Thiếu niên khóc đến không thở nổi, gương mặt nhỏ nhắn đẫm trong nước mắt. Đôi mắt vốn xinh đẹp lấp lánh trong ánh sao giờ phút này đỏ bừng sưng đỏ.
Kim tam gia từng chút từng chút kiên nhẫn dỗ dành thiếu niên nín khóc. Thiếu niên khóc mệt rồi tựa vào nam nhân ngất lịm đi.
Kim tam gia ánh mắt âm trầm, hắn không biết thiếu niên đã nói gì đó với Doãn gia người. Nhưng nhìn thiếu niên phản ứng mà phán đoán, Doãn gia chắc chắn đã tổn thương thiếu niên sâu sắc.
Doãn phụ thái dương giật nảy lên đau đớn, không còn tâm trạng đi tiếp khách nhân. Giao cho Doãn Kỳ xử lý đi.
Doãn Nhu nhấp nhấp khoé môi, muốn nói nói cái gì đó nhưng không thể. Nàng địa vị trong lòng Doãn phụ có thể đã lung lay. Chết tiệt Doãn Úc, ngươi tốt nhất chết ở bên ngoài đừng quay trở về.
Đúng như Doãn Nhu mong đợi, thiếu niên không trở về Doãn gia thêm một lần nào nữa. Doãn phụ Doãn Kỳ thời gian này không có nhắc tới thiếu niên.
Doãn phụ Doãn Kỳ thái độ lạnh nhạt, không có quan tâm để ý Doãn Nhu như trước nữa. Nàng âm thầm cắn răng, nhất thiết phải hoà hoãn bầu không khí này. Lấy về sự sủng ái thuộc về nàng.
Doãn Nhu quên mất một sự kiện. Doãn Úc và Kim tam gia cực kỳ thân thiết với nhau. Ở trong sinh nhật Doãn phụ Kim tam gia nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt vương giả cao cao tại thượng nhưng khi nhìn đến Doãn Úc lại khác một trời một vực. Như nhìn đến trân bảo giống nhau.
Hai tháng tới sẽ là sinh thần của Kim lão gia tử, có thể bắt được thiệp mời không giàu có thì chính là phú quý.
Doãn Nhu hỏi Kim Vũ Kim lão gia tử thích cái gì. Kim Vũ không dấu diếm mà đáp. " Ông nội thích siêu tầm đồ cổ, nghiêng mực, bình hoa gì đó…Còn có cả tranh thủy mặc. "
Doãn Nhu bắt được trọng điểm. Kim lão gia tử thích thưởng thức tranh thủy mặc sao. Vậy nàng có cơ hội.
Doãn Nhu muốn lợi dụng cơ hội này thành công trở thành vị hôn thê của Kim Vũ. Khi đó Doãn phụ và Doãn Kỳ sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt khác, quên đi vô dụng ngu xuẩn không tác dụng Doãn Úc kia.
Doãn Nhu hành động ngay. Chỉ tiếc nàng tài cáng không có đến đâu. Đa phần những giải thưởng nàng thắng được đều là nhờ tranh của Doãn Úc.
Doãn Nhu âm thầm lẻn vào phòng của Doãn Úc, lục tung đồ đạc một phen. Nàng tử tủ bàn kiếm được không ít vật tốt. Doãn Nhu hai mắt sáng lấp lánh, lấy được đồ vật lập tức rời đi.
Thiếu niên phát sốt cao, yêu cầu phải truyền dịch. Kim tam gia năm lấy bàn tay không có kim châm của thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn cúi đầu, nhẹ đáp lên trán thiếu niên. Nếu thiếu niên tỉnh lại mà nhìn thấy không biết có phản ứng như thế nào.
Doãn Úc nghĩ học vài ngày lại không thể tiếp tục nghỉ. Lý giáo thụ trong lòng nóng như lửa đốt gọi thiếu niên vài cái cuộc gọi.
Thiếu niên vỗ vỗ đầu hắn xuýt chút nữa quên mất hai ngày nữa có một cuộc thi hội hoạ cấp tỉnh. Hắn đến cũng không lo lắng chỉ là tinh thần có chút không được tốt, cơ thể cũng mệt mỏi thật sự.
Kim tam gia bước vào phòng trong, đập vào mắt là ngơ ngác đắm chìm trong suy nghĩ thiếu niên. Nam nhân khoé môi nhẹ cong, ngồi đến bên cạnh mép giường. " Suy nghĩ cái gì?! "
Từ tính trầm thấp thanh âm khiến người mê hoặc lọt vào lỗ tai. Thiếu niên đôi tai nháy mắt đỏ bừng, hơi ngượng ngùng lắc lắc đầu. " Không có suy nghĩ cái gì, chỉ là hơi đói bụng. " Biết thiếu niên có tâm sự nhưng không nói, Kim tam gia cũng không cố hỏi.
Trước sự bất ngờ của thiếu niên nhấc bổng người lên, ôm vào trong lồng ngực. Thiếu niên sợ hãi bám chặt cổ nam nhân, yếu ớt nói. "…Ngươi làm gì, mau thả ta xuống. " Kim tam gia càng ngày càng kỳ quái. Vuốt đầu cũng là bình thường đi, nhưng có nắm tay, hôn má cùng trán cùng ôm kiểu công chúa như thế này không phải rất kỳ lạ hay sao?
Thiếu niên chớp chớp đôi mắt. Kinh hoàng vì suy đoán của bản thân. Kim tam gia đây là muốn trâu già gặm cỏ non? Bọn họ hai bên chênh lệch tận mười tuổi a.
Thiếu niên nghĩ nghĩ, tuổi tác cũng không phải là vấn đề. Kim tam gia sắc có sắc, thân thể cường tráng, giàu có cùng quyền lực. Đúng là không có điểm nào để chê bái.
Muốn sống muốn chết đi theo Kim Vũ nhưng không có kết quả, chi bằng đi theo Kim tam gia hưởng thần tiên cuộc sống. Có ăn, có mặc có tất cả không cần lo lắng.
Nghĩ thông suốt rồi thiếu niên thoải mái treo trên người Kim tam gia. Hắn còn nghe được trầm thấp tiếng cười của nam nhân.
Không uổng phí hắn trắng ra quan tâm, thiếu niên cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của hắn. Người hầu nhìn mãi thành thói quen, quản gia cười hiền lành phân phó người hầu dọn thức ăn lên.
Kim tam gia không thể người xuống, làm thiếu niên ngồi trên đùi hắn dùng bữa. Xấu hổ là có nhưng chạy không thoát a. Là hắn có phản kháng a, thiếu niên trong lòng kêu gào.
Kim tam gia chuyên tâm bón thức ăn cho thiếu niên chỉ cần thiếu niên nhìn đến món đó sẽ xuất hiện trước mặt hắn. Được người hầu hạ quá sung sướng rồi.