Phương Hoàng Hậu nghe Linh Đang bẩm báo quyết định của Diệp Di Nguyệt, bật cười thành tiếng.
Trong tình huống bất lợi như vậy, ả còn có thể nghĩ ra cách tự bảo vệ mình thế này.
Phương Hoàng Hậu quay đầu phân phó người đi chọn bức tượng Ngọc Quan Âm đưa cho Linh Đang mang về, còn dặn dò Linh Đang kêu Diệp Di Nguyệt cố gắng dưỡng thương.
Linh Đang nhận lấy Ngọc Quan Âm, quỳ xuống tạ ơn, lúc này mới ra ngoài.
Chờ Linh Đang đi rồi, Phương Hoàng Hậu mới hỏi: "Có ai khai chưa?"
Ma ma tâm phúc trả lời: "Vẫn chưa, mấy tiện tì kia vô cùng kín miệng."
"Tiếp tục thẩm vấn!" Phương Hoàng Hậu không vui, "Bên Bích Tiêu Điện kia có tra ra gì không?" Bích Tiêu Điện là nơi ở của Ngô Bảo Châu.
"Không tra được gì." Cung ma ma trả lời.
"Ngô Bảo Châu này tuy là thứ nữ nhưng cũng xuất thân nhà quan lại, nàng ta sẽ không ngốc tới mức ở trước mặt mọi người giết một công chúa tuổi còn nhỏ." Mưu sát con vua, còn ở trước mặt mọi người, Ngô Bảo Châu khẳng định không phải người dại dột như thế.
"Cũng đúng, nô tỳ thấy Ngô Mỹ Nhân xưa nay tiến lùi đều có chừng mực, là người biết phép tắc." Cung ma ma đáp.
Phương Hoàng Hậu lại hỏi: "Ba người kia có động tĩnh gì không?"
Cung ma ma biết ba người Phương Hoàng Hậu ám chỉ chính là Hàn Đức Phi, Lý Thục Phi và Tề Quý Phi, vội lắc đầu: "Không có."
Phương Hoàng Hậu chống đầu, không hỏi gì thêm.
Ngô Bảo Châu ở trước mặt bao người đẩy Sương Hà công chúa, điểm này không thể nghi ngờ. Có điều, tối qua nàng ta nói bản thân không phải đẩy mà là kéo người, điểm này Phương Hoàng Hậu tin Ngô Bảo Châu nói thật.
Ngô Bảo Châu dù muốn tranh sủng với Diệp Di Nguyệt cũng sẽ không ở trước mặt mọi người xuống tay với Sương Hà!
Cho nên, sau lưng có người đẩy.
Chỉ là kẻ đó là ai?
Khẳng định là một trong số người khi đó đứng gần Ngô Bảo Châu và Sương HÀ!
Diệp Di Nguyệt không ngừng lợi dụng đứa nhỏ Sương Hà này, chỉ cần nó còn giá trị lợi dụng, ả sẽ không vứt bỏ nó, cho nên có thể loại trừ Diệp Di Nguyệt.
Nói tiếp, Phương Hoàng Hậu thật hi vọng đó là Diệp Di Nguyệt.
Chỉ là...
"Đều không có động tĩnh gì?" Phương Hoàng Hậu vẫn nghi ngờ ba người Hàn Đức Phi, Lý Thục Phi và Tề Quý Phi ở sau lưng giở trò quỷ, "Trông chừng ba người kia thật chặt cho bổn cung."
Nếu là trước đây, bà ta sẽ không hoài nghi Lý Thục Phi.
Chỉ là, trước khác nay khác.
Hiện tại ý của Chu Hành đã rất rõ ràng, y muốn bồi dưỡng tiểu tử thúi không đàng hoàng Lục hoàng tử kia!
Cung ma ma nhận lệnh.
Phương Hoàng Hậu vươn tay, lại hỏi: "Bên Nhân Thọ Cung kia thế nào?"
