Cú điện thoại này với Mục Liên Hạ mà nói là có chút quái lạ.
Mục Liên Hạ cầm điện thoại mở ra nhìn thoáng qua nhắc nhở bên trên, sau khi xác định là Mục Khả Hân, mày nhăn lại: “Có ý gì?”
Đầu bên kia Mục Khả Hân hít sâu: “Ba tôi xảy ra chuyện cậu biết chưa?”
Mục Liên Hạ nháy mắt nghĩ tới chân chú: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Ba tôi xảy ra chuyện…” Mục Khả Hân thở dài, giọng nói có chút suy sụp, “Mấy hôm trước mẹ tôi tới tìm tôi. Cậu cũng biết lúc trước tôi đã cắt đứt liên hệ với gia đình, tôi không đòi tiền mẹ thì có lẽ mẹ sẽ vui mừng khi không có đứa con gái như tôi. Quan hệ giữa tôi và gia đình cũng không tốt, sau khi đi thì càng không có chút phương thức liên lạc, cho nên mẹ đến trường tìm tôi.”
Mục Liên Hạ tưởng tượng loại cảm giác làm người ta căm ghét này. Vốn tưởng rằng có thể thoát khỏi, lại phát hiện trên thực tế còn đang ở trong lưới.
“Mẹ nói với tôi là ba tôi xảy ra chuyện, cắt chi, ” Mục Khả Hân dừng một chút, “Tôi ban đầu cũng không muốn tin…”
Mục Liên Hạ cảm thấy bị kiềm hãm, cậu linh tính không sai, quả nhiên là chuyện này.
Thật ra cậu cũng không rõ đầu đuôi chuyện Mục Thành bị thương. Lúc ấy cậu một lòng muốn rời khỏi Phụ Sa, lại có “hiệp nghị” với thím, cậu tự nhiên là cắt đứt tất cả liên hệ với căn nhà đó, cả ngày lễ ngày tết cũng bớt mấy lời thăm hỏi ân cần. Kỳ thật dựa theo tính cách của cậu thì cũng không đến mức cắt đứt đến thế, kết quả mấy chuyện xảy ra ở Song Hòe khiến cậu căn bản không rãnh đi suy xét gì khác. Chờ khi cậu rốt cuộc điều chỉnh xong tâm tính có thể đối mặt lại, thì đã cắt đứt liên hệ rất lâu, Mục Liên Hạ lại tìm không ra lý do để liên lạc, liền sống chết mặc bay.
Mà cậu không thể không liên hệ với họ, chính là chuyện sau khi cậu bị bệnh.
Nếu có thể, Mục Liên Hạ chắc chắn không muốn đi tìm họ, nhưng khi đó cậu đã đến bước đường cùng, ngoại trừ cái nhà gọi là người thân này, cậu không biết mình còn có thể tìm ai.
Lúc đó cậu vừa mới bước ra từ trong quá khứ, muốn có được một tương lai hoàn toàn mới. Còn chưa làm gì, cậu đã bị chẩn đoán ra bệnh nan y. Hi vọng vừa bùng cháy liền bị giột tắt vĩnh viễn. Cậu không muốn chết, nhưng cứu chữa bệnh ung thư chính là một cái hang không đáy. Trong tay cậu không phải không có tiền tích góp, liền nhớ tới phòng ở vốn thuộc về cậu kia.
Nhưng mọi chuyện vĩnh viễn không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Cũng nhờ lần đó về Phụ Sa cậu mới biết được căn nhà đó đã “thay đổi đương gia”, Lý Tố Anh cực kỳ vênh váo hống hách, cũng không cần làm bộ dịu dàng cần cù ở trước mặt Mục Thành nữa; mà Mục Thành vốn là một người đàn ông thật thà chất phác lại đứt chi, ở nhà bị con trai và vợ gọi đến gọi đi.
Chỉ là Mục Liên Hạ còn chưa lo được bản thân, đâu mà rãnh rỗi đi chú ý người khác chứ?
Cậu không biết Mục Thành đến cùng là bởi vì chuyện gì mà bị thương cắt chi, lại xảy ra chuyện này vào lúc nào.
Chỉ là chuyện đời trước này chẳng có chút liên quan với cậu, không biết vì sao đời này Lý Tố Anh sẽ tìm đến cậu nữa… Khoan đã, đời trước nói, căn hộ đó ở trong tay họ, mười vạn đồng đó cũng ở trong tay họ.
Mục Liên Hạ chau mày, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt.
Khác không nói, Lý Tố Anh chắc chắn còn đang nhớ thương số tiền này, nhất là khi có cái cớ đàng hoàng. Mười vạn đồng ở Phụ Sa là một số tiền rất không nhỏ, ít nhất căn phòng cũ của cậu cũng bán được nhiêu đó.
