Tống Á Hiên thuê một phòng trọ gần trường học, cũng rất gần tiệm mì, họ đi bộ tầm 10 phút là tới.
Đây không phải là một khu phố, nó giống như một khu dân cư đổ nát từ nhiều thập kỷ trước, không có thang máy, và không có an ninh hay bất cứ thứ gì.
Bất cứ ai cũng có thể vào.
Cầu thang rỉ sét và sập xệ, rác có ở mọi ngóc ngách.
Bây giờ Hạ Tuấn Lâm cuối cùng đã hiểu tại sao Tống Á Hiên không muốn đưa cậu đến đây.
Nếu cậu biết rằng Tống Á Hiên sống ở một nơi như vậy, cậu thà quay trở lại đối mặt với Lưu Diệu Văn. Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn Tống Á Hiên, nhưng không ngờ rằng người kia cũng đang nhìn mình.
Tống Á Hiên bỗng nhiên bước chậm lại, lông mày hạ xuống, dùng hai tay giữ lấy vạt áo cậu, vẻ mặt đầy xấu hổ.
Hạ Tuấn Lâm nuốt lời muốn nói khi nãy thu lại vào bụng, "Cậu đứng đó làm gì? Nhà cậu mà tính để tôi dẫn đường sao?"
"Đêm nay cậu thực sự muốn ngủ ở đây à? Ở đây hơi tồn tàn, tôi sợ cậu không quen."
"Đùa gì chứ, tôi, Hạ Tuấn Lâm, không có gì phải sợ cả, cậu mau dẫn đường đi."
Tống Á Hiên chậm rãi thu tay lại, cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
"Sao nữa, mau đi thôi." Hạ Tuấn Lâm cảm thấy nhẹ nhõm, tốc độ bước đi cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tống Á Hiên sống ở cuối tầng 4 của tòa nhà 1. Có một cây cầu ở lối vào nối với tòa nhà đối diện.
Ở đấy có mùi gì đó rất khó chịu.
Đây không phải là điều tồi tệ nhất, sau khi bước vào căn phòng, Hạ Tuấn Lâm đã bị sốc đến mức không nói nên lời.
Cả căn nhà không lớn bằng phòng ngủ của anh, một bộ sofa tồi tàn, một chiếc tủ gỗ có mùi gỗ mốc.
Căn phòng nhìn thật chật chội.
Ba phòng còn lại không lớn bằng phòng tắm của cậu:
Một là nhà bếp, hai người vào nấu nướng sẽ chật ních, trong nhà vệ sinh có một cái hố ngồi xổm, một cuộn giấy vệ sinh treo trên tường.
Một phòng tắm tổng cộng không quá 2 met, đầu vòi hoa sen rỉ sét.
Phòng còn lại là phòng ngủ với một chiếc giường đôi, khăn trải giường đã sờn rách Hạ Tuấn Lâm nhìn xung quanh một lượt, mí mắt giật giật.
Vào lúc này, Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng nhận ra cuộc đời của Tống Á Hiên khổ cực như thế nào.
Tống Á Hiên đi theo phía sau Hạ Tuấn Lâm, lo lắng xoa xoa tay, "Xin lỗi, nơi này rất cũ rồi."
"Có gì để xin lỗi?" Hạ Tuấn Lâm xua tay và ngồi xuống ghế sofa.
Chiếc ghế sofa trông tồi tàn, nhưng khi ngồi vào cậu vẫn nhận thấy được, nó rất mềm mại.
Tống Á Hiên lấy sách ra tiếp tục học, Hạ Tuấn Lâm không có điện thoại di động để nghịch, ngồi một mình thực sự rất nhàm chán, vì vậy cậu đã học cùng Tống Á Hiên.
Nhìn gương mặt của Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm rất lâu mới có thể bình tĩnh tại.
Cậu có thể trả tiền để thuê một căn phòng tốt hơn cho Tống Á Hiên, nhưng với tính cách của đối phương, người kia nhất định sẽ không đồng ý nhận sự giúp đỡ này.
Điều này cậu sẽ xem xét tình hình sau.
Hạ Tuấn Lâm đang nghĩ cách giúp Tống Á Hiên, kế hoạch trong đầu lần lượt bị đảo lộn, bầu trời đột nhiên tối sầm lại
Mọi thứ đen thui.
