Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 17: Khách sạn cường hào



Một dòng hương nước hoa phảng phất vào mặt, Tần Ngu chỉ cảm thấy ấm áp trên cánh tay, lúc mở to hai mắt, phát hiện trên cánh tay mình nhiều một áo khoác tây trang, sợi vải vô cùng thượng hạng.

Tần Ngu dừng xe chau mày lại, gắt giọng hỏi, "Tống Mạc, áo khoát của anh thế nào lại bay lên tay tôi, anh đấy, có phải muốn dùng chiếc áo này làm tôi mê mụi phải không?" Cô không biết Tống Mạc đang muốn làm cái gì, suy nghĩ của cô là nhất định Tống Mạc muốn ném cái áo này lên đầu cô, kết quả tay run, quỷ kế không thể thực hiện được, chỉ ném trúng cánh tay cô.

Tống Mạc thu hồi nửa người và cánh tay, trời mưa quả thật có chút lớn, mấy giây công phu liền làm ướt tóc và áo sơ mi của anh.

Không để ý tới Tần Ngu đang oa oa kêu loạn, khép cửa sổ xe lại, thản nhiên nói một câu với lái xe đang dè dặt lái xe phía trước, "Đi thôi."

Lái xe thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cuối cùng mình không cần duy trì tốc độ ngang hàng với chiếc xe kia nữa, bởi vì trời mưa đường hết sức trơn, phải lái xe hơi thành tốc độ của xe đạp,hơn nữa còn phải tới gần xe, quả thật không phải lá chuyện dễ dàng.

Tần Ngu không thấy Tống Mạc trả lời, đáp lại cô chỉ có tiếng xe nghênh ngang rời đi bên cạnh cô, lúc cô phục hồi tinh thần lại, trong tầm mắt chỉ còn lại cái mông xe tăng tốc vụt khói.

Mưa rơi hình như càng lớn, Tần Ngu không kịp nghĩ đến Tống Mạc cuối cùng là có ý gì, bất chấp tất cả mặc áo khoát của Tống Mạc lên người, chiếc áo rất dài, vạt dưới cơ hồ rủ xuống đến tận đầu gối của Tần Ngu, dài thì có thể làm áo mưa mặc, ngược lại công dụng che gió che mưa rất tốt, mặc lên người vô cùng ấm áp.

Tay áo có chút dài, giống như trang phục hát tuồng, Tần Ngu vén tay áo lên, lau mặt một cái, một lần nữa nắm chặt tay ga, trong lòng nhịn không được cảm khái một câu, tây trang thiết kế cho tổng giám đốc mặc vào thật thoải mái, cảm giác toàn thân cũng thẩm thấu một dòng hương vị tiền.

Tần Lãng yên lặng ngoan ngoãn ngồi ở phía sau quan sát đột nhiên lên tiếng, "Mẹ, tây trang mẹ đang mặc là của ba ba hả?"

Tần Ngu híp mắt bất chấp mưa, nước mưa đổ ập xuống mặt, lới nói của Tần Lãng làm lòng cô cả kinh, há to miệng, thiếu chút nữa bị nước mưa chảy xuống làm sặc chết.

Ho khan vài cái, phí sức từ trong miệng nói một câu, "Con trai, đừng nói chuyện, nước mưa chảy vào miệng rồi."

Tần Lãng gối đầu mơ hồ vào áo ồm ồm nói một câu, "Mẹ con biết rồi."

Tần Ngu ra thở ra một hơi, gia tăng tay ga, một chiếc xe điện giống như tia chớp xuyên qua trong màn mưa, dần dần biến mất...

――――――――――――

Lầu dưới Danh Môn.

Danh Môn là một nhà hàng sang trọng, một tòa cao ốc có khoảng năm mươi tầng, bên trong trang hoàng lại khí phái tao nhã, mỗi một món ăn rẻ thì mấy trăm, đắt thì mấy ngàn, một bàn tiệc rượu tiêu mấy vạn cũng chẳng có gì lạ, giống như ăn vàng, đương nhiên, từ tên của nó cũng không khó nhìn ra, đây là một khách sạn cường hào.

Bentley màu đen chậm rãi dừng lại.

Hứa Văn sớm đã chờ bên ngoài lập tức che ô màu đen đi đến, cửa xe mở ra, Tống Mạc nghiêng người bước ra, mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn, chỉ là thời gian như vậy, thời tiết như vậy, tác phong nhanh nhẹn như vậy khó tránh có chút ngờ nghệch.

Mắt Hứa Văn sắc bén phát hiện tóc con của Tống Mạc có vài sợi bị ướt, không chỉ sợi tóc, áo sơ mi của anh chỗ ống tay áo cũng rõ ràng có vết nước ngấm vào, ngay cả ống tay áo tối màu bởi vì ngấm nước mà mơ hồ tỏa sáng, nhịn không được hỏi câu, "Tống tổng anh mắc mưa ? Quần ào làm sao lại ướt?"

Tống Mạc rủ mắt xuống xẹt qua ống tay áo áo sơ mi, trực tiếp đi về phía trước, "Không sao."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv