"Nương nương, Thanh Hà công chúa đã quay lại." Cung nữ bẩm báo, "Hơn nữa dung nhan còn không chỉnh tề."
Ngô Bảo Châu vui vẻ thổi thổi hoa lan trong tay, khẽ cười: "Ừ, Quý Phi nương nương có phản ứng gì?"
Cuối cùng cũng không uổng phí công sức!
Thanh Hà công chúa sao có thể nuốt trôi cục tức này? Dung nhan không chỉnh tề? Chắc chắn vừa nháo với Lâm Luật một trận, hiện tại còn đi tìm Quý Phi, sợ là việc này sẽ bị nháo lớn."
"Từ sau khi Thanh Hà công chúa vào thì không có động tĩnh gì."
Ngô Bảo Châu nhíu mày, lệnh: "Cho người trông chừng, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức bẩm báo bổn cung." Tề Quý Phi vào cung hơn hai mươi năm, muốn xem động tĩnh bên điện các của bà ta, đương nhiên chỉ có thể quan sát bên ngoài.
Cung nữ nhận lệnh.
Rửa mặt chải đầu, lại thay y phục, Thanh Hà công chúa mới không còn kích động như trước.
Tề Quý Phi ngồi chờ nàng ta, trên bàn bày đủ đồ ăn, đều là món Thanh Hà công chúa yêu thích.
Thấy nữ nhi ra ngoài, Tề Quý Phi vội sai cung nữ dìu nàng ta ngồi xuống, sau đó cầm đũa vừa gắp đồ ăn cho nàng ta vừa nói: "Đói bụng rồi đúng không?"
"Mẫu phi." Thanh Hà công chúa cau mày, giờ phút này nàng ta nào còn tâm trạng ăn uống?
"Mau ăn đi, ăn no rồi lại nói." Tề Quý Phi gắp vài miếng vào chén cho nàng ta, "Đã trễ thế này, khẳng định còn chưa ăn cơm chiều. Thanh Hà, nữ nhân dù có chuyện gì cũng không thể để thân thể chịu thiệt, chỉ có ăn no mới có sức lực đi đối phó kẻ khác, đúng không? Chuyện dù có khó khăn thế nào mẫu phi cũng làm chủ cho con, ngoại trừ mẫu phi còn có hoàng huynh và phụ hoàng con, cho nên, con sẽ không phải chịu ủy khuất."
Lúc này Thanh Hà công chúa mới cúi đầu ăn. Ăn được vài miếng, nàng ta liền buông đũa xuống.
Gặp phải chuyện như vậy, ai có thể ăn uống được? Tề Quý Phi thấy nàng đã ăn một chút nên cũng không tiếp tục khuyên, chỉ sai người thu dọn chén đũa xuống, sau kéo Thanh Hà công chúa vào thiên điện, cùng nàng ta ngồi xuống giường.
"Con cẩn thận nói kể cho mẫu phi nghe xem."
Dù sao Ngọc Sắt và Yên Sắt chỉ là cung nữ, những gì nàng ta và Lâm Luật nói bọn họ chỉ có thể nghe mơ hồ.
"Mẫu phi..." Thanh Hà công chúa bổ vào lòng Tề Quý Phi, vừa khóc vừa kể phản ứng của Lâm Luật.
Trước không nói có phải Lâm Luật và Diệp Di Nguyệt có tư thông không, nhưng thời điểm nghe Ngọc Sắt nói, Tề Quý Phi có thể khẳng định có người muốn đoạt đồ của nữ nhi!
Ánh mắt Tề Quý Phi trở nên lạnh lẽo, vỗ lưng Thanh Hà công chúa: "Được rồi, mẫu phi sẽ làm chủ cho con, nhất định sẽ xẻo thịt hai kẻ xấu kia."
Thanh Hà công chúa nghẹn ngào ngẩng đầu: "Mẫu phi, nhất định là tiện nhân kia câu dẫn phò mã." Dù sao Lâm Luật cũng là người nàng ta thật lòng thích, bản thân vẫn không nỡ nhìn hắn chịu khổ, hơn nữa từ khi thành thân tới nay, Lâm Luật đối với nàng ta đều rất tốt.
Khẳng định là tiện nhân Diệp Di Nguyệt kia câu dẫn Lâm Luật!
Tề Quý Phi thở dài: "Mẫu phi biết, hiện tại sắc trời cũng đã tối, con cứ nghỉ ngơi ở chỗ mẫu phi, chờ ngày mai mẫu phi sẽ giáo huấn Lâm Luật..."
"Mẫu phi!" Thanh Hà công chúa vội kêu.
