Thời điểm Yến Phi và Ninh Hinh tới tướng phủ, đúng lúc Dung Hoa dẫn người đi ra.
Yến Phi và Ninh Hình xuống xe ngựa, ngoại từ thị vệ, Dung Hoa chỉ dẫn theo Túy Đồng và Lưu Tô. Thị vệ đều là người quen biết, Yến Phi thấy nàng không dẫn theo người khác trong lòng liền yên tâm, nàng ta còn lo lắng ngoài miệng Dung Hoa chỉ nói như vậy nhưng thực tế vẫn sẽ phòng bị nàng ta, rốt cuộc vì sự tình lần trước, ai biết nàng có ghi hận mình không?
Vì vậy không thể không cẩn thận, hiện giờ xem ra, Yến Phi cảm thấy bản thân quá đa tâm, cho nên cười tủm tỉm nói: "Tỷ phu bỏ được tỷ sao? Chúng ta phải ở lại một đêm trong am đấy."
"Không đâu, chàng chỉ nói cứ chơi vui vẻ, muốn chơi mấy ngày thì chơi mấy ngày, không cần lo lắng cho chàng." Dung Hoa cười trả lời.
Nếu mẫu thân thật còn sống, tất nhiên là phải sớm ngày cứu bà ấy ra.
Nhưng người phụ thân phái đi vẫn không tra được tung tích.
Yến Phi sẽ cùng nàng tình thâm đi du ngoạn sao? Hai người các nàng từ khi nào thân thiết tới như vậy? Một chữ Dung Hoa đều không tin lần này Yến Phi chỉ vì muốn mời nàng ra ngoài dạo chơi.
"Dung tỷ tỷ, Phi tỷ tỷ, cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi, tới am nói chuyện cũng chưa muộn." Ninh Hinh cao hứng nói.
"Tỷ tỷ, có thể đi chưa?" Yến Phi nhìn Dung Hoa, hỏi.
"Ừ, đi thôi." Dung Hoa gật đầu.
Bọn họ từng người lên xe ngựa, sau đó ra khỏi thành.
Lên xe, Dung Hoa liền tựa vào gối mềm, cầm cuốn sách, nửa ngày cũng không lật sang trang.
Túy Đồng đoạt lấy cuốn sách trong tay của nàng, cười nói: "Vương phi không cần lo lắng, Vương gia sẽ nhanh đuổi tới thôi, hơn nữa còn có bọn nô tỳ, có cả nhân thủ tướng gia an bài, chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm."
Dung Hoa nhíu mày, thở dài: "Cũng không phải khẩn trương, ta chỉ là suy nghĩ không biết lần này có tra ra tin tức của mẫu thân không."
Nếu còn sống, vậy bà đang ở đâu?
Nếu không còn nữa, vậy kẻ thù là ai? Mặc kệ đó là ai, một người nàng cũng sẽ không buông tha!
"Nhất định là có." Túy Đồng tự tin gật đầu.
Lưu Tô nhìn nàng, không nói gì, chỉ duỗi tay rót cho Dung Hoa ly trà, cũng nhẹ giọng nói: "Tới Liên Hoa Am phải tốn chút thời gian, vương phi nghỉ ngơi đi."
Dung Hoa nhấp hai ngụm rồi đưa ly trà cho Lưu Tô, cười nói: "Ừ, vậy ta ngủ một chút." Dứt lời, nàng liền nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Túy Đồng cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Tới giữa trưa, đoàn người mới đến Liên Hoa Am, thân phận của Dung Hoa và Yến Phi đều không tầm thường, Ninh Hinh cũng là Vĩnh An Hầu tiểu thư, vì vậy lần này tuy Tĩnh Nhất sư thái không tự mình ra tiếp đón nhưng cũng sớm đã phái Không Lam đứng đợi ở cửa.
Người gần trưa mới tới, Không Lam trước dẫn bọn họ tới nơi sớm được chuẩn bị.
