Tô Nhạc Hoan nhìn thức ăn trên bàn, đôi mày anh tuấn có chút nhíu lại. Hắn liếc qua ăn đến vui vẻ Lệ Liên Liên, ánh mắt càng trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Giường như không phát giác ra người bên cạnh không đúng, Lệ Liên Liên lấy săn sóc hành vi gắp một miếng thịt xào tỏi ớt cho Tô Nhạc Hoan.
" Ngươi, không đói bụng sao?! " Thấy Tô Nhạc Hoan chần chừ không động đũa, Lệ Liên Liên ánh mắt lộ ra mất mát rõ ràng.
Bạch Trần Tinh đứng một bên xem hai người hỗ động. Suýt chút nữa bật cười ra tiếng. Bạch nguyệt quang a, có lẽ nàng không biết Tô Nhạc Hoan có bệnh dạ dày đi. Hắn không thể ăn cay, nếu không dạ dày sẽ đau, sẽ buồn nôn sẽ nôn ra máu…Lệ Liên Liên cũng không tinh ý một chút. Nàng chân thật không nhìn thấy sự biến đổi sắc mặc của Tô Nhạc Hoan?
" Không có. " Tô Nhạc Hoan chậm chạp lắc đầu. Có chút ý bài xích gắp thức ăn bỏ vào trong miệng. Sự cay nồng ngay lập tức lan tỏa trong miệng. Miếng thịt rất mềm mại, ăn vào cực ngon, hương vị đậm đà.
Vì muốn chăm sóc sức khỏe cho hắn, Mặc Hiên nấu nhiều nhất chính là những món thức ăn thanh đạm. Nhìn thấy nhiều dầu mỡ và cay nồng thức ăn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng Lệ Liên Liên thích ăn cay, chán ghét những món thức ăn nhạt nhẽo như nước luộc ốc. Lệ Liên Liên cố tính dặn dò Mặc Hiên nấu theo như yêu cầu của nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================
Tô Nhạc Hoan im lặng không nói. Ý tỏ mọi chuyện đều theo mong muốn của Lệ Liên Liên. Bạch Trần Tinh vừa nấu nướng, vừa nghiên cứu xem loại ớt nào có thể làm bỏng cháy dạ dày, đi nặng đều nóng rát cái loại này.
Tô Nhạc Hoan ăn không được bao nhiêu, từ bỏ. Đồ ăn không phải không ngon, vấn đề ở đây hắn không thể nào tiếp tục ăn, ngay đến cả canh đều có ớt. Lệ Liên Liên thúc dục Tô Nhạc Hoan ăn nhiều chút. Thấy hắn dừng lại, lại không tiếp tục gắp thức ăn.
Bữa tối Lệ Liên Liên ăn đến thoả mãn. Không phủ nhận, tay nghề Mặc Hiên còn rất tốt.
" Ta không hi vọng nữa đêm ngươi đau bụng. Nhưng phòng vẫn hơn. Chỗ này là thuốc giảm đau, có thể giảm bớt đau dạ dày. Ta xin lỗi, là do Lệ tiểu thư yêu cầu, ta không thể từ chối. Khiến ngươi phải chịu tội. " Nữa đêm, Tô Nhạc Hoan đau bụng tỉnh lại. Nhìn mớ thuốc trên tủ đầy giường, uống lấy. Nhớ lại Mặc Hiên nhỏ bé thân ảnh, có chút lo lắng lời nói xuất hiện ở trong đầu.
Tô Nhạc Hoan nhìn ngủ một bên Lệ Liên Liên. Lệ Liên Liên không muốn một mình ngủ ở phòng khách. Tô Nhạc Hoan làm nàng ngủ ở phòng chính, ngủ với hắn. Dù sao hai người hài tử đều có, ngủ chung thì đã làm sao vậy?
Tô Nhạc Hoan nhìn bụng Lệ Liên Liên. Hắn miên man suy nghĩ, đứa nhỏ này thật sự là con của hắn? Toi Nhạc Hoan lắc lắc đầu. Hắn phải tin tưởng nàng mới phải.
Đau bụng không còn, Tô Nhạc Hoan mới có thể ngủ yên. Trong mơ đều là gương mặt ủy khuất của Mặc Hiên.
" Quả là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi. " Trùng hợp cái quỷ. " Bạch Trần Tinh trong lòng phỉ nhổ. Vờ như không nhìn thấy sự xuất hiện của Triệu Thanh.
" Ta có thể mời ngươi một bữa hay không?! " Triệu Thanh xem nhẹ thái độ lạnh nhạt của thiếu niên. Nụ cười trước sau ôn hoà, giọng nói đều có thể mềm nhẹ như vậy.
" Ta quen biết ngươi sao?! Ta vì sao phải đồng ý?!! " Bạch Trần Tinh vừa chọn cà chua, không nhìn Triệu Thanh đáp lại.
" Chúng ta bây giờ không phải là người quen sao?! " Triệu Thanh mỉm cười, đứng ở thiếu niên càng gần. Bạch Trần Tinh đều có thể ngửi thấy mùi đàn hương nước hoa. Thiếu niên ánh mắt xoẹt qua tia giật mình. Người kia, không phải rất ưa thích nước hoa mùi đàn hương sao.
" Không biết ta có chỗ nào hơn người. Lại phải Triệu tổng đích thân mời cơm?! " Bạch Trần Tinh thở dài, địch ý giảm bớt nhìn Triệu Thanh.
" Không vì gì cả. " Triệu Thanh nhìn sườn mặt thiếu niên, trái tim như bị người bóp một cái. Mặc Hiên nhất định phải là của hắn.
" Được thôi, tối nay ta rảnh. " Triệu Thanh giật mình một cái. Khi nãy không phải còn không vui, bây giờ đáp ứng nhanh như vậy.
" Cho ta địa chỉ và thời gian. " Tối nay Tô Nhạc Hoan Lệ Liên Liên ra ngoài, hắn tất nhiên sẽ rãnh rỗi cả một bữa tối.
" Ta đến đón ngươi. " Hai người cuộc nói chuyện cứ như vậy kết thúc. Triệu Thanh muốn đưa Bạch Trần Tinh về nhà, bị hắn uyển chuyển từ chối.
Triệu Thanh có chút mất mát, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất mới lái xe rời khỏi.
" Ăn mặc ít như vậy?! " Triệu Thanh đến đón người, nhíu mày nhìn thiếu niên ăn mặc vô cùng đơn bạc. Tô Nhạc Hoan chẳng phải thứ tốt, sẽ bạc đãi Mặc Hiên. Hắn cần phải nhanh nhanh cướp người về tay.
" Ta chỉ có như vậy quần áo thôi a. " Bạch Trần Tinh cười cười. Bộ đồ này là bộ mới nhất trong tủ đồ của nguyên chủ. Hắn cũng không thể mặc những bộ đã chuyển màu đi gặp người ta a.
" Ngươi làm gì?.." Thiếu niên ánh mắt trợn tròn, mang theo hoảng sợ. Đàn hương hương vị bao trùm trong xoang mũi. Triệu Thanh vậy mà lấy áo khoác khoác cho hắn.
" Mặc vào, ấm áp. "