Bạch Trần Tinh bình bình đạm đạm giải quyết bữa tối, cử chỉ ưu nhã đẹp đẽ cùng khí chất cao quý làm tất cả phải sững sờ. Lâm An ngày hôm nay của mức khác lạ, khác đến nỗi không ai tin hắn chính là Lâm An. Lâm gia chưa từng dạy cho hắn lễ nghi ở trên bàn ăn, hắn từ ai học?!! Còn thuần thục như vậy?! Lâm gia người nghi hoặc càng trở nên sâu.
Lâm Hà ghét nhất khuôn mặt của nguyên chủ, khuôn mặt làm hắn ghen tị vô cùng, chính hắn đã hạ lệnh cho nguyên chủ nuôi dài tóc, che đi khuôn mặt mà hắn không thích. Nguyên chủ luôn thuận theo mọi mệnh Lâm Hà, cho dù nó có vô lý đi chăng nữa. Bởi vì nguyên chủ cảm thấy hổ thẹn với Lâm Hà, là nguyên chủ đã cướp đi thân phận của Lâm Hà, muốn bồi thường cho Lâm Hà. Lâm Hà không có lỗi, vậy nguyên chủ là người có lỗi sao?!! Không, lỗi không phải ở Lâm An, hoàn toàn không phải. Tất cả bắt nguồn từ sự sơ ý của Lâm gia chủ và Lâm phu nhân. Hai người bọn họ chính là căn nguyên của mọi chuyện.
" Các ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?!! Làm ta rất sợ hãi a. " Bạch Trần Tinh lau miệng, đảo mắt tinh nghịch mỉm cười quan sát biểu tình của Lâm gia bốn người. Đặc sắc nhất là Lâm Hà, ánh mắt không giám tin tưởng, nhìn hắn như ma như quỷ. " Vẫn là, trong lòng các ngươi có quỷ?! " Nhìn Lâm Hạ chột dạ một cái, hắn cười xoà. Đệ đệ tốt của hắn đâu, Lâm Hà nhìn thấy nguyên chủ muốn uống thuốc tự sát, chính là không muốn ngăn cản, thong dong bỏ đi.
" Đúng rồi, ba ba. Ta quyết định đầu quân vào A đại của đại ca. Ta rất có tự tin! " Lâm Hà thay đổi sắc thái, ngoan ngoãn ôm một cánh tay của Lâm gia chủ. Như có như không liếc mắt Bạch Trần Tinh, cực kỳ đắc chí. Lâm Hà thích thể hiện thái độ được cưng chiều của Lâm gia chủ Lâm phu nhân cùng Lâm đại ca trước mặt nguyên chủ, dù là cố ý hay vô tình. Mỗi lầm đều làm nguyên chủ khổ sở.
" Đúng vậy, Tiểu Hà xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Lâm gia hài tử sao, không kẻ nào không tài giỏi hơn người. " Lâm gia chủ hiền từ, đúng chuẩn phụ từ tử hiếu hai người hoà tấu. Lâm gia chủ trước kia, cũng chưa chắc sẽ có bộ mặt này với nguyên chủ. Hắn lạnh nhạt, hắn không kiên nhẫn, hắn nhìn nguyên chủ bằng ánh mắt phiền chán. Với Lâm Hà khác biệt một trời một vực yêu thương, cưng chiều có thừa. Lâm gia chủ một lời này nói ra cũng không ngại cắn trúng lưỡi?! Lâm thị sao, còn không phải Lâm gia chủ dùng cái gọi là đồng bọn chà đạp dưới chân để rồi có được hết thảy?!! Không quả là cha con ruột thịt, làm người cách cũng không lẫn đi đâu được.
" Ca, ngươi muốn học trường nào a?!! A!! Ta nhớ ra rồi, cũng là A đại mà phải không?!! Ta còn nhớ ngươi đã nói với ba ba như vậy. " Lâm Hà làm bộ làm tịch quay sang hỏi Bạch Trần Tinh. Hắn biết Lâm An không còn cơ hội vào A đại học tập. Cơ hội đó, là của hắn.
Lâm Hà kỹ thuật diễn còn rất tốt, quan tâm huynh trưởng bộ dạng thảo người yêu thích cực. Hắn sao không đi B đại?!! Vào A đại quá lãng phí. Lâm Hà thành tích chỉ đủ để hoàn thành cao trung, hắn lấy đâu tự tin vào được A đại?!! Lâm Hà ép nguyên chủ giao ra giấy đề cử, làm hắn ghi danh tên Lâm Hà vào A đại, thay thế hắn tiến vào A Đại học tập. Cướp thành quả không thuộc về mình, Lâm Hà còn rất hưởng thụ và cho đó là đương nhiên.
" Ta cũng vào A Đại a. " Lâm Hà giật mình, hắn không phải đã từng cảnh cáo nguyên chủ, không được vào A Đại sao?!! Biết khả năng bản thân ở đâu, Lâm Hà sợ hãi một khi tiến vào A Đại, nguyên chủ sẽ cướp đi ánh hào quang của hắn. Hắn luôn luôn tìm cách, làm nguyên chủ không thể vào được A đại. Bạch Trần Tinh một lời này nói ra, là quang minh chính đại muốn đối đầu với hắn. Hắn lá gàn càng ngày càng phình to!! Lâm An, ngươi ngại sống trên đời quá nhàm chán sao?
" Có gì ngạc nhiên như vậy?! Ta muốn đi nơi nào, ai có thể ngăn cản được ta?! " A đại là thủ phủ đào tạo các mầm non có sở thích về nghệ thuật như âm nhạc, vẽ vời và khiêu vũ linh tinh...cực kỳ có danh tiếng, còn B đại sao chính là điện ảnh đại học. Nguyên chủ ước mơ trở thành nhà biểu diễn dương cầm. Nếu không phải vì Lâm Hà ngăn cản, nguyên chủ đã có thể tiến vào A đại sớm hơn một năm. Lâm Hà thấp thỏm lo âu nếu nguyên chủ cũng tiến vào A đại, mọi kế hoạch của hắn không phải đổ sông đổ biển?! Hắn lại nghe Bạch Trần Tinh nói. " Chính là Tiểu Hà a, tận dụng cơ hội này cho thật là tốt. Ta nghe nói, A đại không phải là nơi thích vào là vào thích ra là ra đâu. Trước tiên, hãy suy nghĩ cho thật kỹ. A đại không chấp nhận những kẻ bình thường."
" Ngươi coi thường ta?! " Lâm Hà tức giận muốn đập bàn, hắn hận lúc này có thể xé rách miệng của Bạch Trần Tinh ngay lúc này. Lâm Hà xác định, Lâm An bị thay hồn đoạt xác!! Ngại còn có Lâm gia chủ và Lâm phu nhân, hắn sẽ lấy bình hoa ném vào đầu Bạch Trần Tinh. Cho hắn biết đau lựa lời mà nói!! Cho hắn biết đối đầu với hắn có hậu quả gì. Hắn không ngại làm Lâm An chết!
Lâm đại thiếu gia Lâm Đình nhíu nhíu mày. " Đủ rồi, ồn ào cái gì, mau trở về phòng đi. " Lầm Hà càng nói càng chẳng ra thể thống gì. Nhưng hắn mới là chân chính đại ca của Lâm Hà, nghiêng về ai hắn không cần phải nói nhiều, còn Lâm An bọn họ có quan hệ gì sao?! Chuyện Lâm Hà làm, luôn có Lâm gia người đứng sau ngầm đồng ý, thay đổi giấy đề cử A Đại cũng là một trong số đó. Có giấy đề cử, người đó sẽ không cần tham gia bất cứ cuộc thi nào, trực tiếp đăng ký học tập. Lâm Hà thèm khát nó đã lâu, không từ thủ đoạn bức nguyên chủ giao ra. Lâm Hà hậm hực thở phì phò, ánh mắt muốn giết chết Bạch Trần Tinh ngàn lần.