Cảnh trí ở Liên Hoa Am vô cùng tú lệ, thời tiết lại tốt, cho nên người tới dâng hương nối dài không dứt, không ít quý phu nhân nhà cao cửa rộng dẫn theo nữ nhi tới cúi lạy Bồ Tát, thuận tiện ngắm hoa.
Bọn họ ai cũng có viện tử của riêng mình, tới nơi, Yến Phi dừng bước nhìn qua: "Hai viện nhỏ này muội và Hinh Nhi ở, tỷ tỷ ở bên kia đi, rộng hơn một chút." Yến Phi duỗi tay chỉ nơi rộng lớn nhất, nói với Dung Hoa.
"Cái này..." Dung Hoa có chút do dự, quay đầu nhìn Yến Phi và Ninh Hinh, "Ta ở đâu cũng được, dù sao cũng chỉ có một buổi tối, hai vị muội muội chọn trước đi."
"Tỷ tỷ lớn nhất, đương nhiên phải ở nơi tốt nhất." Yến Phi kéo Ninh Hinh, nghiêng đầu hỏi, "Hinh Nhi, muội nói xem có phải không?"
Ninh Hinh gật đầu: "Dung tỷ tỷ nghe Phi tỷ tỷ đi, chỗ rộng có thể thoải mái một chút." Ánh mắt nàng thanh thấu mang theo chân thành.
"Tỷ xem, Hinh Nhi cũng nói như vậy, tỷ tỷ đừng từ chối nữa." Yến Phi cười nói.
"Vậy đa tạ hai vị muội muội." Dung Hoa gật đầu.
"Cơm chay sẽ đưa tới sau, bần ni không quấy rầy nữa, ba vị thiếu chủ nếu có việc gì cứ phân phó các nàng hoặc sai người tìm bần ni là được." Không Lam chỉ hai ni cô bên cạnh, sau đó hành lễ.
"Làm phiền sư thái." Ba người Dung Hoa cũng vội đáp lễ.
Dứt lời, bọn họ liền cùng nha đầu của mình về phòng.
Viện tử của Dung Hoa ở nơi tận cùng, cách xa chỗ của Yến Phi và Ninh Hinh, tọa ở Bắc hướng về Nam, phía Đông là viện của Ninh Hinh, phía Tây không có phòng.
Sau lưng là tường viện, mặt sau là núi, giờ phút này cây cối mênh mang xanh thẳm, từ xa còn có thể nghe tiếng chim hót.
Đúng là một nơi an tĩnh.
Cũng là nơi rất dễ động thủ!
Dung Hoa cười một cái, nâng bước đi vào.
Túy Đồng theo nàng, mà Lưu Tô đi xem xét bốn phía, sau đó trở về bẩm báo: "Đều không có gì bất thường, có điều rất dễ tiến vào từ tường viện phía sau."
Dung Hoa gật đầu, vừa thu dọn xong, Yến Phi và Ninh Hinh đã kết bạn tới.
"Nơi này của tỷ tỷ thật rộng, muội và Hinh Nhi không được mời mà đến, mong tỷ tỷ đừng để ý." Yến Phi mỉm cười.
Dung Hoa đưa mắt nhìn hộp đồ ăn ni cô theo sau các nàng mang tới, cười lắc đầu: "Sao có thể? Người nhiều cùng dùng bữa mới náo nhiệt."
Ăn cơm, nói chuyện một hồi ba người liền ai về phòng nấy nghỉ ngơi, sau đó lại cùng nhau tới Phật đường bái lạy Bồ Tát, cuối cùng đi thăm Ninh thị.
"Dung Nhi, Phi Nhi, Hinh Nhi, mấy đứa tới rồi." Ninh thị một thân tố y mộc thoa, gương mặt tươi cười.
Trước đó Yến Phi đã gặp qua, Dung Hoa sửng sốt một chút nhưng không hề kinh ngạc, ngược lại là Ninh Hinh tâm tính thiện lương, nước mắt lập tức rơi xuống: "Cô mẫu, người chịu khổ rồi..."
