Ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ, ánh đèn le lói trong phòng tắm
Tất Nguyệt dựa vào tường, lạnh lùng nhìn chổi lau nhà đặt cạnh cửa vách. Cho nên người bên trong dù thế nào cũng chẳng mở cửa ra được.
Người bên trong dường như cũng biết rõ điều này, lặng lẽ không một chút động tĩnh.
Tất Nguyệt lặng lẽ rút một điếu thuốc ngậm nó trên miệng mà không châm lửa. Bởi không muốn mùi khói thuốc ám vào chỗ của mình.
Nàng biết người bị nhốt bên trong là ai vì trong không gian đều là mùi hương nước hoa của Dụ Nghi Chi. Một loại nước hoa hòa quyện giữa gỗ mun và hổ phách, mang tới cảm giác tràn đầy quyền quy, kết hợp với mùi hương cơ thể của Dụ Nghi Chi, tạo thành mùi hương thanh lãnh đắm say lòng người.
Đây là hương nước hoa Dụ Nghi Chi bắt đầu sử dụng từ hồi cấp ba, ngay cả khi mùi hương quyền lực này không phù hợp với thiếu nữ 18 tuổi. Nhưng Dụ Nghi Chi rất u mê hương nước hoa này.
Một lần nọ, Tất Nguyệt cùng Dụ Nghi Chi nằm bò xem phim tài liệu trên chiếc phản chật hẹp, Dụ Nghi Chi nhìn ngai vàng trong Cố cung bèn hỏi: "Cậu nói xem chúng mình sau này đi du lịch có thể trốn trong nhà vệ sinh, nửa đêm lén ngồi lên ngai vàng được không nhỉ?"
Tất Nguyệt sửng sốt.
Mặc dù trông nàng khùng khùng điên điên nhưng cũng không điên bằng Dụ Nghi Chi, ai mà ngờ được Dụ Nghi Chi trông ngoan ngoãn hiền lành thế mà lại nói ra lời này.
Tất Nguyệt cắn mạnh vào điều thuốc, muốn tống khứ những mảnh ký ức đối với lúc đó thì ấm áp còn bây giờ thì đau thương ra khỏi đầu.
Lúc này Dụ Nghi Chi ở trong vách nhẹ nhàng gọi: "Tất Nguyệt à?"
Tất Nguyệt cười lạnh một tiếng. Cô ấy thế mà quên rồi sao? Nàng rất quen thuộc với mùi hương của Dụ Nghi Chi, cô ấy cũng rất quen thuộc với mùi hương của nàng.
Năm đó, bọn họ ôm nhau không biết bao nhiêu lần, tóc quấn tóc, lưu luyến không rời.
Tất Nguyệt ngậm thuốc đi tới đá mạnh vào cửa vách: "Bây giờ biết đường gọi tôi rồi à? Bị nhốt ở bên trong lâu thế, cô cmn nhắn cho tôi một tin thì chết à?"
Tất Nguyệt đến nhà vệ sinh vì một suy đoán: Dụ Nghi Chi là quan mới nhậm chức, đáng ra đồng nghiệp phải tổ chức tiệc ra mắt cho cô ấy. Nhưng tên đồng nghiệp bụng béo vừa đổi rượu rõ ràng là không thích vị quan chức Dụ Nghi Chi này. Hắn muốt chuốc say cô ấy, muốn biến cô ấy thành trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ tới tửu lượng tốt của Dụ Nghi Chi, tên bụng béo hẳn là tức giận không thôi. Dù sao Tề Thịnh cũng là tập đoàn nổi tiếng cả nước, Dụ Nghi Chi thăng chức nhanh chóng chắc hẳn là quyết định của tổng công ty. Ngoài tăng thêm chút phiền phức cho Dụ Nghi Chi, hắn ta cũng chẳng thể làm được gì khác hơn
Nhưng mà người ghen ghét với Dụ Nghi Chi đâu chỉ có mình hắn.
Con người Dụ Nghi Chi có tính chừng mực rất lớn* mà nhà vệ sinh thường dùng xó xỉnh hẻo lánh ít người qua lại, chắc là cô ấy cũng có chút say rồi nên mới bị người ta nhốt trong WC.