Cung ma ma vội rót trà đưa cho bà ta, trả lời: "Thái y đã xem qua, nói là ưu tư quá nặng, uống thuốc mấy ngày sẽ không còn đáng ngại."
Phương Hoàng Hậu nhấp ngụm trà, trào phúng nói: "Kêu thái y chiếu cố thật tốt." Lâm gia chỉ còn Lâm Luật là nhi tử, nếu hắn xảy ra chuyện, Lâm gia coi như xong, cho nên Lâm Thái Hậu khẳng định không chỉ ưu tư quá nặng, mà là gấp đến độ mông như ngồi trên chảo lửa!
"Vâng, nô tỳ sẽ kêu thái y mỗi ngày sớm tối đều qua bắt mạch." Cung ma ma gật đầu, lại do dự hỏi, "Vậy chuyện của Chiêu Nghi nương nương và Lâm phò mã... Có cần cho người cẩn thận điều tra không?"
"Không cananf, chuyện này không cần lo lắng." Gương mặt Phương Hoàng Hậu mang vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Chuyện Lâm Luật và Diệp Di Nguyệt tư thông tất nhiên sẽ có người điều tra, vấn đề tế nhị như vậy, bà ta vẫn là không dính vào cho ổn thỏa.
...............................
Lâm Thái Hậu dựa vào đầu giường mà uống thuốc, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Nhược ngồi bên cạnh hầu hạ.
Chờ Lâm Thái Hậu uống thuốc xong, Lâm Nhược nhận lấy chén thuốc đặt lên bàn, sau đó đưa nước cho bà ta súc miệng.
"Cô mẫu, người đừng gấp, đó chỉ là lời đồn, ban ngày không phải ca ca đã nói không có việc này rồi sao?" Lâm Nhược nhận lấy chung trà, cầm khăn giúp Lâm Thái Hậu lau khóe miệng, lại dịu dàng khuyên giải.
"Đúng vậy, Thái Hậu nương nương, người cứ yên tâm." Ma ma bên cạnh cũng an ủi, "Một tháng phò mã tiến cung thỉnh an người chỉ có mấy lần, chạm mặt Chiêu Nghi nương nương cũng có một hai lần mà thôi, cho dù gặp mặt cũng cung kính hành lễ, không hề nói chuyện với nhau quá nhiều... Hai người họ đều là hài tử theo khuôn phép, Thái Hậu nương nương không cần lo lắng."
"Ai gia biết chúng đều quy củ hiểu lễ, nhưng chuyện như vậy ai gia có thể không vội sao!" Lâm Thái Hậu đương nhiên không tin hai người Lâm Luật và Diệp Di Nguyệt tư thông, vì thế oán giận mắng, "Rõ ràng có người muốn hất nước bẩn vào Lâm gia ta, là muốn tiêu diệt Lâm gia ta mà!"
Sắc mặt Lâm Nhược trắng bệch, vội hỏi: "Cô mẫu, vậy chúng ta phải làm sao đây?"
Làm sao? Lâm Thái Hậu cau mày không trả lời, im lặng hồi lâu mới nói: "Hi vọng hoàng đế có thể nể mặt hài tử Thanh Hà kia mà tha cho Lâm gia."
"Công chúa rất tốt với ca ca, nhất định sẽ không để ca ca gặp chuyện."
Lâm Thái Hậu thở dài: "Hi vọng là thế."
Trương công công cũng cho người cẩn thận tra xét một phen, có điều kết quả cũng vậy, hoàn toàn không tra được gì. Gã nhanh chóng bẩm báo kết quả với Chính Đức Đế, đồng thời nói luôn động tĩnh bên Tịch Nhan Cung mấy ngày nay.
Chính Đức Đế gác bút xuống, sắc mặt trầm như nước: "Tới mùa đông thông báo với bên ngoài ả bị bệnh đi." Bây giờ xử lý, mọi người sẽ cho rằng lời đồn kia là sự thật. Qua khoảng thời gian nữa, để ả chậm rãi bệnh chết là cách giải quyết tốt nhất.