Đột nhiên, ánh điện trên đầu lóe lên trong căn phòng yên tĩnh, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, trong phút chốc, mọi thứ lại rơi vào màn đen u ám.
Căn phòng trở nên chật chội hơn.
Hạ Tuấn Lâm sống lưng lạnh ngắt, dần dần ngồi thẳng người, thậm chí không dám nhúc nhích.
Tống Á Hiên dường như không sợ hãi chút nào, đặt bút xuống nhìn xung quanh, cuối cùng đặt ánh mắt vào Hạ Tuấn Lâm.
"Không sao đâu, mạch ở đây thường xuyên không ổn định, một lúc sau sẽ ổn."
Nhưng tiếng bước chân trên hành lang càng ngày càng gần, kèm theo đó là âm thanh như tiếng phím đàn leng keng, hệt như một cảnh trong phim kinh dị.
Vào một đêm tời tối mịt, gió rít thổi từng cơn, trong một tòa nhà dân cư đổ nát, một con dạ quỷ khoác trên mình một bộ váy màu đỏ thẫm, cố tình gây ra tiếng động, tìm kiếm một người thích hợp.
Và sau đó há miệng....
Trước khi kịp nhận ra, Hạ Tuấn Lâm đã nắm lấy tay Tống Á Hiên, hít một hơi thật sâu và thu người lại.
Với tư thế đó, cậu hận không thể chui sau lưng Tống Á Hiên mà trốn.
Tiếng bước chân vừa dứt, bên cạnh có tiếng mở cửa, mạch ổn định lại, Hạ Tuấn Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bây giờ tay của Tống Á Hiên đã bị cậu véo đỏ.
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy xấu hổ, đến mức này cậu không thể ra vẻ nói với người kia rằng mình không sợ nữa. Tiên Hiệp Hay
Vừa xoa tay cho Tống Á Hiên, vừa nói: "Thật ra tôi rất sợ ma. Cậu không được phép nói cho người khác biết chuyện đó đâu đấy?"
"Tôi sẽ không nói cho ai biết." Tống Á Hiên nhìn cánh tay của hai người bọn họ, khóe môi nhếch lên mang theo chút khó hiểu.
Thích thú!
Hạ Tuấn Lâm không để ý điều này, cậu vẫn đang chăm chú nhìn cánh tay của Tống Á Hiên.
"Thực ra cũng không có gì đâu. Ai mà không sợ cái gì đó? Ví dụ như Lưu Diệu Văn, hắn là một alpha sợ mèo. Cậu biết điều đó không? "
Cậu không bịa ra điều đó, nó được nhắc tới trong tiểu thuyết.
Tống Á Hiên giọng nói có trầm đi một chút "Vậy sao, cậu hiểu rất rõ nhỉ?"
"Không có, còn cậu thì sao, cậu sợ điều gì?"
"Tôi sợ người khác sẽ không thích tôi."
Hạ Tuấn Lâm: "..."
Quên đi, nếu người ta không muốn nói, cậu sẽ không cố hỏi.
Biết Tống Á Hiên thích và không thích gì là việc của Lưu Diệu Văn, không đến lượt cậu phải lo lắng về điều đó.
Đã muộn rồi, đến lúc phải đi ngủ thôi.
Trong phòng chỉ có một cái giường, cũng chỉ có một cái chăn bông, Tống Á Hiên ngoan ngoãn cầm gối gối, ý bảo hắn sẽ ra sô pha ngủ.
Hẳn là lương tâm Hạ Tuấn Lâm cắn rứt, liền kéo hắn lại nói: "Ngủ ở trên giường, cậu không phải omega, sợ cái gì?"
Sáng sớm, Hạ Tuấn Lâm thấy Tống Á Hiên đang nằm trong vòng tay cậu.
Cậu vốn dĩ muốn trực tiếp đánh thức người kia, nhưng lúc cúi đầu xuống, cậu không thể không im lặng.
Làn da của Tống Á Hiên rất trắng, lông mi cong vút và rất dài, dưới mí mắt trắng như sứ.
Môi mỏng khép hờ, hai nốt ruồi đen nhỏ bên cạnh quai hàm trông rất dễ thương và gợi cảm. Nó khiêu khích đến đau lòng.
Tống Á Hiên quả thật mang vẻ đẹp mà cậu yêu thích.
Hạ Tuấn Lâm đưa tay ra vuốt ve vài lần lông mi của Tống Á Hiên.
Đúng lúc này, Tống Á Hiên đột nhiên mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng.
Nhìn khuôn mặt dần dần đỏ lên của Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mình như một kẻ biến thái.
Hạ Tuấn Lâm đột nhiên rút hai tay ra, ngồi dậy, "Tỉnh rồi thì dậy đi, nằm đó làm gì?"
"Ừm." Tống Á Hiên nhẹ giọng đáp, dụi mắt ngồi dậy.
Vòng eo thon nhỏ lộ ra một phần, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Mặt Hạ Tuấn Lâm dần trở nên nóng bừng, cậu thầm chửi rủa.
Tống Á Hiên mau chóng ra ngoài sau khi vệ sinh cá nhân xong. Sau đó đi mua đồ ăn sáng và một bộ vệ sinh cá nhân mới cho Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm vẫn đang tự kiểm tra bản thân trên giường, người ta còn chưa phấn hóa cũng coi như và trẻ vị thành niên. Tại sao cậu lại có loại suy nghĩ không tốt trong đầu như vậy.
Trong khi cậu còn đang dằn vặt trên giường, Tống Á Hiên đã mang đồ ăn sáng tới.
Sau bữa sáng, Tống Á Hiên tiếp tục kèm Hạ Tuấn Lâm học, hôm nay họ ở nhà không đi chơi.
Đều nói con nhà nghèo rất chăm chỉ, Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng sâu sắc nhận ra câu nói này.
Buổi trưa, Tống Á Hiên đặc biệt có ý thức vào bếp nấu nướng, một món thịt, một rau, một canh, tuy không sang trọng nhưng cực kỳ hấp dẫn.
Nó rất ngon, hai đứa ăn hết sạch các món mà không tốn chút nào.
Hạ Tuấn Lâm vốn dĩ muốn rửa bát, nhưng vì hình tượng lão đại trường học, cậu chỉ có thể ủ rũ ngồi trên ghế sô pha và nhìn chằm chằm vào Á Hiên.
Bận bịu chạy qua chạy lại.
Cậu phải đối xử tốt hơn với Tống Á Hiên trong tương lai! Đúng! Nam thứ phải làm nghĩa vụ kép với nhân vật chính!
Sau khi dọn bàn ăn xong, Tống Á Hiên đi vào bếp rửa bát, còn Hạ Tuấn Lâm không có việc gì làm liền đi loanh quanh để tiêu hóa thức ăn.
___________
Ngày mai là thứ hai, vì vậy tối nay cậu dù sao cũng phải quay lại đối mặt với Lưu Diệu Văn.
Rõ ràng là cậu đang trở về nhà của mình, nhưng Hạ Tuấn Lâm lại hành động như một tên trộm.
Vừa mở cửa đã không thấy Lưu Diệu Văn trong phòng khách, cậu đứng thẳng người, vênh váo bước vào.
Lý Phi dường như từ lâu đã quen với hành vi không về nhà vào buổi tối của cậu.
Hạ Tuấn Lâm thở phào nhẹ nhõm, là một cậu bé ngoan không bao giờ cãi lời bố mẹ, đây là lần đầu tiên cậu làm điều này.
Cậu đã không thể tránh khỏi cảm giác bất an trong lòng vì không trở về nhà vào buổi tối. May mà bà Lý không nói gì.
Đẩy cửa phòng ra, Hạ Tuấn Lâm chưa kịp bật đèn thì đột nhiên có người nắm lấy cánh tay cậu.
Người đàn ông nắm lấy cánh tay cậu và bất ngờ kéo cậu vào phòng, đặt tay còn lại của mình lên cổ Hạ Tuấn Lâm và đẩy cậu ra sau.
Sau vài bước lùi.
Xương lưng đập vào cửa khiến Hạ Tuấn Lâm thở gấp vì đau.
Với một cú nhấp công tắc, đèn đã được bật sáng.
Góc nhìn của Hạ Tuấn Lâm đang đối diện với ánh đèn điện, cậu gần như bị mù bởi ánh sáng đột ngột.
Sau một lúc, cậu dần quen với ánh sáng và từ từ mở mắt.
Tầm mắt của cậu bị bao phủ bởi một lớp màng nước, cho đến khi mắt cậu trở nên nhức nhối và rơi lệ, cậu mới dần dần nhìn thấy người trước mặt.
Người này tỏa ra một luồng khí âm u lạnh lẽo, trên chân mày có đeo khuyên, không phải Lưu Diệu Văn thì còn có thể là ai?
Tên biến thái này thực sự đã đợi cậu trên phòng ngủ!
Sơ ý rồi!
"Ngươi có giỏi thì chạy thử một lần nữa ta xem? Hả?"
Khóe miệng Lưu Diệu Văn nhếch lên.
Tim cậu đập loạn lên.
Kẻ thức thời trang tuấn kiệt!
Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng lộ ra vẻ yếu ớt, "Không chạy."
"còn tắt máy không?"
Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng trả lời: "Không!"
"Không nghe máy?"
"Nghe!"
Lưu Diệu Văn khịt mũi nhẹ, và vẻ mặt đó có chút tiếc nuối.
"Sao anh nhát gan vậy?"
Hạ Tuấn Lâm trong lòng nói: Biết không địch lại còn cố xông vào, đó không phải dũng cảm, đó là ngu ngốc!
Sự thật đã chứng minh rằng Hạ Tuấn Lâm đã đúng,thái độ thừa nhận sai lầm của cậu rất tích cực, Lưu Diệu Văn không làm khó cậu nữa.
__________
Kể từ khi cậu nói cậu muốn đối xử tốt với Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm đương nhiên sẽ làm theo những gì cậu đã nói.
Sau giờ học, Hạ Tuấn Lâm dẫn theo một nhóm đàn em đến và yêu cầu họ dọn dẹp hành lang.
Sau khi dọn dẹp một lúc, mùi hôi thối cuối cùng cũng tan biến, Hạ Tuấn Lâm ra hiệu bảo đàn em dừng lại và chuẩn bị về nhà.
Tấc Đầu đi theo phía sau Hạ Tuấn Lâm, "Anh Hạ, sao anh đột nhiên tới đây? Nơi này không giống nơi anh ở. Bạn anh ở đây à? "
Là nam thứ, cậu phải nắm bắt cơ hội để tuyên thệ chủ quyền.
Hạ Tuấn Lâm nhẹ nói, "Tống Á Hiên sống ở đây."
"Anh Hạ, anh có nghiêm túc với Tống Á Hiên đó không...?"
"Nói gì vậy, ta chỉ cảm thấy cậu ta rất thú vị."
Cậu điên cuồng diễn xuất và chuẩn bị những câu thoại tiếp theo sao cho đúng vở kịch.
"Em đã nói mà, sao anh Hạ có thể nhìn trúng một đứa trẻ còn không phấn hóa? Vị ngọt omega không ngon hơn sao?"
Mọi người vừa nói vừa cười vừa đi về phía sau, xoay người lên cầu thang, bước chân của Hạ Tuấn Lâm đột nhiên dừng lại.
Những người phía sau không dám va vào Hạ Tuấn Lâm nên đột ngột dừng lại và xúm vào nhau.
Hạ Tuấn Lâm mặt không biểu cảm, nhưng thật ra trong lòng đang gào thét điên cuồng: Vừa diễn có chút, đã lập tức vỡ kịch sao!
"Tại sao cậu lại ở đây?" Giọng của Tuấn Lâm vẫn bình thường, cậu cố tỏ ra không có vẻ gì là tội lỗi cả.
Tấc Đầu rất kinh ngạc, không hổ danh là đại ca, bị bắt gặp nói xấu cũng không thay đổi sắc mặt!
Tống Á Hiên cắn môi, nhìn xuống cầu thang, đan hai tay vào nhau, móng tay chuyển sang màu trắng xanh.
"Tôi-tôi đi mua đồ."
Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn túi đồ, cảm giác tội lỗi phút chốc dâng lên kịch điểm.
Tống Á Hiên đang cầm một bao gạo nhỏ trong tay, hôm qua cậu buột miệng nói cơm nhà Tống Á Hiên không ngon lắm.
Hắn lại vô cũng để ý, hôm nay đi mua gạo mới.
Dễ dàng nhận ra, gạo này rõ ràng đã được chuẩn bị cho Hạ Tuấn Lâm, người kia hoàn toàn không có ý định định ăn nó.
Chúa ơi, cậu vừa nói gì vậy! Có thể thu lại được không!
Hạ Tuấn Lâm cố gắng bình tĩnh bảo đàn em về trước.
Sau khi bị mọi người rời đi, cảm giác tội lỗi trong người phút chốc bùng phát, cậu có chút xấu hổi nói: "Vừa rồi, cậu đừng để ý, tôi chỉ nói đùa. "
Tống Á Hiên lắc đầu, nước mắt lập tức rơi xuống, trên mặt đất một tia nước nhỏ rơi xuống vỡ tung.
"Tôi không để ý."
Hạ Tuấn Lâm: "..." Không để ý tại sao lại khóc?
"Đừng khóc mà."
Tống Á Hiên bối rối lau mắt, giọng mũi đặc sệt: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý."
"Tôi nói bậy, cậu sao lại xin lỗi?"
"Thực xin lỗi, tôi, hức, không nhịn được..."
Tại thời điểm này, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy rằng cậu đơn giản là một nhân vật phản diện đáng ghê tởm.
Mới hôm qua cậu còn nghĩ sẽ đối xử tốt với Tống Á Hiên, nhưng hôm nay cậu lại khiến người ta phải khóc.
"Này. "
Cậu nâng cằm Tống Á Hiên, vừa nói vừa lau nước mắt: "Cậu đừng khóc, nếu không nói cho tôi biết, tôi biết phải làm gì bây giờ. Thực sự không giận? "
Tống Á Hiên hơi quay đầu lại, hiển nhiên là đang chống cự hành động của Hạ Tuấn Lâm, ủy khuất nói: "Tôi không có giận "
Hạ Tuấn Lâm: "..."
Sau khi đuổi người kia về phòng, Tống Á Hiên gần như không kìm được nước mắt, im lặng làm việc riêng, mặc kệ Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại trước và tính toán phương án khác.
Cậu lớn lên cùng một người mẹ đơn thân và cậu không biết làm thế nào để dỗ một omega đang tức giận, vì vậy cậu chỉ có thể tìm hiểu trên mạng.
Tặng hoa và quà thì sao, nói những lời ngọt ngào và viết những lời hứa hẹn, Hạ Tuấn Lâm càng đọc, gương mặt càng trở nên khó coi.
Những phương pháp này thực sự có thể dỗ dành được một người sao?
Không, không, cậu không thể.
Cậu nhìn chằm chằm vào nó, bầu trời dường như đã tối sầm lại.
Vốn nghĩ rằng mình quá đăm chiêu, trời tối lúc nào không hay, Hạ Tuấn Lâm đứng dậy và muốn bật đèn.
Đang dở dang chân, Hạ Tuấn Lâm va phải thứ gì đó và ngã ngửa ra giường cái uỳnh.
Hạ Tuấn Lâm sợ đến mức nhịp tim tăng vọt, vứt điện thoại xuống, bò sang lại mép giường.
Một bàn tay lạnh giá nắm lấy mắt cá chân của anh, Hạ Tuấn Lâm sợ hãi đến mức khóc.
"Hạ Tuấn Lâm, anh có phải là omega không?" Một giọng nói trêu chọc và khó chịu vang lên.
Hạ Tuấn Lâm sững sờ hai giây, sau đó nhấc chân không bị bắt lên, hung hăng đá trở lại: "** mé... Lưu Diệu Văn!"
Lưu Diệu Văn bắt lấy chân Hạ Tuấn Lâm, dùng hai tay kéo người cậu lại, ép đầu gối vào eo cậu, giữ chặt cậu lại.
Đóng đinh chắc chắn vào giường.
"Ngươi nói gì cơ?"
"Ta nói! Mẹ kiếp!Người...."
Đầu gối của Lưu Diệu Văn đập mạnh xuống, Hạ Tuấn Lâm lập tức làm ra vẻ yếu đuối.
"Ừm?"
"Ngươi, ngươi điên rồi! Tại sao cứ thích kiếm chuyện với ta vậy!"
"Không phải ta kiếm chuyện, là ngươi."
Hạ Tuấn Lâm trên mặt đầy dấu chấm hỏi, "Đây là phòng của ta, ta đang ngồi trên giường nghịch điện thoại di động! Ta conmeno làm gì....?"
"Ngươi thật sự không biết? Hay là muốn nói ngươi lại mất trí nhớ?"