* nguyên gốc là 边界感 có nghĩa là tính giới hạn, chừng mực, ranh giới. Ví dụ ai đó thích phán xét cuộc sống, công việc, tình cảm hôn nhân,.... của bạn thì có thể nói người ta chú ý chừng mực, cái gì cũng có giới hạn của nó thôi, không nên quan tâm quá sâu vào đời tư người khác. 边界感 có tên tiếng Anh là Personal boundaries hoặc the act of setting boundaries là kỹ năng sống dạng self help được ra đời vào những năm 1980. Do từ vựng tiếng Việt của mình còn hạn chế nên mình chưa tìm ra từ ngữ phù hợp, mọi người tìm hiểu về lĩnh vực Tâm lý học hoặc từ vựng tiếng Việt tốt có thể góp ý cho mình sửa, mình cảm ơn!
Wc xa như thế này, một khi bị nhốt lại, Dụ Nghi Chi có gọi lớn thế nào đi nữa cũng chẳng gọi được lấy một người phục vụ tới giúp đỡ. Chỉ có thể đợi tới sáng mai, lúc cô lao công tới dọn dẹp wc mới thả được cô ấy ra.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm của thành phố K không hề nhỏ, nhiệt độ về đêm so với ban ngày thấp hơn rất nhiều, bộ đồ ban ngày cô ấy mặc nếu đứng ở đây cả đêm hẳn là lạnh tới chịu không nổi.
Nhưng người hãm hại Dụ Nghi Chi không biết cô ấy còn có một sự lựa chọn khác, đó là gửi tin nhắn cho Tất Nguyệt.
Tất nguyệt hỏi: "Đm, cô xóa số điện thoại của tôi từ lâu rồi đúng không?"
Dụ Nghi Chi: "Xóa rồi"
Tất Nguyệt hừ lạnh một tiếng "Tôi biết ngay mà"
Cách một cánh cửa wc có hai con người trầm mặc.
Tất Nguyệt cúi đầu, Dụ Nghi Chi đụng đậy đôi giày cao gót mũi nhọn đắt tiền của mình, sau đó Dụ Nghi Chi thì thầm một dãy 11 con số: "13xxxxxxx89"
Trình độ lưu loát thế này giống như dãy số kia luôn nằm trong não của nàng vậy.
Tất Nguyệt suýt thì cắn nát điếu thuốc lá.
Nàng không muốn đối diện một sự thật là mình đã bước vào cuộc đời của Dụ Nghi Chi, cũng không muốn chấp nhận sự thật Dụ Nghi Chi bước vào cuộc đời nàng từ lâu rồi. Bảy năm nay, nàng nằm mơ thấy dáng vẻ trầm mặc của cô ấy, hình bóng cô ấy cúi đầu đọc sách, dáng vẻ buộc tóc của cô ấy không biết bao nhiêu lần.
Không biết bao nhiêu lần tỉnh dậy trong đêm, gối đẫm nước mắt.
Nàng cười lạnh hỏi Dụ Nghi Chi: "Đã nhớ rõ thế mà không nhắn tin nhờ tôi giúp đỡ? Vì cô là đóa hoa kiêu ngạo phải không?"
Giống như hôm nay lúc nàng nói cho cô ấy biết rượu bị đổi rồi, Dụ Nghi Chi một chút bất ngờ cũng không có. Dụ Nghi Chi biết hôm nay là Hồng Môn Yến*, cô cũng biết rằng chỉ có dựa vào chính mình để vượt qua chuyện này.
*Hồng Môn Yến 鸿门宴 là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鸿门) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao. Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Tất Nguyệt đoán là giả sử hôm nay trong bình kia có là độc dược, thì Dụ Nghi Chi cũng vẫn sẽ uống. Uống xong thì tự mình gọi xe cứu thương tới bê cô ấy vào bệnh viện rửa ruột. Biết sao bây giờ, Dụ Nghi Chi chính là kiêu ngạo như thế đó.
Tất Nguyệt đã từng dung túng cho sự kiêu ngạo này, thậm chí còn nuôi dưỡng nó. Nhưng bây giờ sự kiêu ngạo này đã làm tổn thương nàng sâu sắc. Nàng lạnh giọng nói với Dụ Nghi Chi: "Cầu xin tôi mở cửa cho cô không thì đêm nay cô cứ ở đây đi"
Nàng chẳng thèm che đậy hận ý của mình đối với Dụ Nghi Chi, dù sao 7 năm trước Dụ Nghi Chi đã từng làm chuyện như thế.
Dụ Nghi Chi: "Đừng có trẻ con như thế"
Tất Nguyệt thầm chế nhạo. Trẻ con? Lúc bọn họ học lớp 12, Dụ Nghi Chi cũng làm như vậy.
Tất Nguyệt: "Dụ tổng, cô trưởng thành tới đâu chứ?
Dụ Nghi Chi: "Tôi biết cô hận tôi, cho nên mới hợp tác cùng tôi trong dự án cải tạo khu phố cũ của thành phố K".
Tất Nguyệt biết vì sao Dụ Nghi Chi tìm tới nàng.... Là vì thành phố K rồng rắn hỗn tạp, thượng vàng hạ cám có đủ. Không có người hiểu rõ tình hình làm cầu nối giữa hai bên như Tất Nguyệt, chỉ cần một vài gia đình khu phố cũ gốc không chịu di dời đủ làm Dụ Nghi Chi nhức đầu rồi.
Huống hồ, cải tạo khu phố cũ là miếng thịt béo bở, biết bao nhiêu người dòm ngó.
Tất Nguyệt không ngờ rằng cô ấy có mặt mũi tìm nàng.
Dụ Nghi Chi thả bả: "Cậu có thể trừng phạt tớ bất cứ lúc nào cậu muốn, giống như đêm qua ó ~"
Đóa hoa kiêu ngạo người người ngưỡng vọng lại thuần phục dưới thân nàng, đây đích thực là tuyệt đỉnh dụ hoặc.
Muốn biết Dụ Nghi Chi là người kiêu ngạo đến mức nào. Phải nhớ tới lúc trước cô cùng Tất Nguyệt yêu đương nồng cháy, mỗi lần đều là cô công Tất Nguyệt.
Cũng có thể nói rằng, trận mây mưa đêm qua là lần đầu tiên đóa hoa kiều diễm mà lạnh lùng Dụ Nghi Chi lần đầu tiên trong đời bị đè.
Đây là một tấm thẻ tỏ lòng thành, nhưng Tất Nguyệt có thể nhìn ra, đêm qua khi nàng vũ nhục Dụ Nghi Chi, Dụ Nghi Chi thực sự đau khổ.
Nhưng Tất Nguyệt có chút do dự.
Nàng không có trình độ giáo dục cao nhưng nàng nhớ trước kia khi còn yêu đương với Dụ Nghi Chi, cô ấy từng nói với nàng một câu: "Chiến đấu với ác long lâu dần tự mình trở thành ác long; nhìn chăm chú vào vực thẳm lâu dần vực thẳm nhìn chằm chằm ngược lại".
Dụ Nghi Chi đối với nàng mà nói chính là một vực thẳm, nàng thịt nát xương tan trong vực thẳm ấy.
Trong lúc Tất Nguyệt suy nghĩ thì Dụ Nghi Chi dựa vào vách cửa.
Đây không phải hành động thông thường của Dụ Nghi Chi.
Tất Nguyệt: "Dụ tổng?"
Dụ Nghi Chi không có động tĩnh, chỉ là hô hấp càng lúc càng nhanh.
Tất Nguyệt chau mày: "Dụ Nghi Chi"
Nàng ném cây lau nhà đi, mở cửa ra, Dụ Nghi Chi nhẹ nhàng ngã vào trong ngực cô, mái tóc đen mượt cọ vào mặt nàng, hơi thở ẩm ướt của Dụ Nghi Chi mang theo mùi rượu: "Cầu xin cậu."
"Cầu xin cậu, ánh trăng"
Tất Nguyệt đột nhiên quay đầu lại
Dụ Nghi chính là một trapgirl chơi đùa tình cảm người khác, người thanh cao như thế. Chỉ cần trước mặt Tất Nguyệt để lộ một chút yếu đuối, giống như con sói cô độc đề phòng cả thế giới, chỉ lộ ra phần yếu ớt trước mặt bạn.
Trước đây Tất Nguyệt chính là lao vào ma trận của trapgirl Dụ Nghi Chi, nàng không thể lần thứ hai phạm phải lỗi lầm này được.