"Vâng bệ hạ." Trương công công không quá kinh ngạc. Mặc kệ đây là thật hay giả, phi tần có lời đồn tư thông với ngoại thần đương nhiên phải bị xử lý.
Có điều Chính Đức Đế không nói sẽ giải quyết Lâm Luật thế nào, Trương công công cũng thức thời mà không mở miệng dò hỏi.
.........................
"Muội đã cho người tống cổ hắn về trước, nói tỷ sẽ ở lại đây hai ngày." Dung Hoa không có ý định gạt Đổng Ngọc Lan chuyện Mạnh Phi tới cửa, nhưng lại không kể người của vương phủ nàng đã đánh hắn một trận, sau đó ném hắn ra ngoài.
"Đi rồi?" Đổng Ngọc Lan mang theo hài tử cảm thấy không tiện ở đây qua đêm, nghe tin Mạnh Phi tới, vốn dĩ định cùng hắn trở về.
"Ừ, vừa rồi lúc tỷ thay y phục, quản gia phái người tới báo, muội đã kêu hắn trở về." Dung Hoa cười nói.
"Vậy ta và Nữu Nữu làm phiền muội vậy." Nhìn nụ cười của Dung Hoa, Đổng Ngọc Lan không tiện từ chối thịnh tình của nàng, vì thế đồng ý.
"Muội đã kêu Lê Hoa thu dọn một viện cho tỷ." Dung Hoa cười nói, "Chờ vương gia trở về, chúng ta cùng nhau dùng bữa."
Hai người đang nói chuyện, Chu Hành đã về.
Đổng Ngọc Lan vội đứng dậy hành lễ.
"Không cần đa lễ." "Đang chờ chàng dùng cơm." Dung Hoa cười đứng dậy, sai người dọn cơm.
Dung Hoa coi Đổng Ngọc Lan như tỷ tỷ, năm đó thời điểm Chu Hành ở thôn trang dưỡng bệnh, Đổng Ngọc Lan cũng ở đó, cùng Chu Hành coi như cũng thân, vì thế bữa cơm bọn họ dùng chung.
Ăn xong, Túy Đồng dẫn người lên dâng trà và điểm tâm.
Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan vuui cười nói chuyện, thỉnh thoảng không khỏi nhìn Chu Hành ở bên chơi đùa với Mạnh Nhã Nhiên. Mặt mày nhu hòa, ngữ khí dịu dàng mà kiên nhẫn, dung nhan dưới ánh đèn toát lên sự nhẹ nhàng hiếm thấy.
Dung Hoa nhịn không được mà xoa bụng.
Chu Hành bề ngoài lạnh lùng ít nói, nhưng ba đứa nhỏ Mạnh Nhã Nhiên, Chu Chi Vũ và Đổng Trăn đều không sợ y, thời điểm chúng tới, y đều kiên nhẫn chơi với chung. Mà đứa nhỏ y thích nhất chính là Mạnh Nhãn Nhiên đáng yêu.
Chu Hành, y thật sự rất thích nữ nhi.
Hi vọng nàng sinh cho y một nữ nhi!
Đổng Ngọc Lan cũng nhìn thấy, cười nhẹ giọng với Dung Hoa: "Vương gia chắc chắn là phụ thân tốt."
Dung Hoa gật đầu: "Ừ."
Tỷ muội tốt chịu khổ nhiều năm như vậy, hiện tại tìm được phụ mẫu, lại có vương gia yêu thương, từ tận đáy lòng Đổng Ngọc Lan đương nhiên vui vẻ.
Hiện tại đúng là khổ tận cam lai!
Ngồi thêm một lúc, Đổng Ngọc Lan cười bảo Mạnh Nhã Nhiên: "Nữu Nữu nên đi ngủ rồi, mau chúc dượng và dì ngủ ngon đi."