"Nha đầu ngốc, có gì mà chịu khổ chứ, cô mẫu tới đây là để cầu phúc mà." Ninh thị hòa ái kéo Ninh Hinh ngồi xuống, duỗi tay lau nước mắt cho nàng, sau đó mỉm cười kêu Dung Hoa và Yến Phi cùng ngồi xuống.
Ninh thị từ ái hỏi ba người tình hình ở tướng phủ, hoàng tử phủ và hầu phủ cùng mọi người, bộ dáng thập phần quan tâm và tưởng niệm.
"Cô mẫu, người ở đây cũng mấy ngày rồi, ngày mai theo chúng con trở về đi." Ninh Hinh quan tâm nói.
"Ta ở trước mặt Bồ Tát cầu nguyện, còn phải ở thêm mấy ngày mới có thể trở về." Ninh thị cười nói.
Bà ta đã nói như vậy, Ninh Hinh đành phải thôi, vì vậy liền lôi kéo Dung Hoa, nói: "Dung tỷ tỷ, chúng ta đi ngắm hoa mẫu đơn được không?"
Đây là muốn để hai người Ninh thị và Yến Phi nói chuyện riêng.
Dung Hoa đương nhiên sẽ gật đầu, cùng nàng đứng dậy cáo từ đi ngắm hoa.
Hai người đi rồi, Ninh thị liền vẫy tay cho hạ nhân lui xuống, lúc này mới cau mày nghiêm túc nhìn Yến Phi, hỏi: "Phi Nhi, đều an bài ổn thỏa chứ?" Hai ngày trước người đưa tin tới nói ba tỷ muội các nàng tới dâng hương ngắm hoa, muốn bà an bài chỗ ở.
Hơn nữa đặc biệt là nơi an tĩnh.
Bà tử hầu hạ cạnh nàng ta do Ninh thị lựa chọn, thập phần trung thành, đương nhiên sẽ để lộ ý tứ của Yến Phi, lần này nàng ta tới là muốn hủy hoại Yến Dung Hoa.
Có thể hủy hoại nàng ta, chính mình đương nhiên cao hứng.
Nhưng bà ta lại lo nữ nhi thất thủ.
Một khi thất thủ, hậu quả không phải điều nữ nhi có thể thừa nhận.
"Đều đã an bài tốt, mẫu thân không cần lo lắng." Nụ cười trên mặt Dung Hoa mang theo tia âm ngoan.
"An bài thế nào? Người đều có năng lực sao?" Cụ thể làm thế nào, nàng ta không hề nói, chỉ cần bà an bài chỗ ở tốt là được, nhưng Ninh thị vạn phần không an tâm, nhíu mày nói, "Nếu không được, vậy thì thôi đi." Trong lòng bà ta vẫn e ngại Yến Xước, một khi thất thủ, chính mình và nữ nhi sẽ phải rơi xuống vực thẳm.
"Mẫu thân, người an tâm đi." Yến Phi cười tủm tỉm ôm tay Ninh thị, "Người đều do Tam hoàng tử an bài, con không nhúng ta, con chỉ là cùng tỷ tỷ và biểu muội tới đây dâng hương ngắm hoa mà thôi, vì thế lỡ như thất bại, bọn họ sẽ không tra tới con, tất cả đều đã có điện hạ."
Ninh thị nhíu mày càng sâu: "Không được, vạn nhất không thành, tới lúc đó tướng gia chắc chắn sẽ biết là Tam điện hạ làm, vậy..." Ninh thị rùng mình, vội nói, "Tới lúc đó, tướng gia chắc chắn sẽ ghi hận, trả thù Tam điện hạ, làm như vậy mất nhiều hơn được."
Yến Xước hận Lý Sướng, vậy Lý Sướng còn khả năng tranh chấp trữ vị sao? Đáp án không cần nói cũng biết.