Nếu như trước đây nàng còn do dự, thì bây giờ nàng chỉ muốn tránh xa Dụ Nghi Chi, càng xa càng tốt.
- --------------------
Tất Nguyệt đưa Dụ Nghi Chi đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán cô bị xuất huyết dạ dày.
Dường như Tất Nguyệt biết tửu lượng của Dụ Nghi Chi luyện được là do đâu rồi. Người phụ nữ này không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Bác sĩ: "Phải truyền nước đó"
Tất Nguyệt mặt không biến sắc: "Truyền"
Bác sĩ: "Đi nộp tiền trước đi"
Tất Nguyệt mặt không biến sắc: "Nộp rồi"
Bác sĩ nhìn Tất Nguyệt từ trên xuống dưới, dù sao thì người phụ nữ xã hội đen tóc vàng có hình xăm lớn trên vai này và người phụ nữ ăn mặc sang trọng mà cô ấy đi cùng, trông giống như người của hai thế giới.
Ông ấy vốn tưởng rằng chỉ là người qua đường vô tình gặp gỡ, không ngờ rằng còn tình nguyện nộp viện phí.
Ông ấy nhiều chuyện hỏi thêm một câu: "Bạn bè à?"
"Kẻ thù" Tất Nguyệt nghiến răng cười nói: "Cho nên cô ta chỉ có thể bị tôi giết chết, không thể bệnh chết"
Bác sĩ không dám nhiều lời dù chỉ một câu.
- --------------------
Khi Dụ Nghi Chi mở mắt ra, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi, cô biết mình đang ở bệnh viện, quay đầu nhìn, Tất Nguyệt đang ngồi bên giường bệnh, cúi đầu gọt một quả táo.
Cô nhất thời ngẩn ra, tưởng chừng thời gian đã quay lại 7 năm trước.
Bảy năm trước, bất kể ốm đau bệnh tật như thế nào, Tất Nguyệt đều ngồi trông nom cô như vậy.
Nhưng rất nhanh cô lại phủ nhận ý nghĩ của mình, bởi vì lúc Tất Nguyệt ngẩng đầu lên nở một nụ cười giễu cợt, quả táo đã gọt vỏ hoàn toàn không có ý định đưa cho cô mà nhét vào miệng nàng, cắn một miếng.
Nàng cười lưu manh nhìn cô nói: "Dụ tổng, nhìn thấy mà không thể ăn, có tức giận không vậy?"
Dụ Nghi Chi yếu ớt hỏi: "Cô rốt cuộc có muốn hợp tác với tôi không?"
Tất Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Sắp bệnh chết tới nơi rồi vẫn còn nhớ tới dự án bất động sản, cô đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi"
Tất Nguyệt đứng dậy: "Tôi không muốn ở cùng với người điên"
Nàng ném lõi táo vào thùng rác, vết mascara dưới mắt hiện rõ sự mệt mỏi vì thức đêm, nhưng nàng lại thản nhiên nói: "Đi đây."
Dụ Nghi Chi gọi nàng: "Ánh trăng"
Thanh âm của Tất Nguyệt đột nhiên lạnh xuống, nàng không quay đầu lại, chỉ để cho Dụ Nghi Chi một bóng lưng lạnh lùng: "Đừng có gọi tôi như thế một lần nào nữa"
"Nếu không, tôi sẽ giết cô"
Nàng bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.
Phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng truyền nước nhỏ giọt.
Dụ Nghi Chi hoàn toàn hiểu rõ Tất Nguyệt vì sao lại hận cô tới thế.
Chuyện phải kể từ 8 năm trước.
8 năm trước, Dụ Nghi Chi chuyển tới thành phố K học lớp 12. Nàng không ngờ rằng, ở thành phố nhỏ này làm ra thay đổi lớn trong đời nàng.
Mà những điều này đều có liên quan tới người con gái tên Tất Nguyệt.
Lúc đó, hình ảnh Dụ Nghi Chi trong mắt mọi người chính là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, quán quân của các cuộc thi, bạch nguyệt quang, hoa khôi vườn trường. Mà Tất Nguyệt trong mắt mọi người chính là một người lưu manh, chuyên đội sổ, badgirl yêu đương không quá 2 tuần là chia tay. Hai người dường như chỉ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không cắt nhau, chẳng ai biết quá khứ bí mật của hai người họ.