Mục Khả Hân còn đang nói tình huống cho cậu: “Tôi tuy đã đi, nhưng học ở trường nào họ cũng biết. Không liên lạc với tôi bằng điện thoại được liền trực tiếp đến trường tôi tìm tôi. Thuyền mà ba tôi bình thường đi theo năm nay không ra khỏi đúng hạn được, ba tôi liền tùy tiện theo một chiếc thuyền nhỏ… Kết quả khoảng thời gian trước sóng gió quá lớn, thuyền bị lật, ba ngâm trong biển rất lâu mới được cứu ra, trên người còn mang theo vết thương. Kết quả về nhà qua một quãng thời gian thật sự chịu không được nữa, đến bệnh viện thì nói là chân bị nhiễm hoại tử, mấy ngày trước đã cắt chi.”
Nói tới đây, Mục Khả Hân lại im lặng. Mục Liên Hạ cũng không biết nên nói gì. Nhớ tới Mục Thành, nhất là ông lúc trước đối lập với ông của đời trước vào lần cuối cùng nhìn thấy… Người đàn ông thật thà chất phác đó đã bị cuộc sống đè ép suy sụp.
Mục Liên Hạ im lặng một lát, mở miệng: “Tôi đã biết. Có thời gian tôi sẽ về thăm.”
Mục Khả Hân cười khổ một tiếng: “Tôi không phải muốn cậu về thăm ba. Tình huống trong nhà thế nào tôi cũng biết, giấy tờ mà mẹ cho tôi xem, xài tiền không ít nhưng cũng không tới mức táng gia bại sản. Tôi không phải không muốn gánh vác, ba tôi tốt với tôi, tôi cũng thương ba. Nhưng thái độ của mẹ tôi…”
Nói tới đây, Mục Khả Hân nghẹn ngào một chút: “Cậu biết không? Mẹ thấy tôi thì vừa mở miệng chính là đòi tiền tôi, tôi bây giờ đều dựa vào làm công kiếm chút tiền sinh hoạt để sống, thu chi cân bằng chỉ miễn cưỡng có thể dành được mấy trăm đồng. Mẹ mở miệng ra là đã đòi tôi một vạn… Tôi đi đâu lấy tiền cho mẹ đây? Tôi nói không có thì mẹ không tin sao cũng không tha. Cuối cùng tôi cắn răng dẫn mẹ đến ngân hàng để mẹ xem thẻ của tôi, sau đó chứng minh lấy hết tất cả chút tiền đó tổng cộng một ngàn ba đưa cho mẹ. Tôi cho rằng như vậy liền xong, tôi cũng gọi điện thoại cho ba tôi. Giờ ba còn đang nằm viện, ở một mình, nhưng nói là đã không sao rồi, bởi vì mấy hôm nay phải thi cuối kỳ cho nên tôi tính thi xong về sớm ở cùng ba chút. Kết quả… ngày hôm sau mẹ tôi quỳ ở cửa lầu dạy học của tôi bảo tôi về nhà…”
Mục Liên Hạ có chút ngẩn ra: “… Có ý gì?”
Mục Khả Hân rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc. Cô khóc đến đau lòng, quả thực như là khóc hết ra những khổ đau.
“Tôi cho rằng tôi đi là được… Tôi cho rằng sẽ không có gì hức ——” Mục Khả Hân khóc đến nức lên, nức nở một lát, “Mẹ vẫn không tha cho tôi mẹ vẫn muốn tôi về kiếm tiền nuôi gia đình nói là trụ cột trong nhà không còn không có ai kiếm tiền không có thu nhập… Dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì liền muốn tôi phải bỏ học để nuôi Mục Khả Kiệt nuôi bà ta! Dựa vào cái gì mà bà ta phải làm vậy với tôi dựa vào cái gì! Tất cả của tôi đều bị hủy hết rồi…”
Giọng cô gần như cuồng loạn, Mục Liên Hạ nghe thấy mà cũng xót xa.
Chuyện như vậy, Lý Tố Anh làm được. Cậu giây lát nhớ lại ánh mắt chết lặng của Mục Khả Hân ở đời trước, bỗng nhiên phát hiện lần trở về đó đã xảy ra một màn khiến cậu nhớ rõ tất cả. Bốn người nhà đó, Lý Tố Anh vênh váo hống hách, Mục Khả Kiệt vênh vang hả hê, mà hai người còn lại đều bị cuộc sống đè ép suy sụp sống lưng, chết lặng.
Mục Khả Hân còn đang khóc, qua lâu mới thoáng dừng lại.
Cô dừng một chút tiếp tục: “Tôi, tôi không đồng ý, giáo viên phụ đạo của tôi nói với tôi bằng không thì tạm nghỉ học đi, tôi đi tìm hiệu trưởng hiệu trưởng giúp tôi… Hiệu trưởng tốt bụng còn cho tôi mượn tiền… Tôi sắp tốt nghiệp năm ba rồi, tháng chín khai giảng sẽ là năm tư… Nếu không phải…”
Cảm xúc bây giờ của cô có chút tan vỡ, dẫn đến nói năng lộn xộn, nhưng nét chính Mục Liên Hạ vẫn hiểu. Cậu thở dài: “Mẹ cô tới tìm tôi à?”
