Ánh đèn màu cam vì phấn mặt má đào của Yến Phi mà càng thêm nhu lệ, đôi mắt xinh đẹp mang chút ngượng ngùng, thần sắc như vậy rõ ràng là xuân tâm manh động.
Nàng lại là nữ nhi của mình, Ninh thị chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, nhấp môi, kéo tay Yến Phi, nói: "Nữ nhi, con..."
Thích Chu Hành sao?
Chu Hành mặt mày như họa, lại được chiến trường rèn luyện, hơn nữa còn là Vương gia, trên người mang theo quý khí.
Cho nên, những công tử thế gia sống trong nhung lụa kia nào có thể so sánh với y?
Nữ nhi đang tuổi tình đậu sơ khai, Chu Hành lại ưu tú như thế, động tâm, thật sự chẳng có gì lạ.
Năm đó chính mình ở độ tuổi này không phải cũng nhất kiến chung tình với tướng gia sao?
Yến Phi xấu hổ nhưng vẫn thản nhiên gật đầu: "Con cảm thấy không tồi, ngài ấy biết văn biết võ, thân phận cao quý, bề ngoài lại tuấn mỹ, chỉ tiếc... Thân thể quá kém." Thanh âm trong câu sau mang theo tiếc nuối vô tân.
Thiên tư trác tuyệt như vậy lại không còn sống lâu, đúng là ông trời đố kị anh tài. Nếu mệnh y không còn bao lâu, nàng sẽ chỉ thưởng thức, chắc hẳn không có suy nghĩ nào khác.
Có điều, nếu lời đồn là giả, vậy thì hoàn toàn khác.
Nàng, Yến Phi tài mạo song toàn, xuất thân cao quý, so với công chúa còn tôn quý hơn, hôn phu của nàng đương nhiên phải là người tốt nhất.
"Hồ nháo!" Ninh thị cau mày quát một tiếng.
"Mẫu thân." Yến Phi lắc cánh tay bà ta.
Nàng cảm thấy y rất tốt.
Tựa như đời này, nàng ở đây là vì chờ y.
Công tử nàng quen biết đều không thể khiến nàng phanh nhiên tâm động.
Trước không nói y là hôn phu của nha đầu kia, Đại Chu xa như vậy... Sắc mặt Ninh thị tối sầm: "Ta chỉ có một nữ nhi bảo bối là con, Đại Chu xa như vậy, ta sao có thể để con gả xa được chứ?"
"Nữ nhi rốt cuộc cũng phải xuất giá, chẳng lẽ mẫu thân muốn giữ nữ nhi ở nhà chiêu tế sao? Chẳng lẽ mẫu thân và phụ thân thật đúng như lời đồn bên ngoài, muốn Lâu ca ca cưới con sao?" Nàng chỉ coi Lâu ca ca như huynh trưởng, trái tim cho tới bây giờ chưa từng loạn nhịp. Yến Phi chu miệng, "Mẫu thân, người đừng nghĩ nhiều như vậy, con chỉ nói thế thôi, nếu ngài ấy thật sự đoản mệnh, vậy cho dù có tốt, có ưu tú tới đâu, nữ nhi cũng sẽ không gả cho ngài ấy."
"Không được, quá xa." Ninh thị lắc đầu, "Cho dù y thân cường thể tráng, trên người không có hôn ước, ta cũng sẽ không đồng ý."
Trước giờ bà ta chưa từng nghĩ sẽ gả nữ nhi ra ngoài. Nếu có con rể tốt, lại thích hợp, giữ hắn ở tướng phủ đương nhiên không gì tốt hơn.
Bản thân chỉ có một khuê nữ, gả trong nhà ở dưới mí mắt của mình đương nhiên tốt hơn làm dâu người khác.
Đại Chu kia cách Đông Lăng thiên sơn vạn thủy, bà ta sao có thể để nữ nhi gả xa như vậy?
Cho dù là nghĩ, bà ta cũng chưa từng nghĩ tới.
"Mẫu thân, người không thương con." Yến Phi bĩu môi tỏ vẻ không vui.
"Ta nào không thương con? Ta chỉ có con là nữ nhi, không thương con thì ta thương ai?" Ninh thị mềm giọng, "Chỉ là Chiêu vương gia này không được, quá xa."