"Mẫu thân, Tam điện hạ làm sao ngốc như vậy, ngài ấy sao có thể để phụ thân bắt được sơ hở?" Yến Phi nở nụ cười, hạ giọng, "Mẫu thân có biết người muốn bắt nha đầu chết tiệt kia là ai không?"
Trái tim Ninh thị nhảy dựng: "Chẳng lẽ là..." Bà ta dừng lại, quay đầu đưa mắt nhìn về hướng của hoàng cung.
Yến Phi gật đầu: "Vì vậy sau khi sự tình phát sinh, việc này sẽ không tra tới người điện hạ, tới lúc đó không chừng điện hạ còn có thể được như ý nguyện."
Ninh thị nghĩ nghĩ, thở dài: "Vậy thì tốt, trong lòng các con hiểu rõ là được."
Chính mình quá rõ ràng sự cố chấp của Hoàng Thượng với Vân Nhu Tuyết, cho nên chỉ cần Lý Sướng tận lực an bài thỏa đáng, mọi chuyện liền có Can Phong Đế ở phía trước chống lưng.
Thù mới hận cũ!
Ninh thị ngẫm lại bộ dáng của Yến Xước, lại nghĩ tới chuyện có thể hủy hoại Dung Hoa, trong lòng lập tức vô cùng cao hứng.
Mẫu nữ bọn họ hàn huyên một hồi, Ninh thị mới nói: "Con đi tìm các nàng chơi đi."
"Vâng." Yến Phi gật đầu đứng dậy ra khỏi phòng.
"Người an bài xong chưa?" Ra khỏi cửa, Yến Phi hạ giọng hỏi.
"Vâng, đều đã an bài thỏa đáng, bọn họ đang chờ trong rừng phía sau am, chỉ chờ tới thời gian sẽ động thủ, nương nương xin yên tâm." Trúc Họa gật đầu trả lời.
"Đưa ta đi gặp bọn họ." Yến Phi dừng bước, nói.
"Việc này không tiện, nương nương vẫn là đừng đi, miễn làm bẩn mắt của người, nô tỳ đã phân phó ổn thỏa." Trúc Họa nói.
"Không, ta phải gặp bọn họ mới có thể an tâm." Yến Phi kiên trì.
Đối phương là Yến Dung Hoa, là trưởng nữ của Yến Thừa Tướng Đông Lăng, là Vương Phi của Chiêu Vương Đại Chu.
Bọn họ không làm thì thôi, tới lúc lâm trận sao có thể lùi bước? Vậy chẳng phải chính mình uổng công vô ích sao?
Lần này nhất định phải một kích tất trúc, khiến Dung Hoa té ngã không thể đứng dậy được!
Trúc Họa gật đầu.
Vì vậy, Yến Phi không tới tìm Dung Hoa và Ninh Hinh mà cùng hai nha đầu Trúc Thanh Trúc Họa rời khỏi Liên Hoa Am, lên núi.
Liên Hoa Am này trước kia nàng ta đã tới nhiều lần, cho nên vô cùng quen thuộc địa hình, đi theo con đường mòn một lúc liền thấy cánh rừng.
Tới bìa rừng, Yến Phi che mặt, vừa đi vừa quay đầu phân phó Trúc Họa và Trúc Thanh: "Hai ngươi cũng che mặt đi."
Trúc Thanh và Trúc Họa gật đầu, dùng khăn che mặt.
Yến Phi lúc nào mới nâng bước tiến vào, đại thụ che hết ánh mặt trời, nơi này mang vài phần âm lãnh, nàng ta không khỏi rùng mình, ôm lấy hai tay, dọc đường ban đầu còn nhỏ giọng nói chuyện, hiện tại đã không dám lên tiếng. Trước mặt có vài người đứng chờ, nam tử dẫn đầu miệng ngậm lá cây, thấy chủ tới ba người tới liền phun ra, ba người sau hắn cũng chỉnh đốn lại.
