Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 120: Lộ diện



Triệu Linh lim dim mở mắt ra.

Lang Hoa chỉ về phía bộ quần áo đó, “Đó có phải dấu móng ngựa không?”

Triệu Linh gật gật đầu, “Trông hình như đúng vậy.”

Lưng sau người này bị ngựa đạp mạnh hai cước, sao còn có thể giống như người không việc gì? Trong kiếp trước, Lục Anh muốn đi đánh trận, Lục nhị thái thái lảm nhà lảm nhảm nói không ít chuyện trên chiến trường.

Tam công tử của nhà Phụng Ân Công chính là bị ngựa giẫm một chân trên chiến trường, khi đó không có việc gì, về tới quân doanh ngủ một giấcliền không thể tỉnh lại nữa.

Triệu Linh chẳng qua mới mười ba mười bốn tuổi, có thân thế cường tráng tới đâu, có thể bình an Vô sự.

Lang Hoa dặn dò Tiêu ma ma, “Đi mời Hồ tiên sinh tới, có người hỏi thì bảo trong người ta không khỏe, bảo Hồ tiên sinh vào chẩn mạch cho ta.”

Tiêu ma ma đáp lại một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài cửa, không tới nửa canh giờ đã đem Hồ Trọng Cốt tới.

Sau khi Hồ Trọng Cốt kiểm tra kĩ càng, kê toa thuốc, “Theo lí mà nói từ Dương Châu tới đây cưỡi ngựa cũng phải mấy canh giờ, nếu thật sự bị thương vào bên trong, giờ cũng nên có triệu chứng rồi, tám phần là không việc gì, nhưng để ổn thỏa, vẫn là uống thuốc trước, hai ngày này bên cạnh phải có người, cũng đừng tùy tiện di chuyển.”

Thoáng chốc giống như đã đem Triệu Linh nói thành đồ sứ dễ vỡ.

Lang Hoa nhìn về phía Triệu Linh, Triệu Linh không phải đã suy tính kỹ, cố ý gây phiền phức cho nàng chứ.

Nàng thấy rất kì lạ, Cổ gia rõ ràng đã tăng hộ viện, vì sao Triệu Linh vân là có thể lặng lẽ lẻn vào.

Khóe miệng của Triệu Linh hơi nhếch lên, hắn quay người an nhiên đi ngủ, không biết vì sao chỉ cần ở chỗ Cổ Lang Hoa, hắn liền sẽ cảm thấy rấtan tâm.

Cho nên hắn mới tiếp tục cưỡi ngựa tới thành Dương Châu, cố ý không thu dọn vết thương trên người.

Lang Hoa dặn dò Tiêu Ấp đi tìm Ngô Đồng, nàng mới không muốn ngồi bên cạnh trông Triệu Linh, bảo Ngô Đồng tới chăm sóc công tử của hắn.

Ngô Đồng giờ này phút này lại sớm đã chuồn tới trên tường thành nhìn đại quân vào thành rồi.

Hai vạn Kỵ Binh cuồn cuộn tiến vào thành Trấn Giang, lá cờ viết một chữ rất lớn “Hàn” đón gió tung bay, cả thành Dương Châu đều trở nên sôi sục.

Kinh Thành.

Sau khi xong tảo triều, tất cả quan viên trên mặt đều là thần tình kinh hồn bạt vía.

Giang Chiết bình phản lại xuất hiện người Tây Hạ.

Người Tây Hạ, đó là tội phản quốc thông địch, cái mũ lớn này sẽ rơi xuống đầu ai đây? Văn võ cả triều khi nghe nói việc này, hận không thể từng người mộtrụt đầu vào cổ.

Hoàng Đế vào thư phòng, đột nhiên khua hết tấu sớ trên bàn xuống đất.

Lưu Cảnh Thần muốn lên tiếng.

Hoàng Đế vẫy vẫy tay, “Ngươi không cần nói ta cũng biết là vì cái gì, Thái Tử hắn là không muốn làm rồi!”

Lưu Cảnh Thần cúi thấp đầu hổ thẹn, “Hoàng Thượng, hay là người gọi Thái Tử Gia tới hỏi xem, Thái Tử Gia không chắc là có ý đó, Trấn Giang cách Kinh Thành xa như vậy, việc Thái Tử Gia dặn dò xuống, kẻ bên dưới có lẽ không làm đúng... đặc biệt là Thái Tử Gia ở trên vị trí trữ quân này, nhất cử nhất động hơi không để ý là sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người, ở Trấn Giang là một tình hình, tới Hàng Châu lại là một cách nói khác, đưa vào kinh tới trước mặt Hoàng Thượng không biết đã khác đi bao nhiêu, việc này ấm ức nhất là Hàn Tướng Quân, nếu là tiểu nhân gian tà tác oai tác quái vậy còn dễ nói, giết một hai kẻ để răn đe, nhưng nếu là trong triều đường có người cố ý làm vậy, đây lại chính là một vấn đề khó, triều đình phải làm thế nào mới có thể dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng Giang Chiết, để Hàn Tướng Quân hài lòng đây? Cái quan trọng nhất là, còn phải có một giao phó cho Thái Hậu.”

Hoàng Đế trở nên do dự, việc này nói nhỏ, là tiểu nhân gian tà tác quái, nói lớn liền có liên quan tới hoàng tự, trừ phi hắn hạ quyết tâm muốn phế Thái Tử, không thì không thể đại động can qua, “Trận Giang Chiết này, từ mùa hè đánh tới mùa đông, lại là nạn trộm cướp, giặc cỏ, còn có người Tây Hạ, tính ra phải một năm rưỡi mới có thể trở lại yên tĩnh, cứ coi như ta chịu việc lớn hóa nhỏ, Thái Hậu cũng sẽ không đồng ý”

Hoàng Thựợng khua tay, “Ngươi lui xuống trước đi, để Trâm nghĩ thêm một chút.”

