Chính Đức Đế dặn dò hai người họ sau khi bắt được hung thủ liền nghiêm trị không tha một hồi mới cho tan triều, bản thân mang tâm tình tức giận về Ngự Thư Phòng.
Vào điện, Trương công công vội cho cung nữ nội thị hầu hạ lui xuống.
Người mới lui ra, Chính Đức Đế liền đập nát chung trà trong tay, sau đó quét đổ tấu chương và vật trang trí trên bàn xuống đất, quát: "Năm mươi vạn? Tưởng trẫm sợ Yến Xước sao?" Dám đưa đại quân tới uy hiếp ông ta!
Nghĩ tới khả năng khai chiến sẽ tiện nghi cho Chu Hành, Chính Đức Đế càng bực bội: "Khẳng định là tên hỗn trướng Chu Hành sắp xếp! Thứ lòng muôn dạ thú, muốn cùng người ngoài mưu đoạt giang sơn Đại Chu ta?"
Trương công công cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, đối với lời thịnh nộ của Chính Đức Đế, gã lại có chút dị nghị. Chiêu Vương thích Chiêu vương phi như thế, hận không thể che chở nàng trong lòng bàn tay, sao có thể bày kế như vậy? Huống chi, trong bụng vương phi còn có hài tử của họ. Vương gia chắc chắn sẽ không làm thế.
Tuy nghĩ như vậy, có điều Trương công công cũng không dám nói ra.
Mãi tới khi Chính Đức Đế nguôi ngoai một ít, bình tĩnh lại, Trương công công mới gọi người vào thu dọn, tự mình rót trà cho ông ta.
Chính Đức Đế uống một ngụm, ra lệnh: "Nói với Kiều Vũ Đình, kêu hắn tận lực hỗ trợ Chiêu Vương và Lục hoàng tử, có tin tức gì, lập tức tới đây bẩm báo."
Yến Xước chỉ có một nữ nhi bảo bối, cho dù có bao nhiêu hận, có bao nhiêu kiêng kị Chu Hành, ông ta cũng chỉ có thể cho Chu Hành làm việc ở Lễ Bộ nơi không có thực quyền, kiềm chế y.
Ai dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, xem ra gã không muốn sống rồi!
Trương công công nhận lệnh, vội đi truyền lời cho Kiều Vũ Đình.
Hoàng đế ra lệnh, Kiều Vũ Đình đương nhiên phục tùng, vừa lúc hắn cũng muốn đi gặp Chu Hành, mời Lâm Thắng bên cạnh y đi chẩn trị cho Kiều Nguyệt. Nghĩ nghĩ, sai người đi điều tra, hắn tự mình đi tìm Chu Hành và Lục hoàng tử.
Chu Hành và Lục hoàng tử đang định tới đại lao Hình Bộ thẩm vấn mấy người kia.
Kiều Vũ Đình liền tỏ ý muốn đi cùng.
Lục hoàng tử không thích Kiều Vũ Đình, lập tức từ chối: "Không cần, còn không phải chỉ là nghiêm hình tra khảo thôi sao? Có ta và tiểu hoàng thúc là đủ rồi."
Kiều Vũ Đình liền nhìn Chu Hành.
Chu Hành không lên tiếng, hiển nhiên là đồng ý cách nói của Lục hoàng tử.
"Vương gia..." Kiều Vũ Đình nhìn Lâm Thắng theo sau Chu Hành, do dự một hồi mới nói, "Vương gia, vi thần có một yêu cầu quá đáng."
Chu Hành nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.
"Nghe nói Lâm đại phu bên cạnh vương gia y thuật cao minh, vi thần muốn mời Lâm đại phu đi bắt mạch cho xá muội, mong vương gia đồng ý."
Kêu Lâm Thắng đi bắt mạch cho Kiều Nguyệt? Kiều Vũ Đình này quên mất mối thù giữa Kiều gia bọn họ với Diệp Thế Hiên sao? Kiều Vũ Đình là dễ quên hay da mặt quá dày? Sắc mặt Chu Hành lạnh đi vài phần.
Kiều Vũ Đình thấy y như vậy, đương nhiên hiểu ý, vội chắp tay: "Mong vương gia khai ân."
Lâm Thắng tiến lên một bước, nói với Kiều Vũ Đình: "Hầu gia, tiểu nhân chưa từng nghiên cứu về bệnh tim, cho nên về phương diện này vẫn là Điền thái y lợi hại hơn." Hắn không phải đại phu hành y tế thế, hơn nữa về bệnh tim hắn đúng là không bằng Điền thái y.
Kiều Vũ Đình thấy vẻ mặt Lâm Thắng chân thành, cũng không tiện tiếp tục dây dưa, chắp tay với Chu Hành và Lục hoàng tử, cáo từ.
"Con thấy đầu óc hắn chắc làm bằng đá!" Lục hoàng tử vừa đi vừa nói với CHu Hành, "Tuy chuyện phụ thân hắn làm không liên quan tới huynh muội bọn họ, nhưng nếu không phải phụ thân hắn, tiểu hoàng thẩm sao có thể tuổi nhỏ đã bơ vơ không nơi nương tựa." Nói rồi, hắn quay đầu nhìn Lâm Thắng, "Sau này gặp Kiều Vũ Đình, ngươi tốt nhất tránh xa ra, không cần để ý tới hắn!"
Lâm Thắng khẽ cười, gật đầu: "Vâng, Lục điện hạ."
Đoàn người nhanh chóng tới Hình Bộ, căn phòng âm u đốt mấy cây đuốc, xung quanh đủ lại hình cụ khủng bố. Chu Hành giơ tay: "Dẫn người tới đây."
Cai người nhận lệnh, lập tức dẫn người tới.
Mấy chục người đều cúi đầu khom lưng.
Chu Hành ngồi ở ghế trên, lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, ra lệnh: "Lâm Hạ, đi bắt người thân họ tới đây."
"Vương gia!" Có người kêu lên, sau đó quỳ xuống khóc lóc cầu xin, "Oan uổng, oan uổng quá!"
"Oan uổng? Không cho các ngươi biết chút lợi hại, đám người các ngươi sẽ nói không biết!" Ánh mắt Chu Hành trở nên sắc bén, "Bổn vương chỉ là muốn mời họ tới, còn việc có dụng hình hay không phải xem bản thân các ngươi! Nếu không muốn người thân của mình chịu khổ, vậy các ngươi phải nghiêm túc khai báo tình hình ngày đó cho bổn vương, xung quanh có ai hay việc gì khả nghi không, phàm là chuyện bất thường đều phải nói rõ! Còn nữa, trong đám người các ngươi có ai khác thường hay ở trong mộng nói mớ không!"
Nói xong, Chu Hành ra hiệu cho Lâm Hạ: "Đi bắt người tới đây!"
Lâm Hạ gật đầu rời đi.
Chu Hành không ra ngoài, ở lại trực tiếp giám sát việc tra khảo.
Trên phương diện này có rất nhiều người vô tội, cho nên ban đầu Chu Hành và Lục hoàng tử chỉ hỏi cung, không dùng khổ hình, lần này, bọn họ gọi nội thị cầm hình cụ ra.
Mọi người nhìn tới ứa ra mồ hôi lạnh, có kẻ chịu không nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
...............................
Thời điểm biết tin đại quân Đông Lăng áp sát, Dung Hoa đang trò chuyện với Tằng Mính.
Người Dung Hoa dẫn theo lúc về Đại Chu đều do phụ thân Yến Xước tự mình lựa chọn, cho nên Đông Lăng biết tin nhanh như vậy, Dung Hoa không hề kinh ngạc, nghe xong chỉ có cảm động.
Tằng Mính kéo tay nàng, cười nói: "Tướng gia và phu nhân nhất định cũng rất nhớ mong tiểu hoàng thẩm, thời điểm con có Chi Vũ, mẫu thân con hận không thể mỗi ngày đều tới thăm con, ban đầu là lo lắng, sau tới lúc sinh sợ mọi việc không thuận lợi, mãi tới khi Chi Vũ chào đời, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm..." Nghĩ tới khoảng cách giữa Dung Hoa và phụ mẫu quá xa, Tằng Mính dừng lại, "Tiểu hoàng thẩm, người cũng tưởng niệm tướng gia và phu nhân đúng không?" Dung Hoa vỗ bụng, cười gật đầu: "Ừ."
Tằng Mính vội xin lỗi: "Xem con này, nói chuyện thật không biết lựa lời." Xa người thân như thế, trong lòng khẳng định đều thương nhớ lẫn nhau.
"Không sao, chờ hài tử chào đời, ta và vương gia sẽ dẫn nó về nhà."
"Vâng." Tằng Mính gật đầu, sau đó vẫy tay gọi Chu Chi Vũ tới dời lực chú ý của Dung Hoa.
Dung Hoa hiểu tâm ý của nàng, vì thế tươi cười chơi đùa với Chu Chi Vũ.
Tằng Mính nhớ tới trước đó không lâu Lục hoàng tử nói muốn tìm sư phụ cho Chu Chi Vũ, vì thế nhắc tới chuyện này với Dung Hoa: "Khi đó con còn có chút do dự, hiện tại nghĩ lại, Chi Vũ nên sớm tập võ, cũng có thể bảo vệ chính mình, chuyện lần này..."
Biết nàng vẫn còn hoảng sợ, Dung Hoa nhìn Chu Chi Vũ, nói: "Tuổi còn quá nhỏ, xương cốt còn mềm. Không bằng hỏi ý kiến của Ánh cô cô? Nếu cô cô không hiểu lắm, vậy chúng ta hỏi Lâm Thắng." Lâm Thắng biết võ, lại biết y thuật, đương nhiên sẽ rõ ràng.
Tằng Mính gật đầu, nhìn ra bên ngoài: "Đợi lát nữa cô cô tới, con sẽ hỏi bà ấy."
Hai người vui đùa với Chu Chi Vũ một hồi, Ánh cô cô tới.
Vừa hỏi, Ánh cô cô liền nói Chu Chi Vũ quá nhỏ, tốt nhất phải sau ba tuổi.
Chu Chi Vũ chỉ còn hơn một năm sẽ được ba tuổi, hiện tại Chu Chi Vũ có thể bắt đầu chọn sư phụ cho đứa nhỏ.
Chờ Tằng Mính thay thuốc xong, chờ đến chính ngọ, Dung Hoa mới dẫn người trở về.
Về phòng, Dung Hoa liền hỏi thái độ của Chính Đức Đế.
Túy Đồng trả lời: "Ban đầu Hoàng Thượng đắn đo trong đó có quá nhiều dân chúng vô tội, nhưng sau khi biết hành động của tướng gia, ngài ấy không nói giữa nữa, còn kêu vương gia và Lục điện hạ sớm ngày bắt được hung thủ."
Dung Hoa cười lạnh, kêu người dọn cơm.
Mặt trời ngã về Tây Chu Hành mới trở về, Dung Hoa sớm đã kêu người chuẩn bị y phục và nước ấm cho y, chờ y rửa mặt xong, nàng mới hỏi tiến triển bên kia.
"Chắc là không nhanh như vậy." Chu Hành duỗi tay xoa xoa bụng nàng.
"Chỉ sợ ông ta nghi ngờ việc này do chúng ta làm."
Lời này không đầu không đuôi, nhưng Chu Hành hiểu rõ: "Đó là lòng của tiểu nhân." Ông ta cho rằng người trong thiên hạ đều máu lạnh vô tình như mình sao? Y sao có thể lợi dụng Anh Anh mà làm ra chuyện này? Anh Anh là người y yêu nhất, y thà bản thân chịu khổ cũng không muốn nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào!
..........................
Kiều Vũ Đình tuy bận rộn nhưng mỗi ngày đều qua thăm Kiều Nguyệt, mà khi Kiều Nguyệt hỏi đến chuyện kia tiến hành thế nào, hắn chỉ qua loa có lệ.
Nhưng Kiều Nguyệt không phải kẻ ngốc, ả rất nhanh phát hiện Kiều Vũ Đình qua loa với mình, hơn nữa không chỉ có hắn, Cam Thảo và Liên Kiều hầu hạ bên cạnh cũng không nói một tiếng, hoàn toàn không nói rõ chuyện bên ngoài với ả.
Kiều Nguyệt nổi giận, thấy Cam Thảo tới liền duỗi tay đánh đổ chén thuốc trong tay nàng.
"Phu nhân." Cam Thảo hoảng sợ, "Là nô tỳ cầm không chắc, phu nhân chờ một chút, nô tỳ lập tức đi nấu chén thuốc khác cho người." "Quỳ xuống." Kiều Nguyệt nhíu mày, liếc nhìn Liên Kiều và mấy nha đầu còn lại, "Đều quỳ xuống cho ta."
"Phu nhân?" Mọi người vội quỳ xuống.
"To gan, bây giờ câu hỏi của ta, các ngươi cũng dám lừa gạt?" Kiều Nguyệt trừng mắt.
"Nô tỳ không dám."
"Không dám? Vậy các ngươi nói xem, tình hình hiện tại ở bên ngoài thế nào? Lục hoàng tử phi và Chiêu vương phi hiện giờ ra sao? Bắt được hung thủ chưa? Thương thế của Lục hoàng tử phi sao rồi..."
Cam Thảo cẩn thận trả lời: "Hồi phu nhân, vẫn chưa bắt được hung thủ, thương thế của Lục hoàng tử phi không quá nghiêm trọng."
"Vậy còn Chiêu vương phi? Tình hình hiện tại thế nào? Vụ án điều tra tới đâu rồi?" Kiều Nguyệt lạnh lùng hỏi, "Các ngươi nói rõ cho ta, bằng không ta kêu hầu gia tới, tự mình hỏi ông ta, nếu các ngươi có gan lừa gạt nửa câu, ta lập tức bán các ngươi vào kỹ viện!"