"Thật không ngờ cô nương lại tới." Nam tử dẫn đầu mở lớn hai mắt, thấy chủ tớ ba người Yến Phi đều che mặt, ánh mắt nhìn nàng ta không chút kiêng nể.
Yến Phi nhíu mày, trong mắt lộ rõ chán ghét.
"Làm càn, các ngươi nghĩ đây là ai?" Trúc Họa quát.
"Tiểu nhân Lý Hưng và huynh đệ gặp qua phu nhân." Người dẫn đầu cùng ba người phía sau lập tức chắp tay thi lễ.
"Ý của ta, các ngươi đều rõ ràng chứ?" Yến Phi mở miệng hỏi.
"Đều rõ đều rõ, thỉnh chủ tử yên tâm, tiểu nhân làm việc người có thể an tâm, tiểu nhân khẳng định sẽ giúp người giải quyết ổn thỏa." Lý Hưng vội gật đầu.
"Nhớ rõ, nha đầu bên nàng ta biết võ công, nhưng sẽ có người dẫn họ đi, có điều các ngươi không thể thiếu cảnh giác, nếu hai nha đầu kia vẫn còn ở đó, các ngươi cố gắng tìm cách dụ họ đi." Yến Phi dặn dò, "Nhớ kỹ, sau giờ Tý hành động."
Bên người Lý Sướng giờ Hợi sẽ động thủ.
Lý Hưng gật đầu: "Tiểu nhân đã rõ, chủ tử chỉ cần chờ tin lành là được."
Yến Phi nhìn hắn một cái, sau đó nhìn lướt qua ba kẻ cà lơ phất phơ đứng sau, sắc mặt âm trầm: "Nàng rất tuyệt sắc, tiện nghi cho các ngươi rồi, mấy ngươi cứ cùng nhau lên luân phiên cưỡng gian là được!"
Hai mắt Lý Hưng lập tức sáng lên, nuốt nước miếng: "Không thành vấn đề."
Ba người đứng sau cũng cười hì hì.
"Nàng ta ở căn phòng tận cùng hậu viện." Yến Phi dặn dò, "Nhớ kỹ."
Sắc mặt Lý Hưng lập tức thay đổi, lộ vẻ do dự: "Tiểu nhân nghe nói người ở nơi đó là Chiêu Vương Phi..."
Tuy chỉ để lộ đôi mắt nhưng toàn thân khí phái, tuy không nói thân phận của mình, nhưng bọn họ không phải những tên côn đồ mới ra côn đồ, muốn hành sự, bọn họ tất nhiên phải tìm hiểu Liên Hoa Am rõ ràng, trà trộn đầu đường nhiều năm, bọn họ cũng sợ chết.
Chiêu Vương là thân vương của Đại Chu, bọn họ chỉ nghe lời đồn về y, nhưng ở Đông Lăng này không phải còn Yến Thừa Tướng sao? Chiêu Vương Phi tuy chỉ mới nhận tổ quy tông nhưng hiện tại ở Lệ Kinh này, có ai không biết nàng là hòn ngọc quý trong tay tướng gia!
Tướng gia nào phải người bọn họ có thể đắc tội?
Yến Phi cười lạnh một tiếng, kêu Trúc Họa từ túi tiền lấy ra chồng ngân phiếu: "Ngân phiếu năm ngàn lượng, đây chỉ là một nửa, sau khi sự thành, một nửa kia sẽ đưa cho các ngươi. Một vạn lượng bạc, các ngươi còn có thể hưởng dụng một mỹ nhân, hơn nữa sau khi có số tiền này, các ngươi có thể tới nơi không ai quen biết, thay tên đổi họ, cưới vợ sinh con, chuyện tốt như vậy, các ngươi còn do dự sao?"
Đám người Lý Hưng liền dùng ánh mắt nóng rực nhìn sấp ngân phiếu.
Một vạn lượng bạc, còn có thể ôm được mỹ nhân, nói thế nào cũng là cái bánh từ trên trời rơi xuống, Chiêu Vương Phi kia bọn họ có nghe nói, nghe đồn là quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lý Hưng gật đầu: "Tiểu nhân đã hiểu, chủ tử xin yên tâm, sự tình nhất định sẽ làm tốt."