"Vâng, mẫu thân." Mạnh Nhã Nhiên ngoan ngoãn đáp, sau đó cười tủm tỉm với Dung Hoa và Chu Hành, "Dượng và dì ngủ ngon."
"Muội đã cho Thạch ma ma và LÊ Hoa qua bên kia, tỷ có chuyện gì cứ nói với họ." Dung Hoa gật đầu.
Đổng Ngọc Lan gật đầu, kêu vú nuôi ôm đứa nhỏ, sau đó cáo từ với Dungg Hoa và Chu Hành rồi về phòng nghỉ ngơi.
Chu Hành đứng dậy tới bên cạnh Dung Hoa, trực tiếp ôm nàng đi về hướng tịnh phòng: "Mệt mỏi rồi đúng không? Trước tắm gội đi."
Nhẹ nhàng ôm nữ tử vào trong, y lại không đặt xuống, chờ hôn hôm cái mới nhẹ nhàng buông ra.
Chờ nàng xong, Chu Hành mới đi tắm gội.
Hương bồ kết tươi mát, Dung Hoa cầm khăn lau tóc giúp y.
Chu Hành kể chuyện của Diệp Di Nguyệt ở trong cung cho nàng nghe.
Nghe nói Diệp Di Nguyệt ăn chay niệm Phật, Dung Hoa không khỏi bật cười: "Cách này đúng là không tệ, chỉ là khó mà bảo vệ ả lâu dài." Từ xưa đế vương đa nghi, Ngô Bảo Châu đã nói như vậy, Chính Đức Đế có thể bỏ qua cho ả sao?
"Ừ." Chu Hành tán đồng quan điểm của nàng.
Dung Hoa cẩn thận buộc tóc cho y, lại kéo đề tài về Đổng Ngọc Lan.
Đối với chuyện của Mạnh Phi và Đổng Ngọc Lan, Chu Hành không có phát biểu gì, chỉ dịu dàng nói với Dung Hoa: "Nàng muốn làm thế nào thì kêu quản gia đi làm là được."
Dung Hoa ném khăn lên bàn, đứng dậy buông màn che xuống, thở dài: "Thiếp vốn nghĩ có kẻ đứng sau tiểu thiếp kia của Mạnh Phi, nhưng cho người điều tra lâu như vậy vẫn không có thu hoạch gì, hiện tại Đổng tỷ tỷ đang hoài hài tử, nháo như vậy đối với tỷ ấy và hài tử đều không tốt... Chỉ là thanh quan khó quản việc nhà, thiếp cũng không thể giúp Đổng tỷ tỷ bao nhiêu." Đó là chuyện của phu thê họ, nàng không thể nhúng tay vào, chủ yếu vẫn dựa vào hai người.
"Nếu đã hoài nghi, vậy tiếp tục cho người theo dõi là được." Chu Hành duỗi tay xoa lọn tóc rối của nàng, "Nàng muốn làm gì cứ làm cái đó, có điều không thể để bản thân mệt mỏi, nàng còn đang hoài bảo bảo của chúng ta."
"Thiếp không mệt." Dung Hoa mỉm cười: "Chuyện hôm nay liệu có kẻ mắng thiếp cậy sủng sinh kiêu, ỷ thế hiếp người không?"
Chu Hành xoay người, thân mật nói với nàng: "Anh Anh của chúng ta có tiền có quyền, cậy sủng sinh kiêu ỷ thế hiếp người thì có thế nào? Bọn họ chẳng qua hâm mộ và ghen tị mà thôi!"
Dung Hoa bật cười.
Chu Hành đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Ánh đèn xuyên qua màn che, ái muội mà mông lung, Dung Hoa nhịn không được mà lại gần, hôn môi y.
Nàng vốn chỉ muốn lướt qua, không ngờ hai mắt y lại sáng như minh châu, thấy nàng có ý định lui, y lập tức đoạt lấy quyền chủ động..........................
Hôm sau, Chu Hành dậy sớm thượng triều, thời điểm Dung Hoa tỉnh mặt trời đã lên cao.
Túy Đồng và Lưu Tô nghe tiếng động liền đẩy cửa đi vào.
"Đổng tỷ tỷ dậy chưa?" Dung Hoa hỏi.
"Khi nãy Thạch ma ma phái người tới báo, nói Mạnh phu nhân vừa thức, có điều tiểu Nữu Nữu vẫn còn ngủ sâu." Túy Đồng cười trả lời.
"Tối qua tiểu Nữu Nữu có khóc không?" Rất nhiều hài tử đều lạ giường.
"Ma ma nói tối qua Đại cô nương có tỉnh hai lần, bú sữa một lần đi tiểu một lần, không hề khóc." Túy Đồng vén màn lên, đáp.
Lưu Tô mang y phục tới.
Dung Hoa không hỏi gì thêm, mặc y phục xong liền sai người dọn bữa sáng, sau đó qua tịnh phòng rửa mặt. Rửa mặt xong, Dung Hoa cho người mời Đổng Ngọc Lan tới cùng dùng bữa, qua một hồi liền thấy Đổng Ngọc Lan dẫn Mạnh Nhã Nhiên tới.
Dung Hoa nhìn mắt Đổng Ngọc Lan, thấy sắc mặt nàng tốt hơn hôm qua, biết tối qua nàng ngủ ngon, cũng yên tâm nhiều.
Buổi trưa, thời điểm cùng Đổng Ngọc Lan và Mạnh Nhã Nhiên nói chuyện, Túy Đồng tới nói nhỏ bên tai Dung Hoa, báo sáng sớm Mạnh Phi đã bán Yên Nương đi.
Dung Hoa gật đầu, không nhiều lời một câu.
.............................
Tới chiều, Mạnh Phi lần nữa tới vương phủ đón người. Hắn xuống xe ngựa, cung kính nói bản thân đã bán Yên Nương kia đi, sẽ không bao giờ làm Đổng Ngọc Lan tức giận nữa.
Lần này, người vương phủ không làm khó hắn, khách khí mời hắn tới chính sảnh của tiền viện uống trà.
Mạnh Phi uống trà, trong lòng khó hiểu, lại thập phần buồn bực?
Còn không phải chỉ là một tiểu thiếp thôi sao? Sao không thể chấp nhận chứ? Hắn cũng không phải kẻ làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê! Thế mà nháo đến mang hài tử ra ngoài?
Tối qua Đổng đại nhân và Đổng phu nhân không nặng lời gì, chỉ dặn phu thê họ cố gắng chung sống hòa thuận.
Mạnh Phi đương nhiên cảm nhận được người Đổng gia không vui.
Về nhà hắn nằm trên giường suy nghĩ một hồi, sáng sớm liền bán Yên Nương đi.
Dung Hoa sớm đã biết nên không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Đổng Ngọc Lan lại vô cùng kinh ngạc: "Bán rồi?"
Dung Hoa gật đầu.
Đổng Ngọc Lan chậm rãi thở dài, nói với Dung Hoa: "Vậy ta về trước."
"Ừ, nếu tỷ có chuyện gì cứ cho người truyền tin cho muội." Dung Hoa dặn dò một hồi, sau đó đưa nàng ấy và tiểu Nữu Nữu ra ngoài.
"Vương phi." Thấy Dung Hoa vào đại sảnh, Mạnh Phi vội đứng dậy hành lễ.
"Miễn lễ." Dung Hoa nâng tay.
Đổng Ngọc Lan thấy Mạnh Phi tiều tụy không ít, che miệng hỏi: "Sao sắc mặt chàng lại kém như vậy?"
Mạnh Phi có khổ mà không thể nói nên lời: "Lo cho nàng và Nữu Nữu, tối qua không ngủ được."
"Hừ!" Đồng Ngọc Lan hừ một tiếng, hốc mắt đã có chút ươn ướt.
"Cha." Mạnh Nhã Nhiên ở trong lòng vú nuôi giãy giụa đòi xuống, bước ngắn bước nhỏ chạy về phía Mạnh Phi.
"Nữu Nữu." Mạnh Phi vui vẻ ôm lấy đứa nhỏ.
Thân thiết với nữ nhi một hồi, Mạnh Phi giao nó cho vú nuôi, sau đó khách khí hành lễ với Dung Hoa: "Làm phiền vương phi chiếu cố nội tử và tiểu nữ."
"Ta gọi Đổng tỷ tỷ một tiếng tỷ tỷ, có gì mà phiền chứ?" Dung Hoa cũng khách khí trả lời hắn.
Mạnh Phi chắp tay: "Quấy rầy vương phi và vương gia."
"Đừng khách khí như vậy, ngồi đi."
Mạnh Phi tạ ân, ngồi xuống.
Đã bán Yên Nương đi, chuyện trong nhà Mạnh Phi đương nhiên không tiện nói với Dung Hoa, uống nửa chén trà, hắn liền đứng dậy cùng Đổng Ngọc Lan và nữ nhi cáo từ.
Mạnh Nhã Nhiên hôn Dung Hoa một cái: "Dì, lần sau Nữu Nữu lại tới."
"Được, lần sau Nữu Nữu nhớ tới thăm dì!" Dung Hoa cũng cười hôm đứa nhỏ một cái, quay đầu lệnh Thạch ma ma và quản gia đưa một nhà ba người họ ra ngoài.
Nhìn theo bọn họ rời đi, Dung Hoa dẫn Túy Đồng và Lưu Tô về nội viện, khẽ thở dài.
"Mạnh công tử đã bán Yên Nương kia đi, sao vương phi còn thở dài? Người lo lắng gì sao?" Túy Đồng dìu nàng, khó hiểu hỏi.
"Hôm qua còn vì Yên nương cãi nhau với Đổng tỷ tỷ, trong lòng khẳng định có vài phần sủng ái và tình ý, nhưng mới qua một ngày đã bán người đi, hôm nay hắn có thể đối xử với Yên Nương kia như thế, không chừng có một ngày..." Dung Hoa lắc đầu, không nói tiếp.
"Đúng là có chút vô tình." Túy Đồng gật đầu, "Có điều Yên Nương kia chỉ là chút mới lạ, hiện tại Mạnh công tử có thể giải quyết mọi chuyện, vương phi không cần lo lắng, hắn khẳng định không hồ đồ đến mức làm chuyện thương tổn thê tử."
"Ừ, hi vọng là ta nghĩ nhiều."
............................
"Chuyện như vậy cũng làm không xong, có mấy người cũng không trông chừng được!" Trong cung, Phương Hoàng Hậu đen mặt nhìn mấy người quỳ gối phía trước.
"Nương nương tha mạng, nô tỳ đáng chết." Bốn ma ma trông coi không ngừng xin tha, mấy ngày nay phòng tối nghiêm hình tra tấn mấy cung nữ và ma ma kia, không ngờ nhân lúc chẳng ai chú ý, tất cả đều cắn lưỡi tự sát.
Phương Hoàng Hậu trừng mắt nhìn bốn người, qua nửa ngày mới lên tiếng: "Tự mình lui xuống nhận ba mươi đại bản đi!"
"Tạ nương nương ân điển, tạ nương nương ân điển." Chỉ bị đánh ba mươi đại bản, sẽ không mất mạng. Bốn người cảm động tới rơi nước mắt, tạ ơn lui xuống.
"Nương nương, người đừng tức giận." Cung ma ma dâng một ly trà, khuyên nhủ.
Phương Hoàng Hậu nhận lấy, nhấp một ngụm, ra lệnh: "Điều tra mấy người này cho bổn cung."