Dung Hoa cùng Đổng Ngọc Lan, Từ Lưu Quang tựa hồ tới cùng lúc.
Người Nhan thị phái tới là Tần ma ma, vừa thấy ba người các nàng, Tần ma ma liền đứng dậy, cung kính hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Đổng Tam cô nương, Từ Thất cô nương, Diệp Ngũ cô nương."
"Ma ma không cần đa lễ, mau đứng lên." Thân là chủ, Từ Lưu Quang duỗi tay, sau đó cùng Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan ngồi vào ghế trên.
"Đây là thư Tứ thiếu gia nhà ta viết cho ba vị cô nương, Tứ thiếu gia còn nháo nhào nói muốn tới đây thăm ba vị nhưng phu nhân ngại đường xa, lại lo sẽ quấy rầy tới mọi người, mà Tứ thiếu gia hiện đang theo phu tử đọc sách, phu nhân sợ ngài ấy trì hoãn công khóa nên kêu Tứ thiếu gia viết thư, sai nô tỳ sáng sớm liền đưa qua đây." Tần ma ma tươi cười thân thiết cung kính lấy thư ra.
Từ Lưu Quang sai người nhận, sau đó dựa theo tên bên trên cầm bức thư của mình, hai phong thư còn lại lần lượt đưa cho Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan, cười nói: "Lời của phu nhân rất có đạo lý, công khóa đương nhiên quan trọng."
Tần ma ma cười cười chỉ hộp quà đặt trên bàn: "Phu nhân nghe nói ba vị cô nương ở đây nên cố ý kêu lão nô mang chút điểm tâm tới."
"Hầu phu nhân khách khí." Từ Lưu Quang cảm tạ một câu, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài, "Ma ma đi đường xa hẳn rất mệt nhọc, ở lại dùng cơm nghỉ ngơi rồi trở về." Nói xong, nàng phân phó Bạch Băng đưa Tần ma ma lui xuống.
"Lão nô..." Tần ma ma nhìn Dung Hoa, cười nói, "Phu nhân còn có mấy lời muốn lão nô chuyển tới cho Ngũ cô nương."
Nói là tới đưa thư và tặng lễ, thật ra chủ yếu là tới gặp nàng! Dung Hoa mỉm cười nhìn bà ta.
Trên mặt Tần ma ma mang theo ý cười cung kính.
Nhan thị làm ra chuyện như vậy, Tần ma ma lại làm như không hề bất an và sốt ruột, sắc mặt không chút bất thường.
Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan cũng biết chuyện trong kinh thành, cho nên ánh mắt hai người không hẹn mà cùng quan tâm nhìn Dung Hoa, chỉ cần nàng không muốn, bọn họ sẽ lập tức kêu người dẫn Tần ma ma đi.
Dung Hoa đương nhiên nhìn thấy, trong lòng vô cùng ấm áp, cười nói với Tần ma ma: "Có chuyện gì ma ma cứ nói ở đây, Đổng tỷ tỷ và Lưu Quang tỷ tỷ không phải người ngoài."
Biết các nàng tình cảm tốt, hơn nữa tin đồn trong kinh thành lúc này đã truyền tới ồn òa huyên náo, Tần ma ma gật đầu, ý cười trên mặt cởi xuống một chút. Bà ta đứng dậy quỳ gối xuống đất, nức nở: "Ngũ cô nương, người cứu phu nhân nhà ta đi."
Không ngờ Tần ma ma đột nhiên tới vì có ý này, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang cả kinh, nhíu mày.
Đổng Ngọc Lan là người ngay thẳng, lập tức lên tiếng hỏi Tần ma ma: "Cầu Dung Hoa muội muội cứu Tây Ninh Hầu phu nhân, lời này dựa vào đâu mà nói hả? Dung Hoa muội muội hiện tại không phải nữ nhi Diệp gia, muội ấy không nơi nương tựa sao có thể cứu Tây Ninh Hầu phu nhân? Lời này của ma ma thật buồn cười!" Đổng Ngọc Lan lộ vẻ không vui, "Chẳng lẽ phu nhân muốn Dung Hoa muội muội đi cầu xin Chiêu vương gia đang đóng cửa không tiếp khách sao?"
"Đổng tỷ tỷ nghe ma ma nói hết đã." Từ Lưu Quang mỉm cười kéo Đổng Ngọc Lan, nói, "Chiêu vương gia hiện tại đóng cửa không tiếp khách để dưỡng bệnh, hầu phu nhân há không biết đạo lý? Vả lại sự tình chưa có kết luận, phu nhân vẫn là phu nhân hầu phủ, thân phận tôn quý, hơn nữa hầu gia lại là trọng thần trong triều, hầu gia đi cầu Thánh Thượng không phải càng tốt hơn sao?"
Nghe Từ Lưu Quang nói, Tần ma ma rùng mình, vốn dĩ bà ta tới đây để cầu xin Ngũ cô nương đi nói chuyện với Chiêu Vương và Kính Huệ công chúa, nhưng phu nhân lại không tán thành, nói là không ổn, quả nhiên vẫn là phu nhân thần cơ dự toán! Bà còn chưa mở miệng nói hết, Từ Thất cô nương đã mang suy nghĩ của mình nói ra.
Dung Hoa bật cười nhìn Tần ma ma: "Ma ma, bà mau đứng lên đi, phu nhân thật là quá đề cao ta rồi, ta một nữ tử yếu đuối làm gì có năng lực cứu được phu nhân?"
Tần ma ma vẫn không cử động, quỳ dưới đất cung kính dập đầu với Dung Hoa một cái, sau đó nức nở: "Ngũ cô nương hẳn đã biết mấy lời đồn trong kinh thành."
Dung Hoa gật đầu: "Có nghe qua một hai câu."
"Phu nhân là người thiện lương, lúc trước không dẫn Ngũ cô nương tới Kiều gia là vì phu nhân cho rằng người ở Diệp gia sẽ có tiền đồ tốt hơn, khi đó thân thế của người còn chưa vạch trần, nếu phu nhân dẫn người tới Kiều gia thì hiện tại mọi người sẽ nói người ăn nhờ ở đậu, hơn nữa khi đó Diệp lão phu nhân ghi hận chuyện phu nhân tái giá, cho nên phu nhân chỉ có thể chịu đựng nhiều năm không đi thăm người..." Tần ma ma nhắc lại chuyện xưa, lại lau nước mắt mà nói, "Mấy năm nay, trong lòng phu nhân không có lúc nào mà không nhớ thương người... Phu nhân thiện tâm như vậy, bà ấy sao có thể làm ra chuyện đó? Hiện tại mọi người đều nói lão gia là do Thành Quốc Công hại... Lão gia thành tâm thành ý đối đãi với ông ta, không ngờ ông ta lại là tiểu nhân đê tiện hãm hại lão gia. Ngũ cô nương, chuyện này lão nô không dám bịa đặt..."
Tần ma ma tạm dừng lấy hơi, sau đó tiếp tục: "Hiện tại có người nói Thành Quốc Công cố ý mượn tay phu nhân hạ độc lão gia... Lão gia coi ông ta là huynh đệ, vậy mà ông ta... Hai ngày nay nước mắt phu nhân chưa từng ngừng chảy, lão nô thật sự lo lắng..."
Nói nhiều như vậy, một chữ đương nhiên Dung Hoa đều không tin.
Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan ở cạnh cũng không tin.
"Cho nên..." Dung Hoa nhướng mày, "Ma ma, bà muốn ta cứu phu nhân thế nào?"
Nói nhiều như vậy đơn giản là muốn nàng ghi nhớ ơn dưỡng dục mấy năm kia của Nhan thị!
Tần ma ma nức nở: "Lão nô chỉ cầu Ngũ cô nương giúp phu nhân nói một câu mà thôi, lão nô nhớ năm đó Thành Quốc Công có đưa cho phu nhân mấy viên thuốc, nói là thuốc cứu mạng hay, lão nô nhớ vô cùng rõ ràng, nhưng lão nô là người của phu nhân, nói ra chuyện này có ai tin chứ?" Bà ta chờ đợi nhìn Dung Hoa, "Nhưng Ngũ cô nương lại không giống, lời người nói mọi người sẽ tin vài phần, lão nô nhớ ngày đó người cũng có mặt, không biết Ngũ cô nương còn nhớ không?"
"Thời gian lâu như vậy, khi đó Dung Hoa muội muội còn nhỏ, làm sao mà nhớ?" Đổng Ngọc Lan trào phúng nhìn Tần ma ma, lập tức phản bác.
Tần ma ma khổ sở gật đầu: "Lão nô biết Ngũ cô nương khi đó tuổi còn nhỏ, có lẽ đã quên, chỉ là có một tia hi vọng như vậy, lão nô không muốn buông tha." Nói xong, bà ta dập đầu, "Cầu Ngũ cô nương suy nghĩ lại."
Kêu nàng ghi nhớ ơn dưỡng dục của Nhan thị, thì ra là muốn chính mình đứng ra giúp bà ta làm chứng!
Trong đầu nàng còn rất nhiều hình ảnh lúc nhỏ, nhưng cố tình lại không có đoạn ký ức Thành Quốc Công đưa thuốc cho Nhan thị.
Bọn họ cho rằng nàng còn nhỏ nên không nhớ gì, cho nên tới đây muốn nàng giúp Nhan thị rửa sạch tội danh hay sao?
Còn không tiếc lợi dụng nhi tử Kiều Vũ Thần!
Bà ta sao có thể khẳng định nàng sẽ đứng ra giúp đỡ?
Đầu tiên là ơn dưỡng dục, thứ hai là vì tình thương của mình dành cho Kiều Vũ Thần?
Diệp Thế Hiên là một phụ thân tốt, nàng sao có thể để ông ấy chết oan? Đừng nói Nhan thị oan uổng, Dung Hoa có thể khẳng định tay bà ta không hề sạch sẽ!
Vì thế Dung Hoa nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Ta thật không có chút ấn tượng nào."
Không ngờ bản thân nói nhiều như thế, một chút phản ứng nàng cũng không có? Tần ma ma nôn nóng: "Sao lại không có? Khi đó phu nhân còn ôm người mà!"
"Không nhớ gì cả." Dung Hoa vẫn lắc đầu.
Tần ma ma không khỏi nhục chí: "Thỉnh Ngũ cô nương suy nghĩ lại." Dứt lời, bà ta dập đầu một cái, đứng dậy rời đi.
Từ Lưu Quang cũng cho hạ nhân lui xuống.
"Dung Hoa muội muội, muội không sao chứ?" Đổng Ngọc Lan nhìn Dung Hoa, hỏi.
Từ Lưu Quang cũng quan tâm nhìn nàng.
Tuy không biết chân tướng thật sự thế nào, nhưng có một chuyện hai người đều vô cùng khẳng định, Nhan thị là muốn lợi dụng dưỡng nữ này.
Dung Hoa cười cười: "Không sao."
Lần trước bọn họ còn muốn nàng ra mặt tác hợp Kiều Nguyệt và Chu Hành, cho nên mấy lời này của Tần ma ma không tính là gì.
Chỉ tiếc phụ thân Diệp Thế Hiên của nàng chết quá oan uổng.
"Muội đừng nghĩ nhiều, cứ mặc kệ bọn họ." Đổng Ngọc Lan nói.
"Ừ, dù sao hiện tại muội đang ở thôn trang, bọn họ tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, nếu muội không muốn gặp, lần sao ta từ chối bọn họ là được. Nơi này là thôn trang của Từ gia ta, ta là chủ nhân, người ngoài muốn làm gì cũng phải hỏi ý kiến ta." Từ Lưu Quang cười nói.
"Để hai vị tỷ tỷ lo lắng." Dung Hoa cảm kích nhìn hai người.
"Còn khách khí với chúng ta sao?" Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan giả vờ tức giận, trăm miệng một lời.
Dung Hoa nhìn các nàng, khẽ cười.
Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan bật cười thành tiếng.
Uống một ngụm trà, Dung Hoa lại nói: "Muội lo cho Thần Nhi."
Hài tử ngoan ngoãn kia, vì chuyện này, tương lai của nó có khả năng sẽ vô cùng nhấp nhô, không nói việc khác, miệng đời cũng đủ khiến nó không thể ngóc đầu dậy.
Từ Lưu Quang cũng than: "Đáng thương cho hài tử Thần Nhi, sau này chuyện phải đối mặt quả thật quá nhiều."
Đổng Ngọc Lan cũng nhíu mày, gật đầu: "Đúng vậy, Thần Nhi còn nhỏ như thế."
Ba người than thở một phen, sau đó mới đứng dậy.
Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang về phòng, Dung Hoa qua bên Chu Hành.
Lá cây đã vàng mang theo tiêu điều của mùa thu, dưới ánh mặt trời, Chu Hành an tĩnh ngồi trong viện, một thân áo choàng màu nâu, gương mặt tuấn mỹ đầy sức sống khiến người không thể dời mắt.
Như cảm nhận được ánh mắt của Dung Hoa, Chu Hành ngẩng đầu, đúng lúc thấy nàng cách đó không xa, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ: "Về rồi sao?"
Dung Hoa mỉm cười đi tới.
Chu Hành rót cho nàng ly trà, sau đó lại nhìn phong thư chưa được mở ra trong tay của nàng, hỏi: "Không xem sao?"
Dung Hoa duỗi tay nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm, cười nói: "Xem." Cho dù Nhan thị có như thế nào thì Kiều Vũ Thần vẫn là hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Dung Hoa mở thư ra đọc.
Hài tử các nhà quý tộc đều vỡ lòng rất sớm, chữ của Kiều Vũ Thần tuy có chút non nớt nhưng từng nét đều vô cùng rõ ràng.
Đọc xong hai tờ giấy, Dung Hoa mỉm cười, đứng dậy phân phó Lưu Tô đứng ngoài hành lang: "Mật hoa làm hôm trước ngươi kêu Lê Hoa đi lấy đưa Tần ma ma mang về cho Thần Nhi."
"Vâng, tiểu thư." Lưu Tô gật đầu, về phòng tìm Lê Hoa.
Chu Hành đưa mắt nhìn nàng: "Tây Ninh Hầu phu nhân nói gì sao?" Cố ý phái người tới, khẳng định không đơn giản là đưa thư, hơn nữa còn cố ý cầu kiến ba người.
Nói là cầu kiến bọn họ, kỳ thật là muốn gặp một mình Dung Hoa.
"Nói là muốn ta trở về làm chứng." Nàng cười nhìn Chu Hành, đáp, "Luôn miệng nói ta phải ghi nhớ ơn dưỡng dục của Nhan thị."
Trên mặt Dung Hoa hiện lên tia châm chọc: "Ơn dưỡng dục kia, trước đó mấy ngày bà ta tới tìm ta, muốn ta nói tốt cho Kiều Nguyệt trước mặt chàng, hiện tại lại muốn ta đứng ra làm chứng, thật không ngờ ơn dưỡng dục này lại tốt như vậy."
Một lần còn không đủ, hiện tại còn tới tìm, da mặt cũng đủ dày.
Chu Hành nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống: "Không ngờ bà ta lại tới yêu cầu nàng như vậy."
Dung Hoa gật đầu, cười nói: "Ta không đồng ý, đừng nói ta căn bản không có ấn tượng, cho dù thật sự có, ta cũng sẽ không nói, mặc kệ thế nào, độc trên người phụ thân là do bà ta hạ, điểm này không có gì để nghi ngờ."
Nhan thị không biết? Chỉ là bị Thành Quốc Công lừa gạt? Có quỷ mới tin!
Chu Hành thấy nàng đã quyết, cũng không nói gì.
"Mấy ngày nay sống ở đây thật thoải mái, không có người cũng những chuyện khiến bản thân buồn rầu, trời xanh mây trắng, cuộc sống đơn giản." Dung Hoa tựa ra sau ghế, ngẩng đầu nhìn trời cao, cảm khái.
Chu Hành mỉm cười, duỗi tay nắm lấy tay nàng: "Chờ tất cả đều yên ổn, chúng ta tìm một nơi cảnh sắc tươi đẹp an cư được không?"
Dung Hoa sửng sốt, gương mặt lập tức đỏ lên, hờn dỗi: "Ta nói sau này sẽ ở cùng chàng khi nào?"
Chu Hành nhẹ nhàng kéo Dung Hoa lại gần, ôm nàng vào lòng, hỏi: "Không ở cùng ta? Vậy nàng ở cùng ai?"
Ngữ khí mang theo vị chua.
Cái này...
Gương mặt Dung Hoa đỏ như cánh đào kiều diễm.
Trước đây không phải hay xấu hổ sao? Mới có mấy ngày, không ngờ công phu lại vượt bậc như vậy!
"Có người nhìn!" Dung Hoa giãy dụa.
"Ai dám." Chu Hành nhàn nhạt nói.
Dung Hoa đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên những thân ảnh vừa đứng trên hành lang khi nãy đều đã biến mất.
"Nếu Đổng tỷ tỷ và Lưu Quang tỷ tỷ tới, sau này ta phải đối diện với họ sao đây?"
"Các nàng không phải người không có mắt." Chu Hành cười nói, "Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Chu Thiên Trạch, da mặt của chàng ngày càng dày!" Dung Hoa chống tay lên vai y, trách mắng.
"Chỉ duy nhất với nàng." Chu Hành điểm nhẹ lên trán Dung Hoa, dịu dàng nói.
"Ba hoa!"
Chu Hành mỉm cười hạnh phúc.
Nụ cười nhẹ nhàng như đóa hoa mùa xuân.
Dung Hoa nhịn không được mà nhấp nhấp khóe miệng.
Chu Hành rất vừa lòng bộ dáng si mê của nàng, lập tức cúi đầu hôn lên trán nữ tử, thấp giọng: "Mấy ngày nữa chúng ta hồi kinh."
Dung Hoa hoàn hồn, ngồi dậy nhích qua ghế bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Hồi kinh? Độc trên người chàng còn chưa giải, không phải nên chờ thêm mười ngày nửa tháng sao?"
Nhanh như vậy đã phải trở về, nàng có chút luyến tiếc.
Ở nơi này, bọn họ không cần cố kỵ, ngày ