Ninh hầu gia phun ra mấy ngụm máu đen.
"Ca ca, huynh sao thế?" Ninh thị vội đứng dậy, duỗi tay vỗ ngực ông ta, một bên phân phó nha đầu, "Mai đi mời đại phu."
"Ta không sao." Ninh hầu gia phất tay.
"Như vậy mà không sao gì chứ?" Hốc mắt Ninh thị đã đỏ lên, trong lòng gấp tới độ không hiểu chuyện gì. Chẳng qua là thuốc mê khiến người hôn mê bất tỉnh, sao hiện tại lại có phản ứng lớn như vậy?
Cho dù thế nào Ninh thị cũng không muốn lấy mạng huynh trưởng, trong lòng bà ta rõ ràng, hiện tại chỗ dựa của mình và nữ nhi chỉ có mẫu thân và huynh trưởng, mẫu thân sẽ vì hầu phủ mà tạm thời tha cho bọn họ, nhưng ca ca thì không.
Cùng nhau trưởng thành, phàm là có việc, ca ca đều đứng phía trước bảo vệ bà ta, chiếu cố bà ta.
Cho nên, tuy muốn giáo họa Dương Thư Nghiên nhưng bà ta chưa từng nghĩ tới chuyện tổn thương ca ca của mình.
Phun ra mấy ngụm máu, bụng quằn quại đau đớn như có con dao đâm vào, Ninh hầu gia ôm bụng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi ra.
Tiếng rên thống khổ từ trong miệng phát ra, sắc mặt ngày càng trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn huyết sắc.
"Ca ca, huynh làm sao vậy?" Trái tim Ninh thị siết chặt, ngửa đầu nhìn thoáng qua cửa, "Mau đi xem đại phu tới chưa. Đi, đi báo với lão phu nhân."
"Không sao, đừng lo lắng." Ninh hầu gia nén đau, đồng thời còn không quên nở nụ cười nhẹ nhàng, an ủi Ninh thị đang nôn nóng, "Đừng nói với mẫu thân, miễn để bà lo lắng sốt ruột."
"Ca ca đã thành như vậy, sao có thể gạt mẫu thân?" Ninh thị lắc đầu, kêu nha đầu mau đi báo với lão phu nhân.
Vốn dĩ vở kịch này phải có mẫu thân mới có thể thành công!
Nhưng Ninh hầu gia đã đau tới đứt từng khúc ruột, Ninh thị cũng không còn rảnh lo mấy chuyện đó!
Ninh thị vỗ ngực giúp ông ta thuận ký, lại cầm khăn lau mồ hôi trên trán ông ta.
Hầu phủ có đại phu riêng, không bao lâu, đại phu đã tới.
Đại phu vừa bước vào cửa, Ninh lão phu nhân cũng được Kỳ ma ma thở hổn hển đỡ tới, vừa thấy sắc mặt Ninh hầu gia trắng bệch, trên vạt áo còn có vết máu, hô hấp lập tức cứng lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ban ngày không phải đại phu đã nói không sao rồi sao? Sao lại đột nhiên như vậy?"
Ninh thị đỡ Ninh lão phu nhân ngồi xuống ghế trên, nói: "Mẫu thân, người ngồi trước đi, xem đại phu nói thế nào."
"Chẳng lẽ là ban ngày tức giận công tâm, lúc này mới nôn ra máu?" Ninh lão phu nhân cau mày hỏi, lại nhìn Ninh hầu gia, "Con nghĩ thoáng một chút, tức phụ kia của con, con còn không rõ sao? Ta đã lên tiếng, ả chắc chắn sẽ dẹp tâm tư hòa ly, còn cả phu thê Chiêm Nhi, bọn chúng đều rất hiếu thuận, con đừng nghĩ nhiều như vậy."
Ninh hầu gia gật đầu.
Đại phu bắt mạch, nhíu mày nói: "Hầu gia bị trúng độc." Nói rồi, hắn dùng ngân châm đâm vào đầu ngón tay ông ta, rút ra, ngân châm kia biến thành màu đen.
"Sao lại trúng độc?" Ninh lão phu nhân đứng bật dậy, hỏi, "Trúng độc gì? Nghiêm trọng lắm sao? Có thuốc giải không?"
"Hầu gia trúng Cửu Hương Tán, Cửu Hương Tán vốn sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng hầu gia thân mình không tốt, vừa rồi còn uống thuốc, Cửu Hương Tán này và thuốc hầu gia uống vô tình tương khắc, cho nên mới xảy ra tình huống nghiêm trọng như vậy." Đại phu cẩn thận giải thích.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Có thể giải độc không?" Ninh lão phu nhân hỏi.
Lúc này, Ninh phu nhân, Ninh Chiêm và Đinh Ti Ngôn cũng chạy tới.
"Phụ thân, ngài thế nào rồi?" Ninh Chiêm vội hỏi.
Sắc mặt Ninh phu nhân trầm tĩnh như nước, hiện tại tới đây coi như là cho ông ta mặt mũi, vì vậy đỡ tay Ninh Ti Ngôn, an tĩnh đứng bên mép giường, không hề mở miệng hỏi thăm một câu.
Đại phu đem lời vừa nói với Ninh lão phu nhân trình bày lại với ba người một lần.
Ninh Chiêm kinh hãi: "Sao có thể?" Đang êm đẹp sao lại trúng độc? Hắn đưa mắt nhìn hạ nhân trong phòng Ninh hầu gia, hỏi, "Trước đó phụ thân ăn cái gì?"
Ninh phu nhân cũng nhíu mày nhìn chúng hạ nhân.
"Phụ thân đang uống thuốc, chẳng lẽ các ngươi không biết dâng đồ ăn kiêng kỵ sao?" Thấy Ninh phu nhân không có ý mở miệng, Đinh Ti Ngôn đỡ bà lạnh giọng hỏi.
"Không, không có, hầu gia chỉ uống thuốc, buổi tối ăn cháo bách hợp hạt sen, món này đai phu nói có thể ăn được." Chúng hạ nhân sợ tới quỳ xuống, run rẩy trả lời, "Vừa rồi thuốc là do cô nãi nãi hầu hạ hầu gia uống."
"Đúng vậy, thức ăn của hầu gia ta đã dặn dò." Đại phu gật đầu. Độc này hầu gia trúng thật sự quá kỳ quặc.
"Trước kéo xuống nhốt tất cả lại." Hiện tại mạng của nhi tử là quan trọng nhất! Ninh lão phu nhân phân phó đại phu một tiếng, "Trước mắt ngươi giải độc cho hầu gia đi."
"Đại phu, xin ngươi cứu ca ca của ta." Ninh thị khóc lóc cầu xin.
"Độc này giải được không? Cần thuốc gì? Nên giải thế nào? Ngoại trừ thuốc có cần chuẩn bị gì khác không?" Ninh Chiêm hỏi.
Đại phu nghĩ nghĩ, đáp: "Độc này hung mãnh, lão phu..." Nói tới đây đại phu lắc đầu, bộ dáng bất lực.
"Đại phu..." Ninh lão phu nhân đi tới trước hai bước, cả người như sắp đổ.
Ninh thị vội đỡ Ninh lão phu nhân, kinh sợ nhìn Ninh hầu gia đang nằm trên giường.
Không cứu được?
"Đại phu, ngươi phải nghĩ cách cứu phụ thân ta." Ninh Chiêm sốt ruột nói. Tuy cái chết của muội muội khiến hắn đối với phụ thân vô cùng thất vọng, nhưng rốt cuộc vẫn là huyết mạch tương liên, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Ninh phu nhân nhìn sắc mặt Ninh hầu gia tái nhợt, ngón tay run rẩy, lúc này mới mở miệng hỏi: "Đại phu, thật sự không có cách giải độc sao?"
Tình cảm phu thê đã hết, nhưng bà cũng không muốn ông ta phải chết.
Đại phu suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: "Trước mắt lão phu thi châm cho hầu gia, sau đó lấy máu thử xem. Độc này, ta nghĩ Kim thái y có thể có biện pháp."
Y thuật của Kim thái y đứng đầu Thái Y Viện, công phu giải độc càng không có người địch lại.
Nhưng đó là một trong hai thái y ngự dụng của Hoàng Thượng, người bình thường nào có thể mời được? Cho dù là cha mẹ của Kim thái y cũng phải xem Hoàng Thượng có chịu hay không!
Huống hồ hiện tại Yến Phi và Ninh thị lại nháo ra gièm pha như vậy, chỉ sợ Hoàng Thượng hận Ninh thị, Yến Phi và Ninh gia tới chết!
Ninh thị che miệng, khóc tới toàn thân run rẩy.
Nếu ca ca chết như vậy thì phải làm sao? Bà vô tâm, bà chưa từng muốn đoạt mạng của ca ca.
Sắc mặt Ninh lão phu nhân như tro tàn.
Ngoại trừ Ninh hầu gia ôm bụng rên rỉ, những người trong phòng thoáng chốc rơi vào trầm mặc.
"Chỉ sợ Kim thái y không thể rời khỏi bệ hạ, đại phu, không còn người khác sao?" Thanh âm Ninh lão phu nhân khàn khàn.
Đại phu lắc đầu.
Ninh Chiêm nhìn bóng đêm bên ngoài, nói: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ vào cung mời Kim thái y, thỉnh đại phu trước thi châm cho phụ thân." Trong khoảng thời gian này, long thể Can Phong Đế không tốt, toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều thần hồn nát tính, lúc nào cũng ở trong cung, tùy thời chờ sai bảo. Hiện tại Can Phong Đế đã hồi phục, nhưng hai thái y ngự dụng của ông ta không dám có nửa phần nơi lỏng, cả ngày túc trực trong cung, đây là chuyện ai ai cũng biết.
Đại phu gật đầu, lấy ngân châm ra.
Đầu tiên là thi châm ở yếu huyệt, sau đó đại phu lấy ra cây châm dài.
Nhìn cây châm thô dài kia, Ninh lão phu nhân không khỏi một hơi hít ngụm khí lạnh, nuốt nước bọt, hỏi: "Đại phu định làm gì?"
Đại phu trả lời: "Lấy máu."
Ninh lão phu nhân và Ninh thị bất giác lui về sau hai bước.
Ba người Ninh Chiêm, Ninh phu nhân và Đinh Ti Ngôn sắc mặt cũng trắng bệch.
Đại phu cầm một cây ngân châm, mở tay Ninh hầu gia ra, cắm vào ngón tay ông ta.
"A." Tiếng kêu thê thảm của Ninh hầu gia vang tận mây xanh.
Tay đứt ruột xót, đau thẳng tới tim.
Cả người Ninh lão phu nhân run rẩy, nghẹn ngào nói: "Nhi tử, con kiên nhẫn một chút, đại phu đang giải độc cho con."
Máu đen theo cân châm như mưa chảy ra.
Đại phu nhíu mày, lại đâm một cây châm vào ngón trỏ.
"A." Ninh hầu gia xoay người ngồi bật dậy, "Bỏ đi, ta không chịu nổi."
"Hầu gia, hầu gia." Ninh lão phu nhân rơi lệ, "Con kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút."
Hai chân Ninh thị nhũn ra.
Ninh phu nhân và Đinh Ti Ngôn nhìn tới sắc mặt trắng bệch, quay đầu tránh đi.
Ninh hầu gia giãy giụa gào thét, không chịu phối hợp.
Bất đắc dĩ, đại phu chỉ biết đưa mắt nhìn Ninh lão phu nhân.
Ninh lão phu nhân nhắm mắt lại, nói: "Chiêm Nhi, con ấn phụ thân mình xuống, đừng để ông ấy lộn xộn." Bà ta còn gọi thêm mấy bà tử tới cùng hỗ trợ.
Mấy người hợp sức mới ấn được Ninh hầu gia xuống.
Đại phu lúc này mới có thể tiếp tục.
Ninh hầu gia đau tới run rẩy, lại mồm to mắng Ninh Chiêm không hiếu thuận, lại cầu lão phu nhân để ông ta chết.
Ninh thị thật sự chịu không nổi, thấp giọng: "Mẫu thân, nữ nhi đỡ người ra ngoài chờ.."
Ninh lão phu nhân cũng nhìn tới đau lòng, gật đầu, nói với Ninh phu nhân và Đinh Ti Ngôn: "Các ngươi cũng cùng ra ngoài đi."
Bốn người lẳng lặng ra gian ngoài.
Bên trong, tiếng kêu rên của Ninh hầu gia càng lúc càng thê lương.
Bọn họ nghe xong cũng thấy kinh hồn táng đảm.
Ước chừng qua canh ba, động tĩnh bên trong mới dừng lại.
Ninh lão phu nhân vội đứng dậy, Ninh thị, Ninh phu nhân và Đinh Ti Ngôn cũng đứng lên, vào trong.
Mùi máu tươi nồng đậm, một bà tử bưng chậu máu đen ra ngoài.
Trên giường, sắc mặt Ninh hầu gia trắng bệch, đã đau tới hôn mê bất tỉnh.
Ninh Chiêm đầu đầy mồ hôi, đang cầm khăn lau.
"Đại phu, hầu gia sao rồi?" Ninh lão phu nhân hỏi.
"Đã lấy được ít máu độc." Đại phu trả lời, "Có điều nếu muốn hầu gia bình yên vô sự, vẫn là mau chóng mời Kim thái y tới giải độc, bằng không..."
Nói tới đây, đại phu lắc đầu.
Ninh phu nhân dặn dò hạ nhân chiếu cố hầu gia một phen, sau đó nâng bước ra gian ngoài.
"Sao lại trúng độc?" Lửa giận của Ninh lão phu nhân dâng tới tận trời, "Hầu phủ cư nhiên lại có kẻ ngoan độc như vậy!"
Bà ta cầm quải trượng trong tay đập thùng thùng xuống đất.
Ninh thị rũ mắt ngồi bên cạnh Ninh lão phu nhân, chỉ duỗi tay mềm nhẹ giúp bà ta thuận khí, không nói gì. Hiện tại, bà bảo trì trầm mặc là biện pháp tốt nhất. Bà ta biết, chỉ cần mình mở miệng sẽ thu hút sự chú ý của Dương Thư Nghiên, nói không chừng còn khiến Dương Thư Nghiên hoài nghi. Trong lòng bà ta cũng thập phần sợ hãi và lo lắng huynh trưởng sẽ bị độc chết như vậy.
Bà ta không nghĩ tới độc chết ông, chỉ muốn không rời khỏi kinh thành.
Hiện tại, danh dự của bà ta đã bị vứt đi, không còn là nữ chủ nhân của tướng phủ, chẳng lẽ bản thân còn phải rời khỏi hầu phủ sao?
Bà ta không muốn rời khỏi hầu phủ, càng không muốn rời khỏi kinh thành.
Bà ta không nói lời nào, mẫu thân khẳng định sẽ hoài nghi tẩu tử.
Hầu phủ này, trong ngoài đều do Dương Thư Nghiên xử lý, ả ta muốn hại huynh trưởng không phải dễ như trở bàn tay sao?
Ninh phu nhân nghĩ nghĩ, nghiêm túc phân phó Kỳ ma ma: "Sự tình quan trọng, vẫn là nhờ Kỳ ma ma vất vả điều tra kẻ hầu trong phòng hầu gia, dược liệu lấy từ nhà kho, ngươi đi điều tra xem có phải dược liệu có vấn đề không, còn cả quá trình nấu thuốc cũng phải điều tra, phàm là người có tiếp xúc với đồ ăn đồ uống của hầu gia đều phải tra rõ. Còn nữa, huân hương trong phòng, đệm chăn cũng phải kiểm tra."
"Đúng vậy, điều tra cho ta, nhìn xem là kẻ nào dám hạ độc thủ với hầu gia!" Ninh lão phu nhân nói, đã là người của bà, bà đương nhiên hào phóng cho đi làm.
"Vâng, phu nhân." Kỳ ma ma nhận lệnh.
"Vừa rồi thuốc là do tiểu cô hầu hạ hầu gia uống, cho nên tiểu cô cũng phải bị điều tra." Ninh phu nhân nhìn Ninh thị, nói với Ninh lão phu nhân.
"Tẩu tử, tỷ có ý gì?" Ninh thị lạnh giọng hỏi.
"Được rồi, Nghiêm Nhi thương muội muội mình nhất, Viện Viện sao có thể xuống tay với nó?"" Ninh lão phu nhân nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
Ninh lão phu nhân đã nói như vậy, Ninh phu nhân cũng không nhiều lời nữa.
Điều tra kẻ hạ độc, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là giải độc cho Ninh hầu gia, Ninh lão phu nhân cũng không nói thêm, chỉ phân phó Ninh Chiêm ở lại sáng sớm ngày mai đi mời Kim thái y, sau đó kêu mọi người ai về phòng nấy.
Một ngày này, tất cả mọi người đều bận tới tối mặt tối mày, Ninh phu nhân cũng không để Đinh Ti Ngôn đưa mình về, kêu nàng sớm trở về nghỉ ngơi, chính mình cau mày cùng nha đầu và bà tử về chính viện.
Đang êm đẹp sao lại trúng độc?
Kẻ hạ độc rốt cuộc muốn làm gì?
Một đường trở về, Ninh phu nhân không thể nghĩ ra.
Chẳng lẽ thật là Ninh thị?
Trái tim Ninh phu nhân đập thình thịch.
Tình cảm huynh muội Ninh Tư Nghiêm thâm hậu, bà rõ ràng nhất, Ninh thị hẳn sẽ không nhẫn tâm như vậy! Ninh phu nhân lắc đầu, chỉ là vẫn thấp giọng phân phó: "Phái người trông chừng Ninh Tư Viện."
.........................
Về phòng, Ninh thị kinh hoảng thất thố. Yến Phi vẫn chưa ngủ, thấy bà ta trở về liền cho hạ nhân lui xuống, vội hỏi sự tình thế nào.
Ninh thị run run kể lại sự tình, gắt gao nắm chặt tay Yến Phi: "Nếu cữu cữu con chết thì chúng ta làm sao bây giờ?"
Yến Phi nghe xong ngây ra nửa ngày, sau đó nhẹ giọng an ủi: "Cữu cữu cát nhân tự có thiên tướng, ngài ấy sẽ không sao." Khóe miệng nàng ta cong lên ý cười, nếu chết không phải càng tốt hơn sao? Như vậy bà ngoại cũng chỉ còn mẫu thân là nữ nhi, càng sẽ không nỡ để các nàng rời đi.
Ưu sầu trên mặt Ninh thị càng sầu.
"Đây không phải lỗi của mẫu thân, chỉ là ngoài ý muốn, mẫu thân không phải chưa từng nghĩ muốn mạng của cữu cữu sao? Là do mạng cữu cữu không tốt, hơn nữa đại phu cũng đã nói Kim thái y có thể giải độc cho cữu cữu, cho nên mẫu thân đừng lo lắng, cữu cữu chắc chắn sẽ khỏe lại." Yến Phi nhẹ giọng khuyên nhủ, "Mẫu thân đừng tự trách nữa, đây không phải lỗi của người."
An ủi khuyên giải một phen, Ninh thị mới tốt hơn một chút.
"Mẫu thân hôm nay mệt mỏi rồi, người mau về phòng nghỉ ngơi đi." Yến Phi nói, "Người có tinh thần mới có thể chiếu cố cữu cữu."
Ninh thị đứng dậy: "Con cũng ngủ sớm, trên người vẫn còn thương tích."
Yến Phi gật đầu, lại nói: "A đúng rồi, mẫu thân, người nhớ xử lý số thuốc còn lại."
"Ta biết." Ninh thị nắm chặt khăn lụa ra khỏi phòng Yến Phi, chờ trở về phòng mới lấy số thuốc còn lại đem ra, bỏ thuốc và khăn vào cái túi, phân phó Trương ma ma: "Đi, tìm một chỗ xử lý."
Trương ma ma nhận lấy, nhìn ra cửa: "Lão nô đã biết, chờ đêm khuya hơn một chút lão nô sẽ đi chôn đồ."
Ninh thị nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Thiêu, trực tiếp thiêu."
Chôn, ai biết được tương lai có bị đào ra hay không? Vẫn là thiêu, thiêu thành tro tàn, ai cũng không biết đó là cái gì!
.............................
Sáng sớm hôm sau, Cố ma ma liền đem sự tình Ninh hầu gia trúng độc bẩm báo với Dung Hoa.
"Ninh thị làm?" Dung Hoa kinh ngạc. Không ngờ với huynh trưởng luôn yêu thương mình Ninh thị cũng có thể hạ độc! Không biết là nên nói Ninh thị quá ngoan độc hay Ninh hầu gia kia quá đáng thương.
Cố ma ma gật đầu: "Phu nhân phân phó Trương ma ma thiêu đồ nhưng đã bị chúng ta cướp lấy."
"Làm tốt lắm." Dung Hoa gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, "Ngươi cho người đưa tin cho Ninh phu nhân..."
Nói tới đây, nàng lại lắc đầu: "Không được, lúc này chúng ta không thể tiếp xúc với Ninh phu nhân, không chừng tới lúc đó Ninh lão phu nhân và Ninh thị lại nói Ninh phu nhân cấu kết với chúng ta mưu hại hầu gia. Nếu đã là người của Ninh lão phu nhân điều tra, vậy giao đồ cho người của bà ta, ngàn vạn không thể để lộ sơ hở."
Cố ma ma gật đầu.
"Ninh thế tử có mời được Kim thái y không?" Dung Hoa quay đầu nhìn Chu Hành căn bản không quan tâm chuyện này, hỏi.
"Mời không được." Chu Hành trả lời đơn giản.
Dung Hoa gật đầu.
Rất đơn giản, trước mắt Ninh thị và Yến Phi thanh danh hủy hoại, Can Phong Đế chắc chắn không gật đầu đồng ý cho Kim thái y đi giải độc cho Ninh hầu gia.
Như sở liệu, sáng sớm Ninh Chiêm tiến cung mời Kim thái y, lập tức bị Can Phong Đế từ chối.
Ninh hầu gia hôn mê tới thần trí không rõ.
Vĩnh An hầu phủ một mảnh mây đen sương mù.
Tới giữa trưa, kết quả Kỳ ma ma điều tra được trực tiếp chỉ về phía Ninh thị, Ninh lão phu nhân nghe xong liền trực tiếp bất tỉnh.
Sau khi biết chuyện, Ninh phu nhân nở nụ cười, lập tức kêu Đinh Ti Ngôn gửi thư cho Dung Hoa, hi vọng nàng thuyết phục tướng gia hỗ trợ mời Kim thái y tới giải độc.
Ninh hầu gia thương Ninh Tư Viện như vậy, bà sao có thể để ông ta không rõ không ràng mà rời đi? Dù thế nào cũng phải để ông ta thấy muội muội mình dùng mọi cách để che chở đối xử với ông ta thế nào!
Nhận lời thỉnh cầu của Ninh phu nhân, Dung Hoa liền phân phó Cố ma ma đưa tin qua chỗ Yến Xước.
Sau giờ ngọ, Kim thái y xuất cung hồi phủ nghỉ ngơi.
Ninh Chiêm vừa nhận được tin liền dẫn người tới mời.
Kim thái y ra tay, đương nhiên có thể thanh trừ độc, nhưng độc tính quá mạnh, nửa đời còn lại Ninh hầu gia chỉ có thể nằm trên giường.
Ninh lão phu nhân lập tức phun ra ngụm máu, chờ Kim thái y đi rồi liền kêu Kỳ ma ma dẫn người kéo mẹ con Ninh thị lại đây.
Hai người một đường khóc thét bị kéo tới.
"Mẫu thân."
"Bà ngoại."
Hai người nhìn thấy Ninh lão phu nhân như gặp được cứu tinh.
Ninh lão phu nhân sắc mặt âm trầm dùng quải trượng đánh vào lưng Ninh thị.
Lần này Ninh lão phu nhân dùng hết sức lực.
Mọi người đều nghe một tiếng xương cốt đứng gãy, Ninh thị đau tới kêu lên một tiếng, phun ra ngụm máu, trong miệng đều là màu đỏ tươi.
Ninh thị ngẩng đầu không dám tin mà nhìn Ninh lão phu nhân: "Mẫu thân, người làm sao vậy?"
Ninh lão phu nhân vẫn chưa giải được hận, tiếp tục đánh qua một gậy: "Đồ táng tận thiên lương, ngươi còn dám hỏi ta làm sao vậy? Người đâu, đuổi hai mẹ con này ra ngoài cho ta!"