" Mời người tiếp theo. " Cố Khả Hi khó khăn lắm mới thoát ra đám người. Nghe trợ lý của Quách đạo lớn tiếng gọi người. Hắn nhìn qua đã giải quyết xong bữa sáng Lạc Lung, chuẩn xác ném rác rưởi vào trong thùng rác.
Bạch Trần Tinh đứng lên, sửa sang lại trang phục một chút, thần thái phi dương làm Cố Khả Hi kinh sợ. Gật đầu với trợ lý, đi theo sau bước vào bên trong. Cố Khả Hi tất nhiên sẽ là ngồi ở bên ngoài nhàm chán chờ đợi. Hắn rất muốn xem Lạc Lung bẽ mặt.
Hắn có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy sự hiện diện của ảnh đế Phùng Quân Vũ. Hắn kiềm chế nội tâm phấn khích, cúi chào đối với Quách đạo, với ngươi nam nhân kia lễ phép gật đầu. Trong bộ phim Sương Ảnh sắp tới, giữa nam chín và nam tứ có mối quan hệ phức tạp nhất. Phùng ảnh đế đến xem buổi tuyển chọn người thích hợp cho vị trí nam bốn cũng không thấy làm lạ.
Nam nhân trung niên đẩy đẩy gọng kính, không tỏ thái độ trước sự có mặt không báo trước của Cố Khả Hi. Hắn ánh mắt liếc sang bên trái, Cố Khả Hi tinh ý hiểu ra. Đi về phía bên trái, ngồi xuống.
Không như mong đợi, Lạc Lung không như trước kia bồn chồn, lo lắng, mắt đều không giám nhìn thẳng vào người đối diện, mất đi điểm cộng trong lòng thử kính đầu tiên. Lạc Lung hôm nay tinh thần cực tốt, thoải mái cho những vị có mặt ở trong phòng chằm chằm nhìn hắn, đặc biệt là hắn mặt.
Quách đạo nhìn bản nhân Lạc Lung, có hơi chút sửng sốt. Trong lòng thốt lên hai từ. Mỹ lệ. Người thật so với ảnh chụp còn tốt nhìn hơn gấp nghìn lần. Lạc Lung người này, sinh ra để diễn vai Uyển Quân!! Quách Tuấn bình ổn lại cảm xúc, khuôn mặt đúng là không sai. Nhưng nếu diễn không đạt, hắn chỉ có thể nhịn đau tìm người phù hợp hơn.
" Ngươi có thể bắt đầu. " Mọi người vì Lạc Lung mặt mà thần hồn điên đảo. Cố Khả Hi móng tay đâm vào da thịt. Vì sao hắn không có gương mặt như Lạc Lung. Cố Khả Hi tưởng rằng đã che dấu nội tâm rất kỹ, nhưng bị một người nhìn thấy được rất rõ ràng.
Quách Tuấn cùng nam nhân khá bất ngờ trước sự thay đổi của thiếu niên. Cố Khả Hi thầm mắng Lạc Lung không biết tự lượng sức, Lạc Lung đang diễn phân cảnh khó nhất trong đoạn phim. Nó đòi hỏi người diễn có kinh nghiệm thâm niên trong diễn xuất, điều khiển được cảm xúc từ đôi mắt.
Thiếu niên ánh mắt mờ mịt vô định nhìn về phía xa xăm, toàn bộ là khổ sở và nhớ nhung, hoài niệm da diết. Trong ánh mắt xinh đẹp nhưng đượm buồn bỗng xuất hiện một bóng người, tuy quen thuộc nhưng cũng cực kỳ mới lạ. Thiếu niên hốc mắt đỏ bừng, từng giọt trân chân tích tụ trong hốc mắt, nước mắt kiên cường không rơi xuống. Trong ánh mắt sượt qua là vô số hồi ức, như một thước băng ghi hình chậm chạp lướt qua. Chỉ còn cực hỉ ánh mắt nhìn người mà thiếu niên đã chờ đợi bấy lâu nay. Bao uất ức dồn nén muốn giải bày hết thảy.
Bước chân chợt khựng lại nữa nhịp, không giám tin tưởng ánh mắt nhìn về phía nam nhân bên cạnh người. Chính là nụ cười sủng nịch, ôn nhu cùng cưng chiều chỉ thuộc về thiếu niên nam nhân lại dùng nó nhìn hắn bên cạnh nữ nhân. Thiếu niên khiếp sợ, ủy khuất cùng đau xót đến cùng cực. Nước mắt lúc này không thể nào kiềm soát nổi nữa, chúng nó lưu luyến lăn qua gò má tinh sảo của thiếu niên, rơi xuống mặt đất, hoá thành loài hoa cỏ.