Mặc kệ chuyện khác, chỉ riêng bản thân Chu Hành, có con rể như vậy, bà đương nhiên vừa lòng.
Chỉ là, thật sự quá xa.
Gả tới Đại Chu xa như vậy, muốn gặp mặt thật sự quá khó khăn.
"Nào xa chứ?" Yến Phi nhỏ giọng một câu.
Nếu chuyện thành, tới lúc đó chọn nơi Đông Lăng và Đại Chu giáp nhau làm chỗ ở là được, Chu Hành cũng là Vương gia, tự mình chắc hẳn cũng có đất phong, nếu đất phong của y không ở đó, bọn họ lại nghĩ cách khác, dù sao biện pháp cũng do con người nghĩ ra.
"Hơn nữa y là hôn phu của tỷ tỷ con." Ninh thị duỗi tay điểm nhẹ lên trán Yến Phi, "Nàng và phụ thân con vừa tương nhận, vừa mới về nhà, phụ thân con đương nhiên sẽ vô cùng sủng ái nàng, lúc này con đừng tính toán gì cả, tới lúc chọc giận phụ thân mình, nương cũng không bảo vệ được con."
Nghĩ tới cách hành sự hai ngày nay của phụ thân: "Chỉ là do tỷ ấy vừa về, phụ thân mới như thế thôi." Thanh âm mang theo ghen ghét.
"Tuy nàng ở tướng phủ không được mấy ngày, nhưng dù sao cũng là tỷ tỷ của mình, con không được phát cáu, có biết chưa?" Ninh thị dặn dò.
Đột nhiên xuất hiện một tỷ tỷ, trong lòng Phi Nhi hẳn không thoải mái, hơn nữa bộ dáng tướng gia hận không thể nâng niu nha đầu kia trong lòng bàn tay, Phi Nhi khẳng định càng khó chịu. Trước nay hỉ nộ tướng gia đều không để lộ ra ngoài, những năm gần đây, đối với Phi Nhi chỉ nhàn nhạt, cũng không thân cận, bà chỉ nghĩ đó là tính cách của ông.
Nhưng theo tình huống trước mặt mà nhìn, bản tính tướng gia không phải như thế, chỉ sợ trong lòng ông không thích nữ nhi Phi Nhi này.
Không thích Phi Nhi, là vì Phi Nhi là nữ nhi của mình.
Thương nha đầu kia, bởi vì nàng là nữ nhi của Tuyết biểu tỷ.
Lửa giận trong lòng Ninh thị đột nhiên phun trào.
Tiện nhân, đã chết còn không yên phận.
Để lại nữ nhi làm đảo loạn cuộc sống an ổn của bà.
Hôm đó sao ả ta không ôm nữ nhi cùng chết đi chứ!
Năm đó, thời điểm ả ta vào kinh, bà nên trực tiếp đưa ả vào cung.
"Mẫu thân, nữ nhi không phải tiểu hài tử, con sao có thể làm loạn cơ chứ?" Yến Phi không cao hứng lầu bầu một câu
Có điều nàng ta cũng biết lời mẫu thân nói không phải không có lý.
Nếu phụ thân biết nàng đánh chủ ý lên người Chu Hành, chắc chắn sẽ giận tím mặt.
"Con hiểu thì tốt." Tuy ở trước mặt người nhà sẽ hơi kiêu ngạo một chút, nhưng quy củ lễ nghi của nữ nhi luôn là tốt nhất, hơn nữa nàng tri thư đạt lễ, nhàn nhã hào phóng, ở kinh thành đã có danh tiếng, đối nhân xử thế trước nay đều ổn thỏa, nghe nữ nhi nói như vậy, Ninh thị liền biết trong lòng nàng tự có chừng mực.
Có điều, Chu Hành kia... Sợ nữ nhi một lòng một dạ, Ninh thị không yên tâm mà dặn dò: "Thu lại tâm tư kia đi."
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Ninh thị, Yến Phi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Mẫu thân, chuyện Chiêu Vương có bệnh thật sự chỉ là lời đồn sao?"
