Liễu Tú Nhã chỉ cảm thấy toàn thân điều đau đớn, không có chỗ nào không đau. Cơn đau kịch liệt gần như xâm nhập vào trong linh hồn. Cơ thể nàng được bao bọc trong một nơi ấm áp, nóng rực, có vô số tiếng gọi nhỏ khiến đầu nàng càng nhức thêm. Không biết qua bao lâu, có một dòng nước mát lạnh chảy vào yết hầu khô khốc của nàng, Liễu Tú Nhã ánh mắt động động, cố gắng mở lên, động đậy thân thể, xương cốt toàn thân vang lên tiếng răng rắc, tựa hồ do nàng nằm một tư thế quá lâu gây nên.
"Tiểu Nhã...may quá, cuối cùng em cũng tỉnh" Mộc Tuấn Khanh nhìn đôi mắt kia rốt cuộc mở ra thì mừng vui khôn siết.
Liễu Tú Nhã nhìn thấy gương mặt lấm lem bùn đất của Mộc Tuấn Khanh, nhíu mày đánh giá bốn phía xung quanh. Nơi đây nhìn như một kho hàng khép kín, xung quanh bám đầy tro bụi cùng những thùng caton giấy rách nát, một đám nam lẫn nữ ngồi nghiêng ngả xiêu vẹo, thấp giọng nói chuyện, ánh mắt đánh giá nhìn về phía nàng.
Kho hàng này chỉ có một ống thông gió nhỏ hẹp, trong đây ước chừng khoảng hơn mười mấy người chen chúc nhau, cảm giác hô hấp rất không thoải mái. Nơi đây tràn ngập mùi lạ, có mùi mồ hôi, cũng có mùi từ những thùng caton giáy khắp nơi truyền đến. Liễu Tú Nhã đưa ánh mắt nhìn về phía Mộc Tuấn Khanh, hắn lập tức nói khẽ vào tai nàng: "Chúng ta xem ra bị một bọn chuyên mua bán người bắt giữ".
Mạt thế tiến đến đạo đức suy đồi, những hành vi trước kia bị pháp luật chế tài thì giờ đây có thể ngang nhiên diễn ra công khai chẳng hạn như buôn bán người này, hiện tại có rất nhiều cường giả có sở thích kì lạ như bạo dâm, hành xác...người thường trong mắt bọn người đó chẳng khác nào rơm rác, những tên du côn bình thường thì không để ý gì đến mặt mũi cưỡng ép, cướp bóc, bọn chúng điều thấy bình thường, nhưng những tên có địa vị cao thì rât chú trọng điều đó, vì thế tổ chức mua bán người thường nghiễm nhiên trở thành nơi giao dịch của đám dị năng giả cấp cao kia, thông qua đây họ tuyển chọn những món hàng mình yêu thích mà không sợ những kẻ khác dị nghị.
Liễu Tú Nhã nghe như thế thì hiểu ra hoàn cảnh hiện tại của bọn họ, nàng hơi điều động linh lực kiểm tra thân thể, nội thương không nghiêm trọng những ngoại thương thì thật phiền phức, hai chân nàng bị những cái miệng trên cơ thể con bùn thịt kia gặm đến thê thảm, tràn đầy vết thương lớn nhỏ, vừa động là đau đớn vô cùng, trên người cùng bị va đập khi té xuống dốc.
Liễu Tú Nhã nhìn thân dưới của nàng được bao bọc trong một tấm vải cũ kĩ, xem ra có tác dụng che đậy rất tốt, nàng khẽ đưa tay giấu vào tấm vải, điều động linh lực một chút, một chiếc bình sứ nhỏ màu đen xuất hiện trong tay nàng. Liễu Tú Nhã không dấu vết, bấm nhẹ lên người Mộc Tuấn Khanh một cái.
Mộc Tuấn Khanh nhận được ám hiệu nhìn về phía Liễu Tú Nhã thấy ánh mắt nàng hơi liếc về phía tấm vải thì ngầm hiểu, hắn giả vờ đưa tay nâng lấy tấm vải lên như muốn xác nhận thương tích của Tú Nhãm tay còn lại tiến nhanh vào cầm lấy chiếc bình sứ nhỏ, trong tấm vải mở nhẹ nắp bình đổ lấy một viên thuốc, lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay, nắm chặt.