Thiếu niên vô thức bấu chặt vạt áo, trái tim vô thực bị bóp nghẹn, nơi này thật sự rất rất đau. Chờ đợi ngàn năm chờ đợi được người, nhưng chỉ chờ được là sự kính trọng xa cách cùng ánh mắt xa lạ.
" Quách đạo, ngài thấy thế nào?! " Mọi người đều bị hấn dẫn bởi Lạc Lung diễn xuất, bất giác đắm chìm vào nó. Vì Uyển Quân cảm thấy đau lòng. Vài người không cầm được nước mắt mà bật khóc. Khi đọc nguyên tác, tất cả đều bị ghìm chân lại bởi cảm xúc từ Uyển Quân.
“…Hay, rất tốt, ngươi làm rất tốt…” Quách đạo vỗ tay liên tục. Không chỉ nhập diễn nhanh, thoát vai cũng đều nhanh. Uyển Quân cảm xúc được hắn lọt tả rõ nét, chân thực nhất. Quách Tuấn trái tim đập bang bang, hắn muốn biết là ai đem Lạc Lung lại đây. Hắn phải cảm tạ người đó mới được!! " Ngươi, về nhà chuẩn bị một chút. Hai tuần sau phim sẽ chính thức khai máy. " Như thế xuất sắc diễn xuất, hắn hận không thể ngay lập tức quay phim!
Khiếp sợ, mọi người đương trường khiếp sợ. Chỉ có nam nhân không thay đổi sắc mặt an tĩnh ngồi ở nơi đó. Cố Khả Hi quan sát sắc mặt của Quách đạo, đi đến thân thiết vỗ vai Bạch Trần Tinh. Từ biểu cảm bi thương của thiếu niên, làm Phùng Quân Vũ hẫng đi một nhịp, cảm giác khác lạ không thể nói thành lời.
" Ta biết ngay ngươi sẽ làm được mà. Không uổng công ta tốn nhiều công sức như vậy. " Cố Khả Hi đã hoảng sợ muốn chết. Lạc Lung biết diễn?! Không thể nào đâu?! Lạc Lung trước kia đều là nối dối?!
" Cảm ơn ngươi. " Bạch Trần Tinh đẩy cái tay chạm vào hắn vai kia. Nhịn không lập tức cởi áo khoác ra vứt xuống sàn nhà chà đạp một phen. Hắn cười cười, đáp lại hắn lời nói.
" Các ngươi là bạn bè?! " Nhìn hai người thân thiết hỗ động. Quách Tuấn hỏi. Không ngờ Cố Khả Hi lại quen được một người bạn xuất sắc như Lạc Lung. Thật tiếc khi hắn không giới thiệu Lạc Lung sớm hơn. Nếu không, với trình độ diễn xuất này Lạc Lung có thể đóng góp rất nhiều trong các bộ phim trước kia của hắn.
Cố Khả Hi gật đầu, Bạch Trần Tinh cũng gật đầu. Quách đạo từ lúc này thay đổi ánh mắt khác nhìn Cố Khả Hi.
Nam nhân ánh mắt trở nên thâm thúy, bắt được một tia chán ghét từ thiếu niên. Hắn không khỏi cảm thấy thích thú.
Như đã nói, Bạch Trần Tinh mời Cố Khả Hi mời cơm. Cố Khả Hi thủ sẵn từ chối lời nói, bởi vì hắn không muốn đến rách nát quán ăn vỉa hè. Quen Lạc Lung lâu như vậy, Lạc Lung chỉ mời hắn đến những quán ăn rẻ tiền. Hắn bây giờ khi còn như trước kia, sao có thể đến những nơi chỉ dành cho bình dân phàm tục đó?
" …Tiểu Lung, ngươi không nhầm nơi chứ?! " Cố Khả Hi trợn mắt há mồm, lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng. Hắn nhìn cao cấp nhà hàng, cho rằng Lạc Lung bị điên rồi. Tuy nam tứ đã là của Lạc Lung, nhưng hắn không cần khoe khoang đến mức đưa hắn đến nơi này. Lạc Lung có tiền trả sao?! Ha hả, tất nhiên là không có.
" Không nhầm a. Nếu không không muốn vào, ta cũng không ép. " Bạch Trần Tinh ngoan ngoãn biểu tình lắc lắc đầu. Không chờ Cố Khả Hi tiến vào bên trong, bản thân khoan thai tiến vào.
Cố Khả Hi cắn răng. Nếu có chuyện gì xảy ra đều do Lạc Lung chuốc lấy, cùng hắn không quan hệ.