Nếu không, phụ thân sao có thể đối với Chu Hành như thương ai thương cả đường đi lối về?
Hơn nữa, nhìn thế nào Chu Hành cũng không giống người gần đất xa trời!
Ánh mắt Yến Phi lập tức sáng ngời, đáy mắt mang theo vui sướng.
Ninh thị nhíu mày: "Phi Nhi, nương nói với con nhiều như vậy con cũng không nghe vào sao?"
"Tỷ tỷ nhiều năm ở bên ngoài, mới vừa trở về, nếu tỷ ấy gả cho Chiêu Vương, vậy không phải sẽ quay về Đại Chu sao? Phụ thân bỏ được tỷ ấy?" Yến Phi nở nụ cười, "Phụ thân khẳng định luyến tiếc tỷ tỷ, nhưng hôn sự của tỷ tỷ nghe nói là do hoàng đế Đại Chu ban cho, vì vậy cửa thân này chắc chắn không thể lui."
Hôn sự không thể lui, tướng gia lại luyến tiếc đại nhi nữ, vậy tiểu nhi nữ không phải sẽ gả thay sao? Ninh thị bị nàng chọc giận tới lớn giọng quát: "Phụ thân con không bỏ được cũng phải bỏ, chuyện này không thể đổi ý, nếu đổi người gả qua kia, đó là tội khi quân!"
"Ông ta đâu phải hoàng đế của Đông Lăng chúng ta!" Yến Phi cười ha hả, "Đại Chu và Đông Lăng là bang giao, chắc chắn sẽ không vì việc này mà hoàng đế Đại Chu phái binh đánh tới đúng không? Nói tới cùng, con là nữ nhi lớn lên bên phụ thân, luận quy củ giáo dưỡng, Diệp gia kia sao có thể so sánh với phủ Thừa tướng chúng ta?"
"Không được hồ nháo." Ninh thị nghiêm khắc, "Cẩn thận chọc phụ thân con tức giận."
Đông Lăng không thiếu nam tử, tất cả đều để Yến Phi chọn, sao lại đi chọn một người không thích hợp như vậy?
"Mẫu thân yên tâm, con sẽ không chọc phụ thân tức giận." Yến Phi bảo đảm.
Hai mẫu nữ không tiếp tục đề tài này nữa, nói một hồi, Yến Phi mới đứng dậy: "Mẫu thân nghỉ ngơi đi, con về phòng." Nói xong liền hành lễ.
"Nha đầu này." Sau khi Yến Phi rời đi, Ninh thị thở dài nói với Trương ma ma một câu.
"Tiểu thư trưởng thành rồi." Trương ma ma cười nói, "Phu nhân, nếu tiểu thư đã thích, người thành toàn cho nàng đi, hạnh phúc phải tự mình tranh thủ, phu nhân người không phải là ví dụ tốt sao?"
"Nhưng ta... Hiện tại hạnh phúc sao?" Ninh thị cười khổ, người đời nhìn bà phong cảnh vô hạn, hoa đoàn cẩm thốc, nhưng còn thực tế? Khổ sở trong đó cũng chỉ có một mình bà hiểu.
Trương ma ma giật giật khóe miệng, không biết phải an ủi thế nào.
Trở về phòng, rửa mặt thay y phục lên giường, Yến Phi nhìn Trúc Họa, hỏi: "Chu Phiến kia thế nào rồi?"
"Thành thật ở trong phòng, chưa từng ra ngoài." Trúc Họa trả lời.
"Ừ, ngày mai ngươi đi một chuyến, để hắn ở bên hầu hạ tỷ tỷ, Vương gia và Tứ công tử."
..................
Tướng phủ không có trưởng bối, Yến Xước thân là Thừa Tướng trăm công ngàn việc, cho nên ba bữa một ngày đều là người nào ăn trong viện người đó, chỉ có tết nhất lễ lạc mới dùng bữa cơm đoàn viên, đương nhiên, ngày thường Ninh thị cũng sẽ chuẩn bị món ngon, có điều phần lớn chỉ có bà và nữ nhi Yến Phi ăn, Phó Cửu Lận đôi khi sẽ ăn cùng, nhưng còn Yến Xước thì rất hiếm.
Dung Hoa đương nhiên biết nghe lời phải, giữa nam nữ Đông Lăng không quá nghiêm khắc, nơi Chu Hành và Kiều Vũ Thần ở cách cửa thứ hai không xa, cho nên khá gần Hạ Noãn Viện, vì vậy ba người liền cùng nhau ăn sáng.
Trong lòng Ninh thị rất không thoải mái nhưng cũng không làm ra chuyện động tay động chân vào thức ăn, phòng bếp đều là người của bà, nếu đồ ăn thật sự có vấn đề, vậy bà là người đầu tiên không thoát khỏi quan hệ, bà cũng không ngốc tới mức tự cầm cục đá đập chân mình, hơn nữa bà cũng khinh thường chuyện này, nguyên tắc của Ninh thị chính là, nếu đã làm thì đó phải là một kích chí mạng!
Hơn nữa, nha đầu này chẳng qua chỉ ở trong phủ đoạn thời gian, sau tự mình cũng phải về Đại Chu, cho nên cũng không cần thiết phải làm cái gì.
Vì vậy, bữa sáng rất phong phú.
Ăn xong, ba người tản bộ trong sân tiêu thực.
"Vương gia tỷ phu, tới giờ đọc sách rồi." Kiều Vũ Thần tự giác ngẩng đầu nhìn Chu Hành, nói.
"Đã biết." Chu Hành duỗi tay điểm nhẹ lên trán hài tử.
Kiều Vũ Thần rên một tiếng, đưa tay che lại.
Dung Hoa mỉm cười: "Lát nữa ta sai người mang trái cây tới." Vừa nói nàng vừa chỉ về hướng thư phòng, "Sách, tối qua ta đã kêu Túy Đồng mang tới."
Chờ tới trở về, nhất định phải tìm cho nó một phu tử! Chu Hành không nỡ mà buông tay Dung Hoa, nói với Kiều Vũ Thần: "Đi thôi." Dứt lời y liền nâng bước tới thư phòng.
"Tỷ tỷ, đệ đi đọc sách đây." Kiều Vũ Thần nhếch miệng cười, hành lễ với Dung Hoa, sau đó nhảy nhót đuổi theo Chu Hành, duỗi tay kéo vạt áo y cùng tới thư phòng.
Dung Hoa nhìn thân ảnh hai người, khóe miệng khẽ nhếch, đi một lát liền trở về phòng.
Ninh thị là phu nhân của Thừa Tướng phủ, lại là mẹ kế của nàng, theo quy của mà nói nàng nên đi thỉnh an, có điều bà ta hiền huệ, nói không cần.
Dung Hoa đương nhiên cao hứng thuận theo.
Ngồi một lúc liền có nha đầu tới bẩm báo: "Đại tiểu thư, Lâu công tử tới."
Dung Hoa phân phó nha đầu mời hắn tới đại sảnh, sau đó buông sách trong tay xuống, đứng dậy.
"Dung muội muội." Thấy Dung Hoa vào cửa, Phó Cửu Lận buông chung trà, đứng lên, nụ cười ôn nhuận so với dĩ vãng có thêm vài phần chân thành ấm áp.
"Lâu công tử." Hiện tại vốn nên kêu hắn một tiếng nghĩa huynh, nhưng chuyện bị hắn bắt cóc, nàng vẫn chưa quên.
Tuy nàng ước chừng đoán được hắn bắt cóc nàng là vì phụ thân, nhưng nàng vẫn ghi hận, mặc cho hắn vì phụ thân nên không đáng trách.
Nhưng hắn làm như vậy khiến người quan tâm nàng, yêu nàng nôn nóng và lo lắng.
Ngày đó chính miệng còn tự hỏi hắn, nhưng hắn cái gì cũng không trả lời.
Cho nên, hai chữ nghĩa huynh, nàng gọi không được.
Nghe cách nàng xưng hô, Phó Cửu Lận liền biết nàng còn ghi hận, vì thế cung kính cúi người, nói: "Dung muội muội, xin lỗi."
Dung Hoa bị hắn dọa cho hoảng sợ, vội nói: "Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên."
"Đều do ta không tốt, là lỗi của ta, để Dung muội muội chịu khổ, còn làm Vương gia lo lắng." Phó Cửu Lận vẫn không đứng dậy.
"Được rồi, mọi chuyện đều qua hết, ngươi đứng lên đi." Dung Hoa nói.
Phó Cửu Lận biết nàng chỉ đang khách sáo, vì thế liền nói: "Nếu Dung muội muội không tha thứ cho ta, hôm nay ta sẽ không đứng dậy.
"Phó Cửu Lận, ngươi uy hiếp ta?" Dung Hoa nhướng mày.
"Không có, ta không có ý muốn uy hiếp Dung muội muội, ta là thật lòng đến đây nhận lỗi." Phó Cửu Lận vội ngẩng đầu giải thích, "Ta thật sự tới đây để xin lỗi."
"Nhưng không tha thứ cho ngươi, ngươi liền không đứng dậy, đây còn không phải uy hiếp ta sao?"
"Muội cũng đá ta, ta thiếu chút đã đông chết, tha thứ cho ta được không?" Thái độ của Phó Cửu Lận vô cùng mềm mại.
"Hừ." Dung Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, "Đó là ngươi đáng được nhận."
"Đúng, là ta đáng được nhận." Phó Cửu Lận gật đầu, sau đó nói, "Không phải ta vì chính mình mà đắc tội muội. Mấy năm nay phụ thân sống không hề vui vẻ, ta thấy muội trông giống nghĩa mẫu, vì thế liền nghĩ nếu phụ thân thấy muội, trong lòng có thể thoải mái một chút.
Có lẽ sợ Dung Hoa hiểu lầm, hắn vội giải thích: "Muội đừng nghĩ bậy, nghĩa phụ là chính nhân quân tử, không gần nữ sắc."
Nghĩ tới phụ thân luôn tâm tâm niệm niệm mẫu thân, trái tim Dung Hoa mềm xuống, nhưng vẫn lạnh giọng: "Nhưng ngươi cũng từng nghĩ sẽ giao ta cho Lý Sướng, đúng không?"
Phó Cửu Lận im lặng.
Ban đầu, hắn đúng là tính toán như vậy.
Có điều, một đường ở chung lâu như vậy, hắn dần dần thay đổi chủ ý.
"Được rồi, đứng lên đi." Dung Hoa nói, "Ta đoán ngươi là vì phụ thân nên mới làm như vậy, vì thế nể mặt phụ thân, ta sẽ không giận ngươi."
Phó Cửu Lận gật đầu, lúc này mới đứng dậy, ngồi đối diện Dung Hoa: "Đừng gọi Lâu công tử như vậy, nghe quá khách khí, gọi ta một tiếng nghĩa huynh hoặc giống Yến Phi gọi Lâu ca ca là được."
Lâu ca ca? Sắc mặt Dung Hoa lập tức lạnh đi.
Phó Cửu Lận bưng trà uống một ngụm, cảm khái: "Cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, muội không biết đâu, nghĩa phụ biết ta từng cùng bọn người Lý Sướng tính kế muội, hai ngày nay không hề nhìn ta một cái."
Dung Hoa cho hắn cái ánh mắt đáng đời.
Phó Cửu Lận còn muốn mở miệng nói chuyện, Chu Hành đã nắm tay Kiều Vũ Thần vào phòng. Hài tử vừa thấy hắn liền nhíu mày.
"Thần Nhi, Phó ca ca là tới xin lỗi tỷ tỷ đệ, tỷ tỷ của đệ đã tha thứ cho ta rồi, cho nên Thần Nhi đừng tức giận nữa." Phó Cửu Lận cười nói.
Kiều Vũ Thần liền nhìn Dung Hoa.
Dung Hoa khẽ gật đầu.
"Được rồi, tỷ tỷ đã không tức giận, ta đây cũng tha thứ cho huynh." Kiều Vũ Thần nghiêm túc nói.
"Ngoan." Phó Cửu Lận đứng dậy, "Đi, Phó ca ca dẫn đệ đi chơi."
..................
Tối qua nói chuyện với nữ nhi khiến Ninh thị một ngày tâm thần không yên, chờ Yến Xước trở về liền thu dọn một phen rồi tới ngoại viện tìm ông.