"Mẫu phi biết, mẫu phi đều biết." Tề Quý Phi xoa mặt nàng ta, "Dù thế nào, hắn cũng không thể khiến con tức giận đến một mình hồi cung, con yên tâm, mẫu phi sẽ có chừng mực. Ngủ đi, mọi chuyện đã có mẫu phi."
Thanh Hà công chúa gật đầu, nghe lời bò lên giường.
Một ngày vừa lo lắng vừa ầm ĩ, Thanh Hà công chúa quả thật đã rất mệt, trong phòng lại có cung nữ đốt hương, rất nhanh nàng ta đã khép hai mắt lại.
Tề Quý Phi ngồi một lúc, thấy hô hấp của nàng ta đã đều, lúc này mới đứng dậy, dặn dò cung nữ cẩn thận hầu hạ, sau đó mới rời đi.
Ngọc Sắt và Yên Sắt không đi theo tới thiên điện, hiện tại thấy Tề Quý Phi quay lại, hai người liền quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết."
Tề Quý Phi lạnh lùng nhìn bọn họ: "Công chúa là người thẳng thắn, bổn cung chọn các ngươi ở cạnh hầu hạ nó chính là hi vọng các ngươi khuyên nhủ nó nhiều một chút, việc hôm nay, các ngươi đúng là đáng chết, đặc biệt là Ngọc Sắt ngươi!"
Nếu hôm nay họ vào cung, nàng nên báo trước với bà một tiếng, như thế bản thân cũng có thể chuẩn bị!
Ngọc Sắt ngây ra, chỉ có thể nuốt xuống cay đắng trong miệng: "Nô tỳ đáng chết, xin nương nương thứ tội."
Thời điểm công chúa ra lệnh, nàng quá bất ngờ, nào dám bẩm báo với Quý Phi nương nương? Nếu không có gió lại dậy sóng, nàng chỉ có một con đường chết. Tra tới tra lui, nàng chỉ biết hai người bọn họ trước sau cùng rời khỏi yến hội, tuy với tình hình ngay lúc đó phò mã nên đụng phải Chiêu Nghi nương nương, nhưng không phải chưa có chuyện gì hay sao! Hơn nữa không bằng không cớ, nàng cho rằng công chúa chỉ âm thầm điều tra, ai ngờ trong lòng công chúa lại nhận định phò mã và Chiêu Nghi nương nương có tư tình, đột nhiên gây chuyện.
"Mỗi người nhận hai mươi gậy, trước để đó, chờ việc này qua đi, tự mình lãnh phạt." Tề Quý Phi phất tay, "Lui xuống đi."
Hai người cảm kích tạ ơn, vội lui ra ngoài.
"Nương nương."
Những người còn lại cũng uốn gối lui xuống, ma ma tâm phúc rót trà cho Tề Quý Phi, "Nương nương, người nói..."
Việc này là sự thật sao? Diệp Di Nguyệt kia và Lâm Luật không muốn sống nữa?
Tề Quý Phi không nói gì, chậm rãi uống trà.
Ma ma tâm phúc thấy vậy cũng không dám mở miệng.
Qua nửa ngày, Tề Quý Phi mới gác chung trà xuống, đỡ tay ma ma về nội điện: "Nên nghỉ ngơi rồi, nếu có tin tức, ngày mai lại bẩm báo."
Ma ma đáp một tiếng, hầu hạ bà ta lên giường.
Diệp Di Nguyệt bên kia đã biết tin Thanh Hà công chúa chật vật vào cung, Linh Đang gấp đến độ xoay vòng: "Nương nương, phải làm sao đây?"
Diệp Di Nguyệt vô cùng bình tĩnh: "Đừng đi qua đi lại nữa, nếu muốn tới hỏi bổn cung, Tề Quý Phi cũng phải có chứng cứ mới được! Hơn nữa cho dù tra được cái gì, bà ta cũng không tùy tiện tới hỏi tội bổn cung!"
Cùng lắm là một chữ chết, ả không sợ.Nhưng Tề Quý Phi phải đắn đo nhiều điều, bà ta tuy để ý Thanh Hà công chúa, nhưng trước hết phải suy xét tới Thất hoàng tử! Vì vậy cho dù Tề Quý Phi tra được chứng cứ ả và Lâm Luật tư thông, bà ta cũng sẽ tìm cách khác đối phó ả!
............................
Tề Quý Phi ra tay đương nhiên điều tra nhanh hơn Thanh Hà công chúa ở ngoài cung, hơn nữa sự việc còn chi tiết hơn rất nhiều.
Như dự tính, sáng hôm sau, ma ma tâm phúc tới bẩm báo: "Đêm trung thu đó, người tới truyền tin cho Chiêu Nghi là Trương ma ma hầu hạ Sương Hà công chúa, có điều Nhân Thọ Cung bên kia không có gì khả nghi, là Lâm cô nương mời phò mã tới.... Trương ma ma có chút liên quan tới Ngô Mỹ Nhân, tổ mẫu của bà ta từng là người hầu bên cạnh Ngô lão phu nhân."
"Vậy Diệp Di Nguyệt và Lâm Luật..."
"Chỉ tra được đêm đó hai người trước sau đều rời khỏi Ngự Hoa Viên, dựa theo thời gian, lúc công chúa tới hẳn sẽ bắt gặp phò mã ở cùng chỗ với Chiêu Nghi nương nương, nhưng không biết tại sao chỉ có mỗi Chiêu Nghi nương nương, không thấy phò mã đâu. Còn về những việc khác, chỉ tra được hai người bọn họ thỉnh thoảng gặp mặt ở Nhân Thọ Cung, còn lại, không tra được gì." Ma ma tâm phúc trả lời.
Tề Quý Phi lại hỏi: "Ma ma, ngươi nói xem hai người bọn họ có trong sạch không? Hay là che giấu quá sâu?" Che giấu quá sâu, không điều tra được?
Ma ma cúi đầu.
Tề Quý Phi cười lạnh: "Vậy Diệp Di Nguyệt có tra được Trương ma ma kia là người của Ngô Bảo Châu không?"
"Hẳn là đã hoài nghi bà ta, có điều muốn biết quan hệ bên trong vẫn còn tốn chút thời gian."
Tề Quý Phi trầm tư một lúc, lệnh: "Vậy tiết lộ tin tức cho Diệp Di Nguyệt đi."
"Ý của nương nương là để hai người các nàng chó cắn chó?"
"Ừ, tiện nhân kia không có lý do lại đi lấy lòng vị ở Nhân Thọ Cung kia, hiếu thuận? Nực cười, hậu cung này ai tin chứ!" Tề Quý Phi cười nhạo.
Hiếu thuận? Diệp Di Nguyệt thiện lương như vậy? Cho dù trước kia nàng ta đúng là như thế, nhưng một khi tiến cung, tại vũng bùn này, trái tim cũng sẽ biến thành màu đen.
Sống trong cung này, người tầm thường đơn thuần chết nhanh nhất.
Cho nên, Diệp Di Nguyệt chắc chắn có mục đích khác. Nhưng lý do là gì?
Lâm Thái Hậu không quyền không thế, Lâm gia cũng đã sụp đổ, thật sự không có tiền đồ gì đáng nói.
Nhưng hiện tại, bà đã có chút manh mối.
Trước khi tiến cung Diệp Di Nguyệt đã quen Lâm Luật, Lâm Luật lúc đó là thế tử phủ Quốc Công, dung mạo anh tuấn, ả ta đúng tuổi tình đậu sơ khai, ái mộ hắn là chuyện bình thường.
Vì thế, Diệp Di Nguyệt lấy lòng Lâm Thái Hậu là vì Lâm Luật!
Chỉ là, đã không tra được gì, Tề Quý Phi cũng không cho rằng hai người bọn họ thật sự dám tư thông, chỉ nghĩ Diệp Di Nguyệt qua chỗ Lâm Thái Hậu, dùng mấy lần gặp gỡ để an ủi tương tư mà thôi.
Hơn nữa, Tề Quý Phi thầm than.
Cho dù là sự thật, chuyện này cũng không thể do bà ta hoặc nữ nhi nói ra. Gièm pha như vậy, mặc kệ là ai đứng ra nói sự thật đều sẽ khiến Hoàng Thượng ghét bỏ.
Vốn tưởng là Hàn Đức Phi, Phương Hoàng Hậu hoặc Lý Thục Phi, không ngờ lại là Ngô Bảo Châu!
Đúng là xem thường nàng ta, một Mỹ Nhân mới tiến cung đã có thể tính kế sâu như vậy! Tề Quý Phi suy nghĩ, ra lệnh: "Cho người điều tra xem sau lưng Ngô Bảo Châu có ai xui khiến không."
Ma ma tâm phúc gật đầu, lại hỏi: "Ngô Mỹ Nhân kia, nương nương có muốn..." Giáo huấn đôi chút không?
Mặc kệ thế nào, Ngô Bảo Châu kia dám tính kế công chúa và phò mã, đáng bị giáo huấn một phen, bằng không nàng ta sẽ cho rằng Quý Phi nương nương là người ăn chay.
"Trước xem hành động của Diệp Di Nguyệt rồi nói."
Một người nhớ thương con rể của mình, một người dám tính kế nữ nhi của mình, tất nhiên phải giáo huấn cả đám một phen!
Ma ma tâm phúc nhận lệnh, hầu hạ bà ta rửa mặt chải đầu, mọi chuyện xong xuôi mới gọi người chuẩn bị đồ ăn sáng.
Thanh Hà công chúa nhíu mày tới: "Mẫu phi!"
Thấy sắc mặt nàng ta hồng nhuận, Tề Quý Phi biết tối qua nàng ta ngủ không tệ, cười kéo nàng ta ngồi bên cạnh, hỏi: "Tối qua ngủ ngon không?"
"Mẫu phi..."
"Được rồi, mẫu phi đã phái người điều tra, hai người họ thanh thanh bạch bạch, con đừng nói bậy nữa."
Thanh Hà công chúa lại không tin: "Mẫu phi, bọn họ..."
"Thanh Hà, con muốn Lâm Luật chết sao?"
Thanh Hà công chúa cứng đờ, lập tức lắc đầu: "Không, mẫu phi, con không muốn chàng chết, con chỉ muốn giáo huấn chàng một chút thôi."
"Thanh Hà, con suy nghĩ đi, chuyện này mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần nháo lớn, phụ hoàng con sẽ để Lâm Luật sống sao?"
Sắc mặt Thanh Hà công chúa trắng bệch, cắn môi: "Mẫu phi..."
"Muốn xử lý hắn vẫn còn rất nhiều cách khác." Nếu dùng chuyện này giáo huấn Lâm Luật, cái giá phải trả thật sự quá lớn!
"Vậy còn tiện nhân kia? Dám mơ tưởng tới nam nhân của con, chẳng lẽ cứ buông tha cho ả như vậy?"
"Mẫu phi sẽ giúp con xả giận."
"Đa tạ mẫu phi." Thanh Hà công chúa lúc này mới nở nụ cười. Mẫu phi ra tay, còn không lột da tiện nhân Diệp Di Nguyệt kia sao!
Mẫu nữ hai người thân mật cùng dùng bữa sáng.
............................
Trên Kim Loan Điện, hôm nay, Chính Đức Đế đột nhiên hỏi ý kiến của các vị hoàng tử về triều chính. Đầu tiên là Đại hoàng tử, sau đó lại là Tứ hoàng tử, lướt qua Lục hoàng tử mà trực tiếp hỏi tới Thất hoàng tử, vấn đề vừa sâu sắc vừa nhạy bén, cũng may cả ba đều trả lời cẩn thận.
Quần thần ngạc nhiên, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng đang muốn kiểm tra năng lực của các vị hoàng tử, chuẩn bị lập Thái Tử?
Có điều, thế mà bỏ qua Lục hoàng tử.
Quần thần không khỏi cùng nhìn Chu Hành.
Bởi vì Lục hoàng tử qua lại thân thiết với Chiêu Vương, cho nên, Lục hoàng tử đây là trực tiếp bị bài trừ ra ngoài?
Sắc mặt Chu Hành lãnh đạm, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi.
Ta triều, Chính Đức Đế kêu mấy vị trọng thần ở lại nghị sự, cũng giữ ba người Đại hoàng tử.
Mọi người đều thương hại cho Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đã quen bị Chính Đức Đế đánh chửi, vì thế căn bản không chú ý tới việc này, vẫn tươi cười ha hả theo Chu Hành làm việc.
Tan triều, Lâm Luật mang vết thương trên mặt tới chỗ Tề Quý Phi.
"Ngươi tới làm gì?" Vừa thấy hắn, Thanh Hà công chúa liền lớn tiếng hỏi.
Tề Quý Phi nhìn vết thương trên mặt hắn, lại thoáng nhìn qua Thanh Hà công chúa.
"Nương nương, vi thần đáng chết." Lâm Luật quỳ xuống, "Để công chúa buổi tối hồi cung, vi thần tội đáng chết vạn lần." Nếu đã không có động tĩnh, vậy việc kia vẫn tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Tề Quý Phi không hề chất vấn, chỉ răn dạy một hồi, sau đó dặn dò hai người chung sống hòa thuận rồi kêu Thanh Hà công chúa theo hắn xuất cung trở về.
"Vương gia, điện hạ, đây là kết quả vụ án Phong thái y." Mấy người Hình Bộ Thượng Thư đem kết quả thẩm tra mấy ngày nay trình cho Chu Hành và Lục hoàng tử.
Chu Hành gật đầu: "Biết rồi, để bổn vương xem trước."
Ba người chắp tay lui xuống.
Xem xong rồi, kêu Lục hoàng tử chép lại một bản, Chu Hành gọi ba người họ vào, lệnh: "Sửa sang lại, ngày mai dâng tấu cho hoàng huynh đi."