Yến Phi cười phân phó Trúc Họa đưa ngân phiếu qua, lại nói: "Sau khi sự thành, ta sẽ cho nha đầu đưa năm ngàn lượng còn lại cho các ngươi, các ngươi cầm được tiền phải lập tức rời đi."
Mấy người Lý Hưng hoan thiên hỉ địa đồng ý.
Yến Phi xoay người rời đi.
Nếu Hoàng Thượng đắc thủ, Chu Hành sẽ vứt bỏ nàng, nhưng nàng còn có thể vào cung làm nương nương, tới lúc đó chính mình còn không phải gọi nàng một tiếng nương nương sao? Cho nên không thể để Hoàng Thượng đắc thủ.
Đế mấy tên súc sinh này thay phiên cưỡng gian, tới lúc đó, để xem ai còn muốn nàng?
Yến Phi lập tức cảm thấy bước chân nhẹ nhàng không ít, tới cửa am, thấy mấy nhóm hàng rong, nàng ta kêu Trúc Họa đi mua chút đồ ăn vặt, lúc này mới nâng bước vào trong.
Kéo một tiểu ni cô lại, biết Dung Hoa và Ninh Hinh đang ở ngắm mẫu đơn, Yến Phi liền mang tâm trạng sung sướng qua đó.
Thấy Yến Phi tới, chỉ nghĩ nàng ta và Ninh thị trò chuyện, Ninh Hinh liền cười nói: "Phi tỷ tỷ tới rồi?"
"Để hai người chờ lâu." Yến Phi tươi cười đi tới, ngồi xuống, kêu Trúc Họa đặt thức ăn lên bàn, "Muội nhớ đồ ăn vặt bên ngoài không tồi, cho nên liền đi mua một ít, Hinh Nhi và muội đều thích ăn, tỷ tỷ cũng nếm thử đi."
"Đúng vậy." Ninh Hinh gật đầu, nói, "Thật sự không tồi, Dung tỷ tỷ dùng thử đi."
Dứt lời, nàng ta liền thử một miếng, mỉm cười nhìn Yến Phi: "Hương vị vẫn giống lúc nhỏ."
Hai người cùng Dung Hoa kể chuyện thời niên thiếu.
Có Ninh Hinh ở đây, Dung Hoa biết Yến Phi sẽ không hạ độc, vì thế tươi cười thuận theo các nàng.
Bất tri bất giác sắc trời đã tối, dùng xong cơm chiều, ba người ai về phòng người nấy.
Sau khi tắm gội, Dung Hoa mặc một bộ tố y. Ban đêm trên núi lạnh lẽo, nàng lại khoác thêm một áo choàng mỏng, sau đó kêu Túy Đồng tắt đèn.
Đứng sau tường viện trên núi, Can Phong Đế thấy căn phòng đã tắt đèn, quyết đoán phất tay, lập tức có hai hắc y nhân phóng qua.
"Ai?" Trong viện truyền ra một tiếng khẽ kêu, sau đó hai bóng người phóng tới, bốn người giao thủ, qua một hồi, hai người kia liền bị chế trụ.
Hắc y nhân trở về, bẩm báo: "Chủ tử, người đã bị đánh hôn mê."
Can Phong Đế nhấp môi cười.
Quả nhiên chỉ là hai nha đầu không đáng sợ, Can Phong Đế phất tay kêu người đưa ông ta xuống, phất tay ý bảo bọn họ đứng chờ bên ngoài, tự mình đẩy cửa đi vào.
Ánh trăng mông lung, chỉ có thể mơ hồ thấy một người ngủ trên giường.
Can Phong Đế nhẹ bước đi qua, tới cạnh mép giường, vừa muốn duỗi tay, hàn quang chợt lóe, một thanh kiếm lạnh như băng đặt ngay bên cổ.