Nguyên chủ không còn là Lâm tiểu thiếu gia mà là nhị thiếu gia, ở Lâm gia là ăn nhờ ở đậu. Cuộc sống rất khó khăn túng quẫn, thân thể dưỡng không tốt lắm, nhiều khi mệt nhọc. Bạch Trần Tinh trở về phòng không tiếp tục đôi co voi nghĩa với những người kia, không tinh thần nằm lên giường, trong tay ôm một vật trắng trắng mềm mềm 001.
Bạch Trần Tinh nhìn tràn đầy sức trẻ của các thanh thiếu niên, nhiều lần cảm thán. Đúng thật là, tuổi trẻ là một cái gì đó rất thú vị. Bạch Trần Tinh vừa bước tới cổng trường, đã có không ít ánh mắt nhìn lại đây. Đánh giá có, khinh thường có,...... Lâm gia nhận về Lâm Hà không phải chuyện gì bí mật, còn làm tiệc nhận tổ quy tông hoành tránh cho Lâm Hà đâu. Và Lâm An, là nhân vật rất được chú ý với thân phận con nuôi. Chưa hết ở đó, Lâm Hà trở về, nguyên chủ sẽ quay về với cha mẹ ruột. Chính là bọn họ cũng không còn, nguyên chủ tiếp tục ở lại Lâm gia, được nhận thêm cái mác danh lỳ lợm liếm luyến tiếc rời bỏ cha mẹ nuôi hào môn.
Lâm Hà từ chiếc xe sang trọng trèo xuống, tư thái trương dương tự đắc đi ngang qua Bạch Trần Tinh. Đi theo bên cạnh còn có một bảo vệ, cực kỳ nổi bật. So sánh Bạch Trần Tinh bình phàm trang phục cùng với xa sỉ phẩm Lâm Hà, khác nhau một trời một vực. Không ai biết còn tưởng hai người là xa lạ không quen biết đâu.
Bạch Trần Tinh cười nhẹ một cái, cũng không phải là biểu diễn thời trang a, càng không phải nhân vật nổi tiếng gì. Lâm Hà đúng là sợ thế giới không biết đến hắn đây mà. Lâm Hà thấy Bạch Trần Tinh không để ý đến hắn, có chút không vui trong lòng. Hắn dụng tâm trưng diện là cho Bạch Trần Tinh nhìn thấy. Làm hắn cảm thấy ti tiện, xấu hổ. Vậy mà Bạch Trần Tinh còn không ban cho hắn một cái ánh mắt!
Nguyên chủ lấy thành tích xuất sắc lần nữa thi đậu A Đại, nguyên chủ không phải thật thiếu gia là thật, đó lại không phải là trở ngại. Nhiều người rất thích thân cận với nguyên chủ. Người giỏi thu hút người giỏi, đó chính là quy luật. Còn ai kia dựa vào thủ đoạn bỉ ổi nào đó, tồn tại không được lâu.
Nữa tháng trôi qua, Lâm Hà danh khí vươn xa. Người người làm quen, thân cận cùng với hắn. Bạch Trần Tinh cảm thán, quả thực là sức hút của vai chính. Hắn phục. Không ai giám đi làm quen với hắn, bởi vì sau lưng có người dở trò.
Bạch Trần Tinh ở khoa nghệ thuật nhân khí không tính là xấu cũng không tính là tốt. Mỗi ngày không có Lâm Hà ruồi nhặng bay đến không khí trong lành hẳn. Đồng học biết đến Bạch Trần Tinh là vì tài năng của hắn. Tiếp cận giao lưu với nhau chính là thưởng thức tài năng của nhau. Bọn họ cũng không vì mấy câu bịa đặt ác ý của Lâm Hà mà giời ánh mắt chú ý khỏi Lâm An.