Liễu Tú Nhã thấy hắn đã lấy được thuốc cũng nhanh chóng thu hồi chiếc bình, hiện tại bọn họ điều bị thương, phải ngụy trang cẩn thận. Mộc Tuấn Khanh như bình thường đưa bàn tay lên miệng như che lại ngáp một cái, Liễu Tú Nhã như đau lòng khi nhìn thần sắc mệt mỏi của người yêu, khẽ nói: "Vất vả cho anh"
Mộc Tuấn Khanh vẻ mặt thâm tình cúi xuống chạm khẽ vào miệng người yêu, lúc ngẩng lên thì ánh mắt vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên.
Lúc này cánh cửa sắt của kho hàng bị một lực đẩy ra, có hai người đi vào, Liễu Tú Nhã nhận ra người đi phía trước là Lý Tu, lúc này quần áo cũng xỗ xệch, bẩn thỉu, cả người tựa như khất cái bên đường, chỉ có đôi mắt vẫn xinh đẹp như cũ.
Lý Tu bước vào thì nhìn thấy Liễu Tú Nhã mở to đôi mắt phượng tràn đầy ý cười nhìn hắn, trong lòng nặng nề giờ đây mới chính thức buông lỏng.
"Đi mau" Tên to con, bặm trợn phía sau, đẩy mạnh lưng Lý Tu, giọng nói không kiên nhẫn thúc giục.
Lý Tu bị đẩy cũng không tức giận, chỉ nhanh chóng đi đến bên bóng hình nhu nhược đang nằm trong lòng Mộc Tuấn Khanh kia, ngón tay thon dài chạm khẽ lên mặt nàng, hắn nhỏ giọng hỏi: "Còn đau không"
Liễu Tú Nhã khẽ lắc nhẹ, mới nãy nuốt được đan dược chữa thương nên hiện tại vết thương đang từ từ kéo da non, hiện tại nàng chỉ thấy hơi ngứa ngứa, Lý Tu nhìn về phía đôi chân bị tấm vải che chắn, lại nhìn ánh mắt của Liễu Tú Nhã, như hiểu được điều gì, hắn không hỏi nữa, chỉ quay người ngồi dựa vào tường, nhắm mắt lại.
Nơi đây nghiêm khắc không cho phép rời khỏi kho hàng, ngoại trừ trường hợp như kiểm tra sức khỏe của những món hàng thì bọn họ mới được dẫn ra ngoài, mỗi ngày chỉ mở cửa đưa cơm một lần, bọn họ theo khe cửa nhìn ra bên ngoài thì tất cả mọi ăn uống tiểu tiện điều giải quyết bên trong kho hàng này.
Cũng may, bọn buôn người kia không đến nỗi để bọn họ giải quyết trên đất, sợ có bệnh tật nên chắc trong đội có một thổ hệ dị năng giả, đào một cái hầm, phía dưới rất trống để chứa đồ ô uế, bên ngoài được che bằng một tấm bao bố rách nát, nếu không chỉ riêng đi vệ sinh cũng khiến nữ giới bên trong xấu hổ.
Liễu Tú Nhã nhìn bên trong đây có 5 - 6 phụ nữ, làn da xanh xao vàng vọt, nhưng nhìn ra được có chút nhan sắc, xem ra việc nàng bị thương nặng như thế lại được bọn buôn người đem về là vì nhìn trúng gương mặt nàng.
Nhóm phụ nữ bên trong dùng ánh mắt ghen tị cùng chán ghét nhìn về phía Liễu Tú Nhã, Mộc Tuấn Khanh cùng Lý Tu có thể xem như hai người nổi bật nhất ở đây, cho dù hiện tại có lôi thôi, nhếch nhác đến đâu cũng không che được khí chất cao quý trời sinh của bọn họ, mà hai người bọn họ luôn chuyên tâm chăm sóc Tú Nhã, những thứ tốt điều để lại cho nàng, khó trách cùng là phận nữ giới, bọn họ thì bị đàn ông xem như công cụ đùa bỡn mà nàng thì được che chở như thế, không gợi lên thù hằn mới lạ.
Lúc này một cô gái trong đó đứng lên đi về phía chỗ vệ sinh, cô ta đi vào thì giở tấm bạt che hố phân lên, một mùi hôi thúi sộc lên khắp căn hầm, Liễu Tú Nhã nhăn mày, quay mặt vào lòng Mộc Tuấn Khanh, được hắn đưa tay ôm chặt, cả khoan mũi chỉ ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn. Cô gái kia dường như là người mới đến, nên khi mùi xú uế bay ra thì hơi lúng túng, vội kéo mảnh vải rách che lại.
Đột nhiên có hai người đàn ông đứng lên đi về phía cô gái kia, mọi người trong kho hàng như thấy chuyện bình thường không ai phản ứng.
