Nam nhân điểm điểm đồ ăn, Bạch Trần Tinh kỳ lạ khi tất cả đều không có xuất hiện rau mùi. Ngày đến cả thân nhân còn không biết nguyên chủ bị dị ứng với rau mùi, Kim tam gia làm sao biết được?
A, là hắn nghĩ nhiều rồi. Lấy thân phận địa vị của Kim tam gia, biết rõ tường tận về một người có khó khăn gì? Giống như cái búng tay giống nhau.
Có thể quen biết được với Kim Vũ, nguyên chủ đã trải qua đồng thuận từ Kim gia. Từ sơ yếu lí lịch, sức khỏe, vòng quen biết Kim gia đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thiếu niên cũng không đắn đo chuyên tâm thưởng thức mỹ thức. Nam nhân từng cữ chỉ tao nhã nhanh chậm có độ còn thường thường gắp cho thiếu niên thứ gì đó. Nam nhân ăn không bao nhiêu, tất cả thức ăn đều vào bụng của thiếu niên.
Bạch Trần Tinh ăn no căng nhưng khi nhìn đến ly kem mát lạnh thơm ngon. Hắn vận nội công áp xuống đống thức ăn xuống dạ dày, vui vẻ xúc kém tiếp tục ăn.
" Ta đưa ngươi trở về nhà. " Nam nhân chú ý đến vẫn luôn vui vẻ tiểu hài tử trở nên buồn bã không vui, hắn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. " Có chuyện gì khiến tiểu Úc của chúng ta buồn? Thúc thúc giúp tiểu Úc hết giận có được hay không? "
" Thúc thúc, ta không cần trở về nhà… Ở nơi đó không ai cần ta cả…" Thiếu niên hộc mắt chợt đỏ, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nước mắt. Bộ dạng quật cường không muốn khóc thành tiếng của tiểu hài tử khiến nam nhân đau lòng. Vươn ngón tay gạt lệ cho thiếu niên.
" Vậy không trở về. Đến nhà thúc thúc có được hay không? " Đi Kim tam gia nhà? Thiếu niên quên luôn cả khóc, không giám tin tưởng mở to mắt nhìn nam nhân. Chiếc miệng nhỏ mấp máy…
" Không ổn lắm đi…" Kim tam gia nơi ở là nơi nào. Đó chính là cấm địa a. Kim gia thân thích bên trong cũng phải có sự cho phép của nam nhân mới được tiến vào.
" Không có không ổn. Tiểu Úc không có nơi nào muốn đi, vậy đến nhà thúc thúc ở vài hôm cũng tốt. " Kim tam gia thấy được thiếu niên do dự. Hắn biết mấy ngày nay tiểu hài tử vẫn ở ở khách sạn. Doãn gia đối tiểu Úc không tốt hắn biết, một đứa trẻ như tiểu Úc không nên được yêu thương, cưng chiều sao? Doãn gia người sai càng thêm sai. Chỉ vì một cái con nuôi khiến tiểu Úc đau lòng bỏ nhà rời đi?
Kim tam gia siết chặt vô lăng, hắn có nên dừng lại dự án kia hay không?
“… Cảm ơn thúc thúc…” Một hồi lâu thiếu niên chần chừ lên tiếng. " Ta sẽ không ở không đâu. Ta sẽ trả tiền nhà. Thúc thúc, ngài nói cái giá đi! " Ăn nhờ ở đậu cũng tốt, Kim tam gia cũng không phải là người thiếu tiền. Nhưng duy trì nhân thiết đáng yêu lại đáng thương, hắn chỉ có thể làm như vậy.
" Không cần trả tiền. Những mỗi ngày làm cơm cho ta là được rồi. Tiểu Úc biết nấu cơm sao? " Kim tam gia nhẹ cong khoé môi. Có tiết tấu vuốt ve mái tóc của tiểu hài tử. Ừm, mềm mại như tơ lụa vậy.
" Có thể…Ta có thể học…" Thiếu niên đầu nhỏ gật gù. Gì chứ, có 001 thần thông quảng đại trong tay. Hắn còn không thể nấu ăn sao?
" Thúc thúc, ngài có yêu cầu gì không? Vẫn là dị ứng thứ gì đó? " Thiếu niên cẩn thận hỏi han. Hắn không muốn đắc tội lão đại, hắn muốn lấy lòng Kim tam gia.
" Không có, tất cả đều có thể. " Kim tam gia lắc đầu, khởi động xe. Chiếc siêu xe giá trị trăm tỷ phiên bản giới hạn rời xa nhộn nhịp thành phố, tiến đến ngoại ô. Thiếu niên nhìn bên ngoài rậm rạp cây xanh, hoảng sợ tưởng tượng. Kim tam gia sẽ không làm gì hắn đấy chứ?
Thiếu niên mở bừng đôi mắt, xa xa nhìn thấy nguy nga tráng lệ biệt thự. Dù trời đã tối nhưng có vô số đèn chiếu sáng, biệt thự như thêm bao phủ một tầng kỳ ảo quang mang.
Xung quanh chứa đầy hoa quả được chăm sóc cẩn thận, mùi hương nhẹ nhàng xao xuyến. Chính giữa còn có đài phun nước. Khi hổ là Kim tam gia, biệt thự cũng xa hoa lộng lẫy như cung điện vậy.
" Ông chủ đã trở về. " Nghe thấy tiếng xe hơi, quản gia nhanh chân chạy ra tiếp đón. Hơi chút giật mình nhìn bên cạnh ông chủ thiếu niên. Nhận ra là vị nào. Quản gia hoà ái nói nói.
" Úc thiếu gia. " Thiếu niên nhìn mái tóc hoa râm, râu tôm quản gia cười ngoan ngoãn đáp lại.
" Quản gia, chuẩn bị nước âm cho tiểu Úc tắm rửa. Lại sửa soạn một phòng ngủ cho tiểu Úc. " Quản gia nhất nhất ghi nhớ. Nhanh chóng phân phó đi làm ngay.
Bên ngoài đã đẹp, bên trong không gì là không xa hoa không gì là không quý giá. Với Doãn gia so sánh với, Doãn gia chỉ là một cái hạt bụi nhỏ mà thôi.
" Cứ gì muốn, nói với quản gia. " Kim tam gia chưa để vào mắt khiếp sợ của đám người hầu. Cũng đúng, hắn đem người về biệt thự thật sự rất ít. Doãn Úc là cái thứ hai, cái thứ nhất là trợ lý của hắn. Đến để giải quyết công việc linh tinh.
" Cảm ơn thúc thúc…" Thiếu niên mạnh mẽ gật đầu, theo sự chỉ dẫn của người hầu tìm đến phòng cho mình.