Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 192: Cục diện



Hoàng Đế đứng lên, đi về phía Đổng Lễ, Đổng Lễ cúi thấp đầu không dám nói chuyện nữa.

“Ngươi nhận được bao nhiêu lợi ích của Thẩm Xương Cát?”

Giọng nói uy nghi của Hoàng Đế từ sau lưng truyền tới, Đổng Lễ sợ tới mức lập tức quỳ lên đất, “Vi thần không dám.”

Hoàng Đế cười lạnh, “Các ngươi đã giở bản lĩnh, một người tới Giang Chiết lấy việc công làm việc tư, dùng Hoàng Thành Ti của Trẫm đi đối phó hương thân, lại để mất tù binh của Tây Hạ, một người nhận tiền hối lộ thay hắn nói lời tốt, các ngươi còn có gì không dám làm?”

Đổng Lễ đầu dập trên đất, “Vi thần… vi thần chỉ cảm thấy… dù Thẩm đại nhân có lỗi nhưng vẫn trung thành, một lòng với Hoàng Thượng.”

Hoàng Đế giận không thể khống chế, “Hắn trung thành với trẫm thì nên đi làm theo dặn dò của trẫm…” Nói rồi chỉ về phía một tập tấu sớ dày cộm trên bàn, “Những cái này đều là tấu sớ tố cáo hắn.”

Đổng Lễ hồi lâu mới nói: “Thẩm đại nhân mấy năm nay đắc tội quá nhiều quan viên triều đình, giờ xảy ra chuyện, đương nhiên là phải bị tố cáo…”

Lời của Đổng Lễ tình cờ trùng hợp với tấu sớ mà Thẩm Xương Cát đưa lên, Thẩm Xương Cát dù có lỗi, những văn võ bá quan đó cũng là muốn nhân cơ hội này loại bỏ Thẩm Xương Cát.

Hoàng Đế cảm thấy vết sẹo cũ trong lòng bị người ta vạch ra, năm đó hắn muốn trọng dụng Hoàng Thành Ti, những lão ngự sử trong triều đình đó liền dâng tấu tìm mọi cách ngăn cản, sau này bất luận hắn muốn làm gì, những người đó đều sẽ đứng ở phía Thái Hậu mang tiên hoàng ra ép hắn.

Nói hắn đã làm trái di huấn của tiên hoàng là muốn nước giàu binh mạnh, chỉnh đốn triều đình.

Hắn cho công thần quyền quý một vài chỗ lợi, cho phép tử tôn của họ không cần khoa cử, nương bóng làm quan, những người đó liền ào ào quỳ trước cửa Cung Từ Ninh, khóc lóc gọi tiên đế, mời Thái Hậu tới làm chủ.

Đúng, nếu không có những công thần quyền quý đó ủng hộ hắn, làm sao hắn có thể ngồi lên hoàng vị? Sau khi hắn đăng cơ liền báo đáp họ cũng là để họ giúp hắn giữ giang sơn vững chãi.

Giờ người ngồi trên hoàng vị là hắn, không phải Huệ Vương, cũng không phải Khánh Vương, càng không phải Thái Hậu.

Hoàng Đế vừa nghĩ tới đây, nội thị đi vào bẩm báo, “Hoàng Thượng, Thái tử gia tới rồi.”

Thái tử tới làm gì? Hoàng Đế nhíu mày.

Đổng Lễ thấp giọng nói: “Có lẽ Thái tử gia biết việc của Xu Minh, tới phân ưu thay Hoàng Thượng.”

Hoàng Đế mỉa mai, “Bảo Thái tử vào, trẫm muốn xem xem nó có gì muốn nói.”

Thái tử hưng phấn bước vào cửa, nhìn thấy Đổng Lễ còn quỳ trên đất liền ho một tiếng.

Đổng Lễ biết ý lập tức đứng lên cáo lui.

Trong đại điện không có người ngoài, lúc này Thái tử mới bước lên trước, cẩn thận móc từ trong lòng ra một chiếc chén và đặt trên bàn, khom người nói: “Phụ hoàng, hôm nay vừa sáng sớm, sứ thần Tây Hạ đã tới dịch quán của Kinh Thành.”

Hoàng Đế không ngẩng mắt lên, “Trẫm đã biết rồi, lễ bộ đã dâng chỉ, ngày mai tiếp kiến sứ thần.”

Thái tử cúi người, “Sứ thần đó nhờ người tới phủ Thái tử của nhi thần, nói là có một bộ đồ uống rượu muốn kính hiến cho phụ hoàng, lại sợ ngày mai sau khi yết kiến, những vật này vào thẳng kho, không biết phải lúc nào mới có thể tới tay phụ hoàng.”

“Nhi thần cũng cảm thấy kì lạ, chẳng qua là một bộ đồ uống rượu, nhìn chỉ là bộ dạng bình thường, cũng không có gì đặc biệt.”

Hoàng Đế tuỳ tiện nhìn một cái, chỉ là một cái chén lưu ly trong suốt.

Lần này, sao sứ thần Tây Hạ lại phải khổ tâm như vậy?

Theo lẽ thường, Tây Hạ dù đã cứu được Xu Minh nhưng nhất định sẽ không thừa nhận, chỉ có thể tiếp tục bức ép Đại Tề giao người. Đại Tề không có ai để giao, Tây Hạ nhân cơ hội dùng việc Đại Tề lật lọng phá hoại hoà đàm để khởi binh.

Sứ thần của Tây Hạ tới Đại Tề cũng chỉ là làm bộ chút rồi sẽ trốn về nước.

Nhưng giờ, họ không chỉ tới rồi, còn bày ra bộ dạng tiếp tục cầu hoà.

Thái tử đưa ánh mắt ra hiệu cho nội thị rót nước vào chén rượu, nước rơi vào trong chén, nội thị kinh ngạc hét lên một tiếng, “Có… có cá bơi bên trong.”

Hoàng Đế nghe được lời này đột nhiên trở nên hứng thú, dặn dò nội thị, “Trình lên, để trẫm xem xem.”

Nội thị không dám chậm trễ, giống như dâng bảo vật giá trị liên thành tới trước mặt Hoàng Đế, “Hoàng Thượng, người xem xem, đây là lần đầu tiên lão nô nhìn thấy, việc này cũng quá kì lạ rồi, vừa nãy rõ ràng không có gì, đổ đầy nước một cái mới hiện ra… Người xem xem, cá này còn biết động đậy đó.”

Hoàng Đế cúi đầu nhìn tới, quả nhiên trong chén lưu ly có một con cá màu vàng đang bơi lội.

Hoàng Đế nhìn một lát, đưa tay nắm chặt lấy chiếc chén, hắt nước ra, lại cầm tới trước mặt, con cá đó đã không thấy nữa rồi, đáy chén loáng thoáng có dấu vết màu vàng.

Tây Hạ có thể đưa tới đồ tốt như vậy, chứng minh họ đầy thành ý.

Hoàng Đế nhìn về phía Thái tử, “Sứ thần Tây Hạ có nhắc tới việc của Xu Minh không?”

“Không.” Thái tử vội nói, “Không nhắc tới, chỉ nói nguyện ý hoà đàm với Đại Tề, chỉ là… muốn chúng ta ban Ngân Châu cho họ, họ sẽ giúp chúng ta đoạt lấy Tây Kinh của Đại Liêu.”

Hoàng Đế bừng bừng giận dữ, “Lại dám đòi thành trì với ta?”

Thái tử vội nói, “Phụ hoàng, giờ Đại Liêu và nước Kim đang khai chiến, nước Kim đã đánh được Thượng Kinh của nước Liêu, nước Liêu sẽ diệt vong trong nay mai, nếu thật sự có thể nhân lúc này thu hồi Tây Kinh, cứ coi như ban thưởng Ngân Châu cũng đáng.”

Hoàng Đế nhíu mày suy nghĩ.

Tây Hạ cúi đầu cầu hoà là để chia ít lợi ích lúc này, chỉ cần liên thủ với Đại Tề, nhất định sẽ lấy được chút lợi ích.

Thái tử đã không kiềm chế được vui sướng trong lòng.

Khi sứ thần Tây Hạ tới tìm hắn, hắn ý thức được đây chính là tặng không cho hắn một phần chiến công.

Nếu không phải trước đây hắn và người Tây Hạ có chút qua lại, lợi ích lần này sao có thể rơi vào tay hắn. Hắn chỉ không hiểu, sau khi Trấn Giang xảy ra chuyện, văn võ cả triều có lập trường gì để trách cứ hắn thông địch bán nước chứ?

Phải biết giang sơn này của Thái Tổ không phải vì cấu kết với nước Liêu, nhờ nước Liêu xuất binh giúp đỡ mới có thể có sao?

Thái tử lên trước một bước sau đó quỳ dưới đất, “Phụ hoàng, nhi thần đem binh tới Tây Kinh.”



Trong cung Từ Ninh, tay Thái Hậu vuốt ve chiếc áo thêu tơ vàng trước mặt, đây là từ Tây Hạ mang về, Tây Hạ thiếu sợi tơ và nguyên liệu tốt như vậy, không biết Đông Bình làm thế nào mới làm ra được bộ y phục này?

Giữa hai nước quanh năm chiến hoả, không biết Đông Bình đã chịu bao nhiêu khổ?

Mắt của Thái Hậu đột nhiên mơ hồ, có lẽ là bà ấy già rồi, một thứ đồ nhỏ bé cũng có thể làm bà ấy u sầu bi luỵ, đặc biệt là Đông Bình, nếu không thể đón Đông Bình về, dù có chết rồi, bà ấy cũng không nhắm được mắt.

Đông Bình đáng thương của bà giờ trông thế nào rồi?

Hồi lâu, Thái Hậu mới bảo người thu áo lại.

Nữ cung Cẩm Vi bên cạnh lập tức bưng chén trà nóng tới trước mặt Thái Hậu, “Thái Hậu nương nương, người cũng đừng quá đau lòng, nói không chừng trưởng công chúa Đông Bình qua vài ngày là có thể trở về rồi.”

Thái Hậu lạnh nhạt nhìn về phía Cẩm Vi, “Lời này, bản thân ngươi tin không?”

Cẩm Vi bị hỏi liền ngớ người ra, “Không phải Trắc phi của Trang Vương đã đưa tới tin tức, nói… Cố gia đó sẽ có cách đưa thư của Thái Hậu tới Tây Hạ sao?”

Thái Hậu lắc lắc đầu, “Cứ coi như trong tay Cố gia có Sát Tử có thể dùng được… lời này lại xuất phát từ một đứa bé mười tuổi.”

Một đứa bé mười tuổi có thể làm được việc gì?

Giờ không có Xu Minh, việc hoà đàm giữa Đại Tề và Tây Hạ liền đi vào ngõ cụt, khởi binh có lẽ là việc trong chớp mắt, Đông Bình không thể trở về rồi.

Thái Hậu đang ngẫm nghĩ, một tiểu Nội thị lên trước thấp giọng báo tin.

Thái Hậu mở to hai mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv