Cố lão thái thái kéo cánh tay mềm mại của cháu gái, rốt cuộc là một đứa trẻ, nếu như ni cô đó có thể nhận ra thì tốt rồi.
Cố lão thái thái nhẹ giọng nói: “Nếu như ni cô đó không nhận ra thì sao?”
Lư ma ma ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy đại tiểu thư thẳng người lên dùng bàn tay che miệng nói mấy câu bên tai Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái cau mày lại, sau đó than thở một tiếng.
Lang Hoa không kiên nhẫn được mà lung lay cánh tay của Cố lão thái thái, “Nếu như bà ta không nói thật, vậy thì để cho quan phủ đến tra khảo, cứ như thế đi,” Nói rồi cầu khẩn Cố lão thái thái, “Đi, tổ mẫu cùng con đi chơi đào cầu! A Mạt, ngươi đi xem xem Lục Tam ca đã vẽ xong diều giấy chưa, thì cầm qua đây cho ta.”
Lư ma ma mau chóng nhìn Cố Lang Hoa một cái, Cố Lang Hoa xoắn xoắn ở trong lòng Cố lão thái thái giống như một cái bánh quẩy, rõ ràng là đã không muốn ngồi nữa rồi. Tiểu hài tử đúng là nghe người lớn nói chuyện cả một buổi sáng là mất đi kiên nhẫn.
Lư ma ma thầm thở phào một cái.
Cố lão thái thái bị Cố Lang Hoa nũng nịu không còn cách nào khác, chỉ đành dặn dò Khương ma ma, “Dẫn người xuống đi, chia ra nhốt lại, không cho bất cứ ai gặp, nói với ni cô giả kia, nếu như không nhận ra người mua chuộc bà ta thì đừng có mơ sống được mà ra khỏi Cố gia.”
Khương ma ma đáp một tiếng.
Mắt thấy Lư ma ma sắp bị đưa đi, mẫu thân không tự chủ được mà đứng bật lên, Lư ma ma nước mắt vòng quanh hô lên một tiếng, “Thái thái.”
Mẫu thân cũng lau nước mắt theo, nhìn về phía Cố lão thái thái không nói lời nào cả.
Cố lão thái thái sầm mặt lại, “Nếu như không liên qua đến bà ta tự nhiên sẽ thả bà ta ra ngoài, nếu như đích thực là tội danh của bà ta thì đến lúc đó mới đến lượt con phải khóc.”
Ánh mắt mẫu thân luôn nhìn theo cho đến khi Lư ma ma ra khỏi phòng rồi mới thu lại, trên mặt là một mảnh đau khổ và mờ mịt, giống như mạnh bạo kéo thứ gì trên người bà xuống.
Lang Hoa có thể hiểu được tâm tình của mẫu thân, dù sao thì Lư ma ma cũng là người mẫu thân tín nhiệm nhất. Bị chính người mình tín nhiệm phản bội, loại thống khổ đó nàng so với ai cũng đều hiểu rõ hơn cả.
Lang Hoa hy vọng có thể phân tán lực chú ý của mẫu thân, giơ tay ra, “Mẫu thân cùng con đi chơi đào cầu nhé!”
Trên mặt mẫu thân miễn cưỡng mở ra một nụ cười, dặn dò nha hoàn đi lấy đào cầu, ánh mắt không ngừng chần chừ trên mặt Lang Hoa, “Đứa trẻ này bệnh vừa mới đỡ một chút, sao lại nhanh nhẹn như thế rồi.”
Trong ấn tượng của Lang Hoa, hình như mẫu thân luôn chôn vùi trong sự đau khổ của việc phụ thân ra đi, cho dù là có gặp phải chuyện gì, việc đầu tiên nhắc đến chính là phụ thân, hoặc là không màng tất cả mà nổi cáu, hoặc là ai oán bi thương, cho nên chưa đến ba mươi tuổi đã bắt đầu không ngừng uống thuốc. Chính vì thế mà cơ thể mẫu thân không khỏe, nàng mới luôn để mẫu thân ở bên cạnh mình.
Kiếp này, nàng hy vọng có thể khiến cho mẫu thân vui vẻ trở lại.
Thế nhưng có những con đường bắt buộc phải đi qua, ví dụ như thanh trừ tai hoạ bên cạnh nàng và mẫu thân.
Lang Hoa tỉ mỉ hồi tưởng lại những gì Lư ma ma đã làm ở kiếp trước, sau khi nàng gả cho Lục Anh, Lư ma ma cùng nàng và mẫu thân luôn ở trong nhà họ Lục làm việc, nàng vì để cho Lư ma ma có thể tận tâm chăm sóc mẫu thân, còn lấy tiền từ trong phần tiết kiệm của mình đưa cho Lư ma ma, Lư ma ma làm việc cũng coi như rất dụng tâm, luôn chăm sóc mẫu thân rất tốt, vì thế nàng mới bảo Lục Anh tìm cho hai đứa con trai của Lư ma ma việc làm trong Lục gia.
Bây giờ nghĩ lại trong lòng âm ỉ đau đớn.
Lang Hoa gác tâm tư sang một bên, hết khả năng nghĩ về người và việc có liên quan đến Lư ma ma. Tam thẩm luôn không hài lòng đối với Lư ma ma, nàng nhớ có một năm vào tháng giêng, Tam thẩm đến nơi đòi tiền, Lư ma ma chặn Tam thẩm ở ngoài cửa, Tam thẩm chửi như tát nước, quát mắng Lư ma ma là chó cậy thế chủ.
Lư ma ma dường như cũng chưa từng làm gì có lợi cho Tam thẩm, ngược lại còn có lúc nói dông dài bảo nàng nghĩ cách đuổi cả nhà Tam thúc ra khỏi kinh thành, để cho bọn họ quay về quê cũ Trấn Giang.
Như vậy xem ra, Tam thẩm có lẽ không có liên quan đến chuyện này.
Vậy thì, người sau lưng Lư ma ma rốt cuộc là ai?
Lang Hoa giữ lại Lư ma ma, chính là muốn tiến gần đến đáp án hơn một bước.
Đầu tiên nàng muốn tìm một người có thể giúp nàng tìm ra đáp án đó.
Lang Hoa giơ tay vò vò đầu.
Bên tai lập tức truyền đến thanh âm hiền từ của tổ mẫu, “Mau lấy gối dựa ra đây để cho tiểu thư dựa vào, bệnh còn chưa khỏi đã giày vò rồi, nếu như nghiêm trọng hơn thì chính là muốn lấy mạng ta mà.”
Lang Hoa còn chưa nằm xuống, Cố lão thái thái đã bật ho.
Mẫu thân vội nâng chén trà lên, mọi người vội vội vàng vàng dìu Cố lão thái thái nằm lên giường, Lang Hoa nhìn sắc mặt mệt mỏi của tổ mẫu, trong lòng vô cùng buồn đau.
Thân thể của tỗ mẫu đã vô cùng yếu ớt rồi, cũng vẫn kiên cường chống đỡ chăm sóc nàng, Lang Hoa khe khẽ kéo tay tổ mẫu, thật sự hy vọng tổ mẫu có thể nhanh khỏi hơn một chút, để cho nàng có cơ hội có thể hiếu thảo bên giường.
Lang Hoa chắp hai tay trước ngực, Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, cầu xin ngài phù hộ cho thân thể tổ mẫu mạnh khoẻ, sống lâu trăm tuổi.
Đợi đến khi tổ mẫu ngủ rồi, mẫu thân cũng rời khỏi phòng, Lang Hoa mới khe khẽ đứng lên, vẫy tay kêu A Mạt qua đây.
A Mạt rất lanh lợi hầu hạ Lang Hoa đi giày, chủ tớ hai người đi đến buồng lò sưởi, Lang Hoa mới mở miệng, “A Mạt, ta muốn ăn bánh bông lan.”
A Mạt gật gật đầu đi ra ngoài, không đến một lát thì Khương ma ma cười cười đi đến, “Tiểu thư muốn ăn bánh bông lan sao? Hôm nay muộn rồi, nếu không thì uống một chút sữa đặc trước, sáng sớm ngày mai nô tì sẽ kêu người đi chợ đông mua về.”
“Không muốn,” Lang Hoa cố ý giận dỗi, “Ta không muốn uống sữa đặc... Ta muốn ăn bánh bông lan hạt.”
Khương ma ma thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ bảo người rắc lên trên sữa ít đường, tiểu thư nếm thử xem.”
Lang Hoa vỗ mặt, “Không... không có bánh bông lan thì tối nay ta cũng sẽ không uống thuốc."
Sắc mặt Khương ma ma lập tức khó xử, A Mạt bên cạnh đột nhiên nghĩ ra,“ Khương ma ma, cháu biết ai có thể làm loại bánh bông lan hạt đó, hay là cháu gọi bà ấy đến đây... chỉ là bà ấy... quanh năm ở phòng bếp bên ngoài viện... sợ là... ”
Nhìn thấy Cố đại tiểu thư cau mày lại, Khương ma ma cũng không biết làm thế nào, chỉ đành đồng ý, “Mau đi, không quan tâm là ai, bảo kẻ đó làm bánh bông lan cho tốt mang đến cho tiểu thư.”
**
Lục Anh từng nét từng nét tỉ mỉ tô đôi cánh của hồ điệp, hồ điệp này sinh động như thật dường như vỗ cánh là bay lên.
“Thiếu gia.”
Trình Di thấp giọng nói: “Cố lão thái thái đã quyết định không rời khỏi Trấn Giang rồi sao?”
Lục Anh gật gật đầu, “Nhìn điệu bộ là không định đi rồi.”
Trình Di vô cùng không hiểu, “Không phải bên phía Nhị thái thái nói, Cố lão thái thái đã kêu người thu dọn hành lý... ”
Lục Anh cũng cảm thấy kỳ quái, “Khả năng là tạm thời thay đổi chủ ý.” Nói đến chỗ này, hắn không nhịn được mà nhớ đến đôi mắt trong veo đó của Cố Lang Hoa, Cố lão thái thái vậy mà lại vì mấy câu của Cố Lang Hoa làm thay đổi chủ ý.
Trình Di nói: “Cố gia trên dưới đều đồn Cố đại tiểu thư là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lại tại thế.”
Lục Anh khe khẽ thổi màu đỏ thẫm đọng trên giấy, “Tiên sinh tin sao?”
Trình Di cười một tiếng, “Ta đương nhiên là không tin, nếu như trên thế giới này có Bồ Tát, chủ nhà cũng không cần mấy người chúng ta bày mưu tính kế, chỉ cần ngày ngày đốt nhang thờ cúng là có thể làm chơi ăn thật rồi.”
Lục Anh buông cây bút xuống, “Ta chỉ thấy kỳ quái, rốt cuộc là ai muốn hại đôi mắt của Cố Lang Hoa, và vì nguyên nhân gì?”
Trình Di nghĩ một lát, “Có lẽ, chuyện này ngược lại có thể giúp thiếu gia một phần sức lực.”
Lục Anh nhấc mắt lên bốn mắt giao nhau với Trình Di, Trình Di vẻ mặt tươi cười, “Nếu như chuyện này là do Nhị thái thái làm, Cố lão thái thái từ đó tất phải trở mặt với Nhị thái thái, cho dù không náo loạn cho mọi người đều biết, thì có vụ bê bối này ở trước, Nhị thái thái cũng sẽ không ngẩng được đầu lên ở Lục gia.”
“Thiếu gia dù sao cũng một cây chống chẳng vững nhà, không bằng nhân cơ hội này mượn lực của Cố gia, áp chế Nhị thái thái xuống, nếu không đợi đến lúc anh trai và cha Nhị thái thái lập được đại công, lại có được tiền bạc của Cố gia, ổn định được địa vị đương gia chủ mẫu rồi, lại sinh hạ con trai trưởng, ngày sau... đứa con vợ lẽ như thiếu gia phải sống tiếp như thế nào.”
“Chúng ta bây giờ không giống với tiền triều, không phải ai ai cũng có thể thi cử làm quan, toàn tộc trên dưới đều đợi cơ hội này, thiếu gia ngài phải nắm chắc lấy.”
Lục Anh biết đạo lý này, hắn sớm đã hiểu rõ bản thân muốn làm gì rồi.
Lục thị là đại tộc trăm năm, sau khi tiền triều diệt vong, không thể không chuyển đến Trấn Giang lánh nạn, từ đó sống những ngày tháng lặng lẽ không ai biết đến, tằng tổ phụ trước khi qua đời gọi tổ phụ đến bên giường, nói với tổ phụ, nhân sinh ngắn ngủi, đừng để bị tiếng tăm làm cho mệt mỏi, thích cái gì thì cứ đi làm cái đó, đỡ phải hối hận. Lục gia và Cố gia khoe khoang là công thần còn sót lại của tiền triều, giữ gìn cái danh tiếng này mấy chục năm, kết quả đã có được cái gì?”
Trên thế giới này thứ duy nhất mà có thể làm cho con người tán thưởng chẳng qua chỉ là bốn chữ: Công danh bổng lộc.
Những thứ khác chẳng qua chỉ là thoảng qua như mây khói.
Chỉ cần hắn ghi nhớ bốn chữ này thì vĩnh viễn sẽ không phải hối hận.
Cố Lang Hoa thần tình thất vọng lại đột nhiên hiện lên trước mắt, Lục Anh chỉ cảm thấy lồng ngực bỗng nhiên lại bị vật nặng hung hăng đập vào, nửa ngày mới hồi thần lại được.
Cố Lang Hoa này thật là kỳ quái, giơ tay nhấc chân đều khiến cho hắn cảm thấy thân thuộc khó hiểu, lại vô cùng bỡ ngỡ.
Lục Anh dặn dò Trình Di: “Đi điều tra xem Cố đại tiểu thư đang làm cái gì.”
Trình Di có chút kỳ quái, một đứa trẻ tám tuổi có thể làm cái gì?”
Lục Anh nói: “Mỗi việc nàng ấy làm ta đều muốn biết.”
Trình Di nhìn biểu tình của Lục Anh, mới biết là hắn đang nghiêm túc.
Lục Anh tư thế thẳng tắp ngồi ở trên ghế, lần nữa cầm lấy cây bút, “Cố gia không phải là muốn điều tra sao? Ta cũng sẽ giúp nàng ấy một tay, bảo người quay về nói với tổ mẫu và mẫu thân, di tổ mẫu không thoải mái, ta ở lại đây phụng dưỡng thuốc thang, ngày mai sẽ quay về.”