"Ta bị mất trí nhớ! Ta thực sự không biết gì cả!"
Lưu Diệu Văn nghi ngờ buông tay ra, "Thật sự mất trí nhớ?"
Nhìn thấy cuối cùng hắn cũng tin, Hạ Tuấn Lâm cảm động rơi nước mắt, mối quan hệ giữa cậu và Lưu Diệu Văn cuối cùng đã được giải quyết!
Hạ Tuấn Lâm trả lời dứt khoát: "Đúng! Thực sự bị mất trí nhớ!"
Lưu Diệu Văn khẽ cười, "Ngoan, gọi ba đi."
Hạ Tuấn Lâm: "?"
"Gì cơ?"
Lưu Diệu Văn nhè nhẹ thả cậu ra, cậu khó nhọc trở mình.
Vừa mới đứng dậy, lại bị Lưu Diệu Văn đè lại, vừa đứng dậy, lại bị đè lại. Fuck, mèo vờn chuột đấy à?
Nụ cười trên mặt Lưu Diệu Văn càng lộ rõ, "Tuy rằng ngươi mất trí nhớ, nhưng vẫn nên nhớ ta là cha của ngươi?"
"không biết xấu hổ!"
"Ồ, vậy là ngươi không bị mất trí nhớ?"
"Logic chó để gì đấy! Ta chỉ là mất đi một phần trí nhớ, ta còn nhớ rõ ngươi là ai!"
"Ngươi mất trí nhớ, ngươi còn nhớ ta sao?" Lưu Diệu Văn nhướng mày, khuyên lông mày phản chiếu một tia xinh đẹp,
"Ngươi thích ta đến vậy sao?
Hạ Tuấn Lâm tức giận đến mức mất bình tĩnh, vươn tay đẩy Lưu Diệu ra, "Cút!"
Lưu Diệu Văn trông mạnh mẽ, giống như đè một ngọn đồi vào cậu.
Hạ Tuấn Lâm đẩy rất lâu nhưng không thể đẩy người đó ra.
Lưu Diệu Văn cười gian xảo, nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm, "Muốn phản kháng?"
Hạ Tuấn Lâm: "..." cùng là con người, sao ngươi cái gì cũng hơn ta?
Quên đi, hắn là nam chủ.
Hạ Tuấn Lâm thả người xuống giường, môi mím chặt không nói thêm lời nào
"Tại sao ngươi không nói?"
"Chậc chậc, ta ra, ngươi còn không chịu đứng dậy?"
Hạ Tuấn Lâm ngồi bật dậy hậm hực một tiếng.
"Tiểu omega nhà ngươi sao lại có tính tình như vậy, ta đã nói ngươi sẽ không giống trong phim truyền hình, cố ý để kế thừa gia sản nên mới giả làm Alpha?"
Nói xong, Lưu Diệu Văn thực sự tiến lại xem xét các tuyến của Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm gạt ra "Đủ rồi!"
Nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm thực sự khó chịu, Lưu Diệu Văn vừa nhìn đã vội rụt lại, ngồi thẳng người, vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
"Được rồi, ta không nói nữa, nói cho ta nghe, ngươi đã chọc giận cái nào omega?"
"không có."
"Ngươi tìm cách dỗ omega là gì?"
"Ngươi lén xem điện thoại của ta?"
"Ngươi trước kia không ít lần nhìn điện thoại di động của ta? Ta mới nhìn của ngươi hai lần?"
Hắn Junlin tràn đầy nghi hoặc, trên mặt tràn đầy cảnh giác, "Thật sao?"
"uh-huh."
"Ngươi hù ta?"
"Không có? Ta chỉ đột nhiên bị ngươi va vào, sau đó ngươi vừa bò vừa hét. Bất quả chỉ còn cách kéo người lại, nếu không ngươi chạy mất dép rồi. "
Hạ Tuấn Lâm không nói nên lời.
Lưu Diệu Văn khẽ cười, ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường..
"Nói cho ta biết, ngươi làm ai tức giận?"
Hạ Tuấn Lâm sợ rằng nếu cậu nói tên của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn sẽ phát điên lên, cậu do dự.
Thật bất ngờ, Lưu Diệu Văn không cố gặng hỏi cậu.
"Không muốn nói thì thôi, nhưng bữa tiệc tối nay nhất định phải đến."
Hạ Tuấn Lâm, "Được."