Mục Khả Hân nức nở hai tiếng, dừng một chút: “Lúc trước mẹ có nói là muốn tìm cậu, hôm qua tôi không thấy mẹ đâu, hôm nay khi đi tìm mẹ thì mẹ đã trả phòng đi rồi, tôi cũng không liên hệ được với mẹ, nghĩ tới mẹ nói muốn tìm cậu nên mới nói cho cậu biết.”
“… Tôi biết, cám ơn cô.” Mục Liên Hạ thở dài.
“Còn nữa… Mục Khả Kiệt… hắn cũng rất bất thường, ” Mục Khả Hân thêm một câu, “Tôi… tôi cúp trước, tự cậu chú ý.”
Vừa dứt lời liền cúp điện thoại, có lẽ là đi sửa sang lại cảm xúc.
Chuyện như vậy Lý Tố Anh thật đúng là làm được. Bà ta tuyệt đối là loại người để con gái chịu khổ chịu vất vả để cung cấp nuôi dưỡng con trai, nhưng Mục Liên Hạ vĩnh viễn đều không hiểu suy nghĩ của bà ta.
Bởi vì nhận điện thoại trên đường tụ họp, chỉ nói vài câu cậu liền lễ phép đi ra ngoài nhận điện thoại. Lần này cậu về, ánh mắt mọi người đều đặt trên người cậu: “Ai u, về rồi?”
Cú điện thoại này gọi thời gian không ngắn, tuy rằng nói không nhiều, nhưng Mục Khả Hân đã chân chính khóc được một lần.
Mục Liên Hạ vươn tay chọc Lý Thụy Phong một cái, sau đó lễ phép chào tạm biệt mấy đàn anh đàn chị không quá quen thuộc, rời đi trước.
Dù sao cậu nói là ở cùng Lý Thụy Phong, mà bây giờ Lý Thụy Phong đã không cần cậu ở cùng rồi.
Còn nữa… lời của Mục Khả Hân, khiến cậu cũng có chút để ý. Bà ta đào hố đứa con gái ruột của mình như vậy, Mục Liên Hạ với bà ta mà nói thì chỉ là một người ngoài, bà ta chắc chắn sẽ không để ý.
Mục Liên Hạ thở dài, chuyện gì đây… Chuyện cho là đã chấm dứt ngược lại xuất hiện biến hóa khác.
Bởi vì buổi chiều cùng Lý Thụy Phong đi dạo trường học, giữa trưa trước khi cậu đi căn tin đã đưa sách vở đến Thư Viện.
Tối hôm nay mà ra ngoài thì có lẽ cuối tuần chắc chắn không thể trở về, Mục Liên Hạ liền đi Thư Viện nhận sách vở. Khi ra khỏi Thư Viện cậu nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, bốn giờ bốn mươi.
Ừm, còn chút thời gian, về ký túc xá một lát vậy.
Mục Liên Hạ kẹp sách vở dưới nách, vui vẻ quyết định.
Chiều thứ sáu trong trường người đến người đi, Mục Liên Hạ đi ngược lại dòng người về ký túc xá, dọn sách vở một chút lại đặt đồ cần dùng vào trong ba lô liền ngồi ở trên ghế mở di động, đọc tiểu thuyết.
Không qua được bao lâu, còn chưa đọc xong chương mới của bộ truyện đang theo gần đây, Vương Thiên Hậu liền đẩy cửa vào, T-shirt màu xám nhạt bị vén lên lau một đầu mồ hôi, chỗ ướt mồ hôi sẫm màu, vừa nhìn là đi đánh bóng rổ vừa trở về: “Liên Hạ lần sau cậu cũng đi nhé?”
Mục Liên Hạ không nâng đầu: “Lần sau gọi tôi rồi nói.”
Vương Thiên Hậu ừ một tiếng, từ trong phòng ngủ lấy một chiếc khăn mặt ra xem ra là tính đi phòng vệ sính tắm chiến đấu. Kết quả cậu ta mới ra cửa không bao lâu liền chui vào, đẩy cửa ra vẻ mặt buồn bực: “Liên Hạ, dưới lầu có người tìm?”
“Ai vậy?” Mục Liên Hạ tắt điện thoại đứng lên.
Vương Thiên Hậu lắc đầu: “Không biết, đang hỏi rất nhiều người ở dưới lầu, vừa rồi phòng bên cạnh thấy tôi mới nói tôi biết.”
Mục Liên Hạ cảm thấy lộp bộp trong lòng, có loại linh cảm không lành.
Cậu vừa oán thầm mình sẽ không xui xẻo vậy chứ, vừa chậm rì rì đeo túi chào hỏi với Vương Thiên Hậu rồi đi.
Xuống lầu, chưa được vài bước, cậu liền thấy được người đang đứng ở cửa nói chuyện với ông trông cửa.
Mục Liên Hạ sửng sốt: “Anh…”