Lang Hoa từng hầu hạ tổ mẫu uống thuốc, khi ấy bệnh của tổ mẫu thật sự nghiêm trọng. Hồ tiên sinh khai dược vừa đắng vừa sánh, tổ mẫu uống mấy ngụm sẽ ho khan, nhưng nàng vẫn ngoan tâm cho tổ mẫu uống hết thuốc.
Bởi vì không có biện pháp khác, đây là hy vọng duy nhất giúp tổ mẫu có thể sống.
Tổ mẫu vì chữa bệnh chịu nhiều khổ như vậy nhưng cũng không oán giận một câu, ngược lại mỗi lần đều thập phần thoải mái mà cười với nàng, muốn để cho nàng an tâm.
Tổ tôn hai người cùng nhau trải qua đoạn thời gian gian nan nhất ấy.
Cho nên sau đó, nàng đã thề sẽ không vì Hứa thị mà thương tâm khổ sở.
Một người một khi đã ra khỏi thế giới của ngươi, như vậy sẽ không vào được nữa.
Bùi Khởi Đường uống thuốc rất chậm, sau một lúc lâu mới uống xong bát thuốc.
"Nàng đang suy nghĩ chuyện Hứa thị sao?"
Lang Hoa nâng mi mắt lên, không biết vì sao Bùi Khởi Đường luôn dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của nàng.
Nghe nói Hứa thị rời Hứa gia đi vào chùa, mỗi người đều nói nàng là vong ân phụ nghĩa bức tử mẹ đẻ, nàng nghe nói như thế cũng chỉ là cười cười mà thôi.
Nếu nàng dám xử trí Hứa thị liền dám gánh vác hậu quả.
Về phần Hứa thị, chỉ sợ chuyện bà ta đã làm, bà ta cũng không dám nhận.
Lang Hoa lắc lắc đầu, "Ta chỉ là kỳ quái vì sao hai ngày nay Hứa gia không hề có động tĩnh."
Theo lý thuyết Hứa gia hẳn là tìm mọi cách xoay xở, ít nhất cũng phải đến Mẫn gia hỏi thăm một chút quan phủ rốt cuộc có chứng cớ gì.
Nhưng là hết thảy đều quá mức im lặng.
Nhất là Hoàng Thành Ti không rời đi Hàng Châu, ở mặt ngoài cũng không có hành động gì. Thẩm Xương Cát không phải loại người không có việc gì sẽ đi dạo, hắn ở chỗ này, nhất định có lý do của hắn.
Nàng đã biết Hoàng Thành Ti muốn tìm Sát Tử, Thẩm Xương Cát có phải đã có được một ít tin tức hay không.
Bùi Khởi Đường nghĩ nghĩ mở miệng, "Nàng ở thành Hàng Châu tìm người nào?"
Ánh mắt Lang Hoa dừng ở trên mặt Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường nhất định là đã biết cái gì, tựa như ngay từ đầu hắn đột nhiên xuất hiện ở Cố gia, nói ra quan hệ của phụ thân cùng Khánh Vương.
Người này có thể nào giám thị hoạt động của nàng, thám thính bí mật của nàng hay không.
"Nàng đừng tức giận," Bùi Khởi Đường nói, "Ta hàng năm bên ngoài bị quan phủ truy nã, so với người khác đều mẫn tuệ sâu sắc hơn một chút. Cho dù là đang ngủ, có chút động tĩnh cũng sẽ tỉnh lại, hai ngày nay nàng có chút tâm thần không yên, Đinh Quản sự của hiệu thuốc bắc mỗi ngày đều tới cửa."
"Hơn nữa, hiệu thuốc bắc chẳng qua chỉ là chiêu mấy người làm, căn bản không cần nàng phải hao tâm tốn sức."
"Ngày hôm qua vốn dĩ ta đang ngủ, bị thanh âm của các nàng nói chuyện đánh thức, nghe được nàng nói để cho người làm phân biệt dược liệu. Vì thế cũng không khó đoán, nếu nàng đề ra điều kiện tuyển dụng, vậy nhất định là muốn tìm người."
Lang Hoa liếc mắt nhìn Bùi Khởi Đường, người này đúng là được Hoàng thượng xưng là rường cột nước nhà, vẫn thánh sủng tận tụy, bức bách Ngự Sử Ngôn Quan vì hắn kê chân - Bùi Khởi Đường sao?
Sao nàng cứ cảm thấy hắn chính là một tên vô lại, thế mà dám đem chuyện nghe lén nói đến chính đại quang minh như vậy.
"Hơn nữa, nàng để cho bọn họ phân biệt chính là xuyên tâm liên, nó còn có một tên gọi khác ‘nhất kiến hỉ’."
"Về phần vì sao gọi là ‘nhất kiến hỉ’1, ta nghĩ chính là ý trên mặt chữ đúng không!"
1 Thấy chuyện vui.
Lang Hoa không khỏi kinh ngạc, chỉ nghe được nàng cùng Đinh Quản sự nói một ít chuyện, thế mà Bùi Khởi Đường có thể đoán được nhiều như vậy.
Không, hắn trên cơ bản đoán được toàn bộ.
Còn thiếu vế đối chữ của nhất kiến hỉ kia là - tha hương ngộ bạn cố tri.
Bùi Khởi Đường hướng Lang Hoa mỉm cười, "Ta biết lệnh tôn cùng phụ thân ta từng thương nghị về chuyện Sát Tử, sau đó nhà ta lại gặp phải tai ương ngập đầu. Ta mang theo người mệt mỏi ứng đối triều đình, vẫn là sau khi dàn xếp ổn thỏa, mới nghe được tin tức phụ thân nàng qua đời. Cho nên phụ thân nàng qua đời có nội tình hay không, ta không biết chút gì. Đến tận khi nàng thường xuyên đi đại lao thẩm vấn Hà Chưởng quầy, ta mới biết được nàng đối với mẫu thân nàng Hứa thị nổi lên lòng nghi ngờ."
"Muốn từ miệng Hà Chưởng quầy lấy ra lời khai hữu dụng thật sự không dễ dàng, ta cũng muốn Cố lão thái thái sẽ đem bí mật của Cố gia nói cho nàng. Tương lai nàng có thể tiếp nhận chuyện phụ thân nàng chưa làm xong, đi tìm những Sát Tử kia, nhưng là không nghĩ tới nàng nhanh như vậy đã hạ quyết tâm rồi.
Bùi Khởi Đường nói tới đây, ánh mắt lóe ra vài phần sáng rọi, bên ngoài đồn đãi nói không sai, Cố Lang Hoa đúng thật là một nữ tử cả gan làm loạn.
Người khác từ đầu đến cuối đều có thể sẽ không hạ được quyết định, nàng lại lập tức có thể nhìn thấu, hơn nữa tìm ra cách ứng đối.
Bùi Khởi Đường nói tiếp: "Ta nghĩ, nàng nhất định chướng mắt chuyện Thái tử làm, tương lai sẽ không mang Cố gia đi Thái tử môn hạ cầu công danh. Cho nên mục đích của chúng ta hẳn là giống nhau. Tuy rằng ta có chút bí mật nàng không biết, nàng có chút bí mật ta cũng không hiểu, nhưng mà chúng ta nhận thức đã hai năm. Hai năm trước nàng có thể thu lưu ta, cùng ta đồng tâm hiệp lực chống lại Vương Nhân Trí, hiện tại cho dù ta biến thành Bùi Khởi Đường, nàng hiểu biết ta so với hai năm trước còn nhiều hơn," Bùi Khởi Đường ánh mắt trở nên nhu hòa, "Về sau có chuyện gì ta sẽ không đề phòng nàng, nàng cũng không cần dùng tâm phòng bị với ta như vậy. Chúng ta đứng chung một chỗ có lẽ ngày tháng về sau sẽ càng thêm thoải mái."
Lời này của Bùi Khởi Đường có chút là lạ.
Phải là tề tâm hiệp lực lại bị hắn nói thành đồng tâm hiệp lực.
Vẻ mặt của hắn giống như hống một đứa trẻ, dường như chỉ sợ sẽ làm sợ nàng.
Thật cẩn thận, ôn hòa khuyên bảo, sau đó vươn tay đến, mời nàng đến làm minh hữu, làm cho nàng khó có thể cự tuyệt.
Như vậy cũng tốt, đem mọi chuyện nói rõ ràng, không cần đoán đến đoán đi.
Lang Hoa bưng lên tách trà uống một ngụm, "Trước đó không lâu ta thu được một phong mật tín, nội dung là: dị quốc, cửu tử nhất sinh."
"Ta hoài nghi, cha ta không chết."
Bùi Khởi Đường nghe nói như thế bỗng nhiên an tĩnh lại, ánh mắt kia giống như ngọc lưu ly nhìn vào sâu trong linh hồn nàng, chậm rãi an ủi nàng, "Ta cảm thấy nàng nói đúng, lệnh tôn không chết, các ngươi còn có thể có cơ hội gặp lại."
Không biết vì sao mũi Lang Hoa có chút chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Cho nên đó không phải vọng tưởng của nàng, có người cũng giống ý tưởng với nàng.
Bùi Khởi Đường nói: "Mật tín có thể đưa đến nơi này của nàng mà không phải đến tay Thẩm Xương Cát, Thẩm Xương Cát lại đi Trấn Giang thám thính tình huống Cố gia. Hết thảy điều này chỉ có thể cho thấy, Thẩm Xương Cát nhất định phát hiện có Sát Tử không ở trong khống chế của hắn. Nếu nói Đại Tề còn có ai có bản lĩnh như vậy, chỉ có thể là người Cố gia, cũng chính là phụ thân nàng - Cố Thế Hoành."
"Cho nên, việc tìm được người truyền tin kia rất trọng yếu, theo miệng hắn liền có thể biết được phụ thân nàng rốt cuộc đang làm những gì."
Đây cũng là điều Lang Hoa có khả năng nghĩ đến.
Kiếp trước, Cố gia từ lúc chiến tranh ở Trấn Giang cũng đã sụp đổ, cho nên Hứa thị thu được mật tín của phụ thân. Tuy rằng hiện tại nàng không thể xác định Hứa thị thật sự hại phụ thân, nhưng mà nàng có thể xác định là đến tận lúc chết, cha con bọn họ cũng không thể đoàn tụ.
Thẩm Xương Cát cuối cùng hoàn thành việc Đại Tề cùng Tây Hạ hoà đàm, từ nay về sau chưởng quản cả Hoàng Thành Ti, tại phương diện này đạt thành tựu hiển hách, không còn ai có thể địch nổi hắn.
Nàng tin tưởng, nếu phụ thân mấy năm nay thật sự ở Tây Hạ, không có khả năng không hề lập công. Nếu phụ thân đã trở lại thì sao? Vậy hết thảy lại sẽ như thế nào?
Cố gia, Thẩm Xương Cát, tất cả có thể giống như trận chiến ở Trấn Giang thay đổi một lần hay không.
Bất luận như thế nào, nàng nhất định sẽ tìm thấy phụ thân.
Kiếp trước đã bỏ lỡ cả đời.
Kiếp này quyết không thể lại mất đi cơ hội đoàn tụ.
Cả trái tim của Cố Lang Hoa trở nên sôi sục.