Vào kỹ viện, vậy còn không bằng chết đi! Mấy nha hoàn sợ tới sắc mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Lập tức ngươi một câu ta một lời đem tình huống bên ngoài nói rõ ràng rành mạch.
Kiều Nguyệt nghe xong, ngồi thẳng người, xác nhận: "Các ngươi nói gì? Đại quân Đông Lăng áp sát?"
"Bên ngoài đều đồn như vậy, những lời nô tỳ nói đều là sự thật." Đám người Cam Thảo vội bảo đảm.
Yến Dung Hoa kia sao lại có mệnh tốt như vậy? Có thể gả cho Chu Hành, lại tìm được phụ mẫu thân sinh tốt như thế! Dựa vào cái gì?
Kiều Nguyệt nắm chặt hai tay, lồng ngực như bị xé rách, thở không nổi, trước mắt lập tức tối sầm, cả người ngã xuống.
"Phu nhân." Đám nha hoàn hoảng sợ bò tới, ba chân bốn cẳng đỡ ả lên giường.
Vuốt ve lòng bàn tay lạnh lẽo của ả, Cam Thảo run rẩy duỗi tay dò xét hơi thở, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Liên Kiều cũng bò tới, hoảng sợ kêu lên: "Không... Không còn thở nữa."
Mấy nha đầu còn lại lập tức hoang mang.
Cam Thảo là người đầu tiên hoàn hồn, vội đứng dậy, nói: "Mau, mau đi mời Điền thái y tới, mời cả hầu gia và cữu lão gia tới đây."
Mấy nha đầu vội chạy ra ngoài.
Cam Thảo bảo Liên Kiều đi lấy nước ấm tới, tự mình lau mặt và tay chân cho Kiều Nguyệt
Điền thái y, Tuyên Bình Hầu và Kiều Vũ Đình đều nhanh chóng chạy tới.
Tề lão phu nhân dù chán ghét Kiều Nguyệt cũng tới đây.
Điền thái y bắt mạch, sau đó thi châm vào mấy huyệt lớn của ả, thấy Kiều Nguyệt tỉnh dậy, liền nhẹ giọng: "Phu nhân có gì muốn dặn dò thì tranh thủ thời gian nói đi."
Có nghĩa là đã không còn cách? Hai chân Kiều Vũ Đình run rẩy, vội bắt lấy tay Điền thái y: "Thái y, ngươi cứu muội ấy, cứu muội ấy."
"Hầu gia, lão phu đã tận lực."
"Vậy ngươi giúp muội ấy duy trì, ta đi cầu xin vương gia, cầu xin vương gia cho đại phu của ngài ấy tới cứu người."
"Hầu gia... Cho dù là đại la thần tiên cũng..." Điền thái y lắc đầu.
Tề lão phu nhân tới bên mép giường: "Trời thấy còn thương, không ngờ..." Nói rồi bà ta nghẹn ngào lau nước mắt, được bà tử dìu trở về.
"Nguyệt Nhi."
Kiều Nguyệt nhìn Tuyên Bình Hầu: "Sau này thiếp không thể hầu hạ hầu gia nữa, mong hầu gia có thể tự chăm sóc chính mình."
"Nàng đừng nghĩ loạn, sẽ tốt thôi, nhất định sẽ khỏe lại." Tuyên Bình Hầu trấn an.
Kiều Nguyệt mỉm cười nhìn Kiều Vũ Đình: "Ca ca."
"Ta đây." Kiều Vũ Đình vội đi qua.
"Ca ca, huynh đã hứa... Hứa sẽ giúp muội hoàn thành tâm nguyện, Nguyệt Nhi..." Nghĩ đến con người tuyệt sắc vô song kia, Kiều Nguyệt lại không cam lòng, "Muội rơi vào... Hoàn cảnh hôm nay đều do nàng ta hại... Đều do nàng ta hại... Ca ca, huynh... Nhất định... Nhất định... Phải giúp muội... Hoàn thành..." Lúc này Kiều Nguyệt chỉ có thể nắm chặt tay Kiều Vũ Đình, mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi." Tuyên Bình Hầu ở cạnh nhìn tới căng thẳng, "Nàng mau trả lời đi Nguyệt Nhi, nàng mau trả lời đi."
Kiều Vũ Đình chậm rãi nói một chữ: "Được."
Kiều Nguyệt buông tay.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi." Kiều Vũ Đình nhẹ nhàng gọi, trước mắt trở nên mơ hồ, đau tới xuyên tim.