"A____" hai người đàn ông kia đi thẳng đến buồng vệ sinh, nhấc tấm vải bố kia lên thì lập tức chui thẳng vào, tiếp đo là tiếng thét hoảng sợ của cô gái kia. Lúc này tấm vải rách đó bị một lực mạnh phất mạnh qua một bên, cô gái kia nhào thẳng ra ngoài, hai người đàn ông lực lưỡng, to lớn nhanh chóng nắm chặt thân thể gầy nhỏ kia, sức lực mạnh mẽ kẹp cô gái kia giữa hai người, vật đàn ông xấu xí đã sớm dựng đứng bên trong lớp quần áo rách nát.
Cô gái kia hoảng sợ muốn hét lên nhưng một người trong số họ bụm chặt miệng cô gái, âm thanh hung ác đe dọa: "Câm họng, lên tiếng là tao vặn gãy cổ"
Cô gái kia run rẩy đưa anh mắt cầu cứu nhìn xung quanh thấy ai cũng làm ngơ như không thấy gì hết thì tuyệt vọng gật gật đầu, cô gái bị khống chế kéo đến một khoảng trống gần đó, bị chúng ép sát vào góc tường.
"Hà...hà....tao để ý con nhỏ này lâu rồi, nhìn cặp mông của nó là tao biết dạng gái này kinh nghiệm đầy mình rồi" Một tên vừa xoa nắn khắp người cô gái vừa hèn mọn bình luận.
Một tên trong đó đè cô gái kia, nhét vật thể đàn ông xấu xí của chúng vào miệng cô gái, ra sức luật động, tên còn lại không chờ được cũng ép sát lên bắt đầu hành vi đồi bại của mình.
Liễu Tú Nhã nghe thấy tiếng động mập mờ cách không xa, đợi một lúc lâu vẫn không ngưng thì hiếu kì quay đầu lại nhìn, bắt gặp cảnh tượng hai nam nhân cường tráng cả người xích lõa, ở giữa có một nữ nhân. Người phụ nữ bị cưỡng ép ngưỡng đầu chịu đựng chiếc lưỡi thô to của một tên nam nhân, đôi chân thon dài bị buộc vòng quanh thắt lưng một nam nhân khác, cơ thể treo lơ lửng, hai tiểu huyệt trước sau bị hai cự vật dữ tợn xâm chiếm, mãnh liệt giáp công, dâm thủy trong huyệt không ngừng chảy xuống theo cự vật, thấm ướt cả một mảng trên sàn xi măng.
Động tĩnh bên kia càng lúc càng kịch liệt, dẫn đến vô số ánh mắt trộm nhìn hoặc công khai xem màn đông cung sống này, hai tên đàn ông kia dường như không nhận thấy bản thân đang bị nhiều người chú ý, động tác lại chưa từng dừng lại, ngược lại còn kịch liệt hơn, không ngừng tiến công khiến nữ nhân nọ phải nghiêng trước đổ sau, lung lay như sắp đổ, cô gái kia bị giáp công hai mặt, tiếng hét khống chế không được tràn ra khỏi cuống họng, mùi vị dâm mị tỏa ra khiến người ta huyết mạch sôi sục.
Mộc Tuấn Khanh có chút xao động, bên cạnh hắn Lý Tu cũng cảm thấy không khí trở nên nóng hơn, nhưng hắn cắn răng, đưa tay kéo đầu Liễu Tú Nhã vào ngực Mộc Tuấn Khanh nhẹ giọng nói nhỏ: "Đừng nhìn, không sạch sẽ"
Hai tên đàn ông đang say mê kia cuối cùng cũng thấy mỹ mãn mà gầm nhẹ tiết ra trong người cô gái, lấy qua cái áo của cô gái bị quăng dưới đất, lau qua loa đống hỗn độn dưới thân, kéo khóa quần lên, không thèm nhìn đến thân thể bị bọn họ chà đạp nãy giờ mà bước về nhóm của bọn họ ở bên kia.
Cô gái kia biểu tình chết lặng, cũng không cố kị đến thân trên trần trụi của mình, lặng lẽ đi về phía một góc tường, cuộn người ngồi sát như muốn dung nhập vào trong bóng tối, mạt thế, nữ nhân dường như trở nên đặc biệt không có giá trị, nhất là những nữ nhân là người thường, dị năng giả còn được tôn trọng chứ người thường như bọn họ thì chỉ có kết cục là làm đồ chơi cho kẻ mạnh mà thôi.