Lưu Cảnh Thần đáp lại một tiếng, từ từ lui ra khỏi đại điện, vừa đi tới ngoài đại điện, Thái Tử đang quỳ đột nhiên nhào tới giữ chặt lấy chân của Lưu Cảnh Thần.

“Lưu Tướng, ngài phải giúp ta.”

Lưu Cảnh Thần nhìn về phía nội thị bên cạnh, nội thị giả bộ không nhìn thấy cúi đầu nhìn lên bậc thềm bạch ngọc.

“Thái Tử Gia,” Lưu Cảnh Thần nói, “Ngài là một lòng bận tâm vì triều đình, dùng người không đúng, mới trở nên như hiện giờ, một năm rưỡi này ngài chân không bước ra khỏi cửa một bước là để cầu phúc cho Giang Chiết, ngài không nói Hoàng Thượng làm sao biết chứ?” Đã phạm lỗi, thì phải có thái độ nhận lỗi, chịu chút nỗi khổ da thịt không sao cả, để vị trí trữ quân có thểvững chãi.

Thái Tử đột nhiên hiểu ra, khấu đầu trên bậc thềm bạch ngọc, “Phụ hoàng, là nhi thần sai rồi.” Thông thường khi này, Hoàng Thượng đều sẽ bảo tiểu hoàng môn tới thấp giọng gọi hắn vào nội điện nói chuyện, nhưng hôm nay trong điện lạiim hơi lặng tiếng.

Nửa ngày trời mới có nội thị tới nói: “Thái Tử Gia ngài đừng quỳ nữa, Hoàng Thượng đã từ hậu điện đi rồi!”

“Phụ hoàng.” Thái Tử nước mắt sắp rơi xuống, “Phụ hoàng không gặp nhi thần, nhi thần quỳ ở đây không đứng lên.”

Nội thị không có cách nào chỉ đành nói sự thật, “Thái Tử Gia ngài nghe tiểu nhân, cứ coi như muốn quỳ cũng đợi tới ngày mai, hôm nay Hoàng Thượng phải gặp Bùi đại nhân từng nhận chức Bách Ti Đề Cử của Tuyền Châu Thị”

Thái Tử nghe xong mở to mắt, “Chính là Bùi gia lập nghiệp văn thần tiền triều, sau này đổi làm võ tướng, thời Thái Tổ đã hàng Đại Tề, đi theo Thái Tổ đại bại Khiết Đan đó sao?”

Nội thị gật gật đầu, “Lão nô không biết rõ như Thái Tử Gia.” Nói rồi muốn quay người rời khỏi.

Thái Tử lại kéo nội thị lại, “Bùi gia dù sau này lại làm quan văn, rốt cuộc là đời sau nhà tướng, giờ trong nhà có phải lại có người tài có thể dùng không, phụ hoàng mới triệu kiến hắn.”

Nói tới đây, nội thị lại biết chút ít, “Bùi gia có hậu bối có thể dùng không lão nô không biết, nhưng... đúng là có một vị thật sự khiến người ta đau đầu, nghe nói mấy ngày trước còn suýt chút đốt Tường Vân Lâu, chỉ là vì Hoa Nương phát hiện Bùi tứ công tử thật ra là kẻ bại liệt.”

Thái Tử cũng vì những việc này mới biết rõ Bùi gia như vậy.

Tường Vân Lâu là nơi nào, chỉ vì một câu nói của tứ công tử Bùi gia, suýt chút đã bị thiêu sạch.

Bùi gia vì vậy phải đền một ngàn lượng bạc.

Có yêu tinh gây họa như vậy, Bùi gia cũng đừng hòng có có công tích gì nữa.

Vốn nghĩ nắm giữ tâm tư của phụ hoàng, kết giao đại thần có thể được phụ hoàng trọng dụng, giờ xem ra có lẽ chỉ là vì Bùi gia cách xa triều đình, phụ hoàng mới gọi hắn vào cung nói chuyện, giải khuây, không hề có việc quan trọng gì.

Thái Tử ngẩn ngơ ra khỏi cung, kiệu còn chưa tới phủ Thái Tử, đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một loạt tiếng huyên náo.

“Chuyện gì vậy?” Thái Tử vén rèm lên.

“Là con phố đối diện đó, có người đang đuổi theo công tử nhà người ta!” Quản sự nhìn một cái trở về bẩm báo, “Chính là Bùi tứ công tử gây chuyện thị phi đó, người của Bùi gia muốn đem cậu ta về tộc cậu ta không chịu, thuê một chiếc xe ngựa chuẩn bị ra khỏi kinh.”

Thái Tử nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Trên phố đột nhiên truyền tới giọng nói, “Rơi tiên rôi, mau... rơi tiên rôi...”

Một chiếc xe ngựa nóc xanh nhanh chóng chạy tới, người ăn mặc quần áo gã sai vặt từ trong xe lộ mặt ra sau đó vứt ngân phiếu và tiền xu trong tay lên trời. Người vây xem trên phố đột nhiên tập trung lại nhặt tiền, tường người dày cộm đột nhiên chặn người của Bùi gia đuổi tới, họ chỉ có thể mở trừng mắt nhìn xe ngựa nghênh ngang ra khỏi thành.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv