Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 15: Mặt mũi bầm dập



Editor: VinJR

Tần Ngu hận không thể lập tức cắn lưỡi tự sát ở trước mặt Tống Mạc, không trách được người ta thường nói xúc động là ma quỷ, thật đúng là, bây giờ cô cảm thấy mình gặp phải quỷ mê muội, nó đang đưa cánh tay thật dài giữ cổ họng của cô, mà cô giống như một tên hề đang ra sức giãy giụa.

Vốn là cô muốn trốn, nhưng Tống Mạc cũng đã mở miệng nói chuyện, nếu cô không trả lời một câu, diễễđàànlêêquýýđôôn chính là cô rất không có tố chất, trọng điểm là, Tống Mạc này là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nói không chừng sẽ ghi hận cô, kết thành hiềm khích sẽ không tốt, cô sợ Tống Mạc chỉnh cô cực khổ đến chết.

Suy nghĩ một chút, cái khó ló cái khôn, ưỡn khuôn mặt ngượng ngùng nở nụ cười, "Tống tổng, nào có, anh nghe lầm rồi, tôi nói là hôm nay anh không chấp nhận lời xin lỗi của tôi tôi sẽ không đi, diễễđàànlêêquýýđôôn tôi dong dài như vậy là muốn nói câu xin lỗi anh." Tần Ngu cảm thấy kể từ sau khi gặp lại Tống Mạc, cô liền biến thành tay sai chuyên nghiệp, nếu ở thời kỳ kháng chiến chống Nhật, nhất định cô sẽ là anh hùng trượng nghĩa.

Tống Mạc cảm thấy mình bị điên rồi, nếu là trước kia, anh đã gọi cục cảnh sát đến đây xử lý, mà hôm nay, thế nhưng anh bị ma xui quỷ khiến muốn trêu cợt Tần Ngu, mà nguyên nhân chỉ là anh cảm thấy bộ dáng Tần Ngu khom lưng uốn gối hết sức có ý vị.

Đúng thật là hết sức có ý vị, trước kia thường thấy bộ dáng Tần Ngu hung hăng lớn lối, bây giờ có thể nhìn bộ dáng cô ăn nói khép nép như vậy cũng là một bộ mặt khác.

Khẽ nghiêng đầu, rất hứng thú nhìn chằm chằm Tần Ngu, "Vậy cô nói đi, tôi nghe."

"Tống tổng à, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, là tôi không có mắt đụng vào xe quý giá của anh, anh cũng đừng trách tôi, từ nhỏ tôi chính là người không có mắt, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không trèo lên trên giường của anh, làm bẩn tâm hồn thuần khiết của anh, hôm nay sai lầm cũng là một mình tôi, diễễđàànlêêquýýđôôn anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng tôi, nếu không sẽ làm bẩn danh tiếng cao thượng của anh sẽ không tốt. . . . ." Tần Ngu cười như không cười, trước mặt thì đang nói xin lỗi, sau lưng sớm đã rủa Tống Mạc bầm dập.

Đương nhiên Tống Mạc nghe được, nhìn qua ánh mắt thâm thúy của Tần Ngu, một hồi lâu, nhàn nhạt phun ra một câu, "Thấy cô thành tâm xin lỗi như vậy, tôi cũng sẽ không so đo, hôm nay cô chỉ cần bồi thường mấy ngàn đồng là được."

"Bồi thường tiền." Tần Ngu liền giống như mèo xù lông, trừng tròng mắt tức giận.

Tống Mạc đưa tay gõ cửa sổ xe, "Cô phá xe của tôi, chẳng lẽ không cần bồi thường tiền sao?"

Tần Ngu nắm chặt tay đang rủ xuống bên người, Tống Mạc anh giỏi lắm. Lời nói không biết xấu hổ cũng nói ra, hôm nay cô không đánh cho da mặt anh ta xưng phù thì cô không gọi là Tần Ngu.

Vừa mới vén ống tay áo lên, trên mặt đột nhiên nhiễm chút ẩm ướt, ngay sau đó, giọt mưa lớn như hạt đậu liền nối nhau đỗ xuống.

Tần Ngu giật mình, nhớ tới Tần Lãng đang đứng không xa ngay cả áo khoác cũng không mặc.

Lau nước mưa trên mặt, giận dữ nhìn thoáng qua Tống Mạc thoải mái nhàn nhã ngồi ở trong xe, cô cũng biết, vừa gặp phải loại như Tống Mạc sẽ không có chuyện tốt gì.

Không còn tâm tư tiếp tục so đo với Tống Mạc, vội vàng ném xuống một câu, "Chuyện bồi thường tiền ngày khác chúng ta lại nói tiếp." Sau đó khập khiễng chạy.

Dưới một tầng hơi nước, tầm nhìn càng bị thu hẹp, một mảnh mông lung, Tống Mạc nhìn thấy thân hình Tần Ngu có chút cô đơn, cô liền đi chân không trên đất, trong tay xách giày cao gót, nước mưa khắp người, khập khiễng khập khiễng, trong cơn mưa bụi, nhỏ bé giống như sắp không nhìn thấy.

Ngón tay thon dài nhàn hạ đặt ở trên ghế ngồi khẽ nhúc nhích, giương mắt nhìn về phía lái xe, "Lái xe, đuổi theo."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv