cố ý diễn cho Hàn Chương xem, để cho Hàn Chương nhận nàng làm nghĩa muội?
Thương nhân đều biết nên làm gì mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Ngay từ thời Tiên đế, rất nhiều thương nhân lớn đã nhúng tay vào triều đình rồi.
Từ Tùng Nguyên nói: “Người bên cạnh Cố đại tiểu thư đều không bình thường, một lang trung như Hồ Trọng Cốt lại ở Cố gia có thể thấy Cố gia vẫn có mấy phần bản lĩnh.”
Vừa rồi có tin tức truyền tới, Hồ Trọng Cốt sau khi chữa trị cho Hoàng hậu Tây Hạ, bệnh tình của Hoàng hậu lập tức có chuyển biến tốt, khiến cho người ta kinh ngạc chính là, bởi vì lễ phép nam nữ cách biệt, Hồ Trọng Cốt lại chỉ cách một lớp y phục tiến hành châm cứu cho Hoàng hậu.
Cũng bởi vì y thuật của Hồ Trọng Cốt, bây giờ người Tây Hạ mời Đông Bình Trưởng Công chúa tạm thời lưu lại giúp đỡ chữa trị ôn dịch.
Trịnh Trọng nói: “Nô tài cảm thấy, cái gọi là chữa trị ôn dịch, cũng là người Cố gia muốn nổi danh, lão gia ngài suy nghĩ một chút, lần này chữa khỏi ôn dịch, ai có thể thu được ích lợi? Dĩ nhiên là Cố gia, từ nay về sau ở nơi biên giới Tây Hạ này, sợ rằng người người đều chỉ nhận thảo dược của Cố gia.”
Đây là chuyện rành rành.
Bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.
“Y thuật của Hồ tiên sinh thật là thần kỳ, lần này để cho người Tây Hạ mở to mắt mà nhìn…”
“Tiên sinh, bên ngoài lại có người đến xin chữa bệnh, nghe nói là Ti gián gì đó, mời tiên sinh đi dự tiệc.”
Hồ Trọng Cốt nói: “Tiệc rượu thì không cần đâu, tối nay ta còn phải đến nhà Ngự sử đại phu…”
Người hầu nói: “Để cho bọn họ xếp hàng theo quan chức, nhà nào quan chức cao chúng ta đến nhà đó trước.”
Từ Tùng Nguyên nghe thấy lời này, lập tức nhíu mày, đứng lên đi ra ngoài.
Trịnh Trọng thấy tình thế không tốt, đi theo khuyên, “Lão gia đừng để ý đến kiến thức của những người dân này, ngài…”
Từ Tùng Nguyên làm như không nghe thấy, đi vào trong viện.
Người hầu của Cố gia bê một cái tráp dương dương đắc ý đứng ở trong viện, Hồ Trọng Cốt ngồi ở trên băng đá uống trà trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
“Hồ tiên sinh,” Từ Tùng Nguyên nói, “Ngươi qua đây, chúng ta nói mấy câu.”
Hồ Trọng Cốt đặt ly trà ở trên bàn đá, “Từ đại nhân tìm lão phu có chuyện gì? Bọn họ đều là người hầu của Cố gia, không cần tránh bọn họ.”
Trên mặt Trịnh Trọng lộ ra một tia cười lạnh, đây chính là nguyên nhân hắn không để cho lão gia ra nói chuyện, những người này căn bản không biết cái gì là quy củ, nói chuyện với bọn họ giống như đàn gảy tai trâu, phí lời, lão gia rõ ràng là cho Hồ Trọng Cốt chút mặt mũi, nhưng Hồ Trọng Cốt lại không hiểu.
“Hồ tiên sinh,” Trịnh Trọng không nhịn được nói, “Ngài đưa dược liệu đến Tây Hạ, nếu chuyện đã xong rồi, chi bằng về Ngân Châu trước đi, đợi đến khi đại nhân nhà chúng ta làm xong văn thư, cùng nhau lên đường trở lại kinh thành.”
Hồ Trọng Cốt đứng lên nhìn về phía Từ Tùng Nguyên, “Đây là ý của Từ đại nhân sao? Đây là muốn đuổi chúng ta trở về Đại Tề?”
Trịnh Trọng nhìn cái tráp trong tay người hầu, “Chúng ta tới làm gì chắc hẳn Đại tiểu thư nhà ngươi đã phân phó rồi, đã như vậy, cũng không cần gây thêm rắc rối nữa.”
Người hầu Cố gia lập tức bất bình, “Cái gì gọi là gây thêm rắc rối?”
Từ Tùng Nguyên ho khan một tiếng, Trịnh Trọng cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.
Hồ Trọng Cốt lạnh mặt, “Rốt cuộc phải làm thế nào, chúng ta nghe Đông Bình Trưởng Công chúa, nếu như Trưởng Công chúa bảo chúng ta đi, chúng ta lập tức lên đường đến Ngân Châu.”
Người hầu Cố gia nghe lời này cũng ưỡn ngực lên.
“Đúng vậy, chúng ta nghe Trưởng Công chúa.”
Từ Tùng Nguyên sầm mặt xuống, người Cố gia lại mang Đông Bình Trưởng Công chúa ra, ông ta không ngờ người Cố gia lại không chịu nghe quản thúc như vậy.
Trên văn thư của triều đình viết rõ ràng, lần này đi sứ Tây Hạ, tất cả mọi người đều phải nghe ông ta quản chế.
“Người đâu,” Từ Tùng Nguyên phân phó Bách Trường bên cạnh, “Đưa người Cố gia đến Ngân Châu.”
Trong dịch trạm nhất thời gươm súng sẵn sàng.
Cố gia ra vẻ không phục, Từ Tùng Nguyên ra lệnh một tiếng khiến cho binh lính bên cạnh đều đè trường đao bên hông xuống, chuẩn bị tiến lên đuổi người Cố gia.
“Từ đại nhân,” Quan viên của dịch trạm Tây Hạ vội vàng tiến lên, “Ngài muốn làm gì thế này? Có gì từ từ nói, vừa rồi nghe Bệ hạ nói, phải giữ Hồ tiên sinh lại, giúp đỡ Đại Hạ chúng ta chữa trị ôn dịch, Bệ hạ đã để cho người đi khuyên Bình Chiêu Hoàng hậu… nếu như ngài đưa Hồ tiên sinh đi, ta phải báo với Bệ hạ như thế nào.”
Trong ánh mắt Từ Tùng Nguyên không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc, ông ta lập tức che đậy lại, phân phó bách hộ, “Các ngươi cứ chờ đã, ta đi cầu kiến Trưởng Công chúa.”
...
Đông Bình Trưởng Công chúa cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
Đây là phương pháp pha trà đặc biệt của Đại Tề.
“Trưởng Công chúa, Bệ hạ phân phó vi thần dời Hoàng tử và Công chúa đến bên cạnh Tiên hoàng, như vậy… cũng coi là phụ tử đoàn viên rồi, Bệ hạ nói, muốn mời pháp sư tới tụng kinh cho Hoàng tử, Công chúa, người xem xem chăn nệm được thêu kinh văn và đồ dùng đều là chuẩn bị cho Hoàng tử và Công chúa, chỉ cần người gật đầu đáp ứng, vi thần lập tức để cho người đi làm ổn thoả.”
“Chỉ là hai đứa trẻ thôi, ” Trong ánh mắt Đông Bình Trưởng Công chúa lóe lên ánh nước, nàng cố gắng cười một tiếng, “Không cần phô trương lãng phí như vậy, Bệ hạ khách khí quá.”
“Đây không phải là khách khí,” Thanh âm của Lý Thường Hiển từ bên ngoài truyền tới, ngay sau đó hắn sải bước đi vào, “Nói cho cùng đây đều là sai lầm của Trẫm, Trẫm nhận lỗi với tẩu tẩu.”
Một dòng nước mắt lăn dài trên mặt Đông Bình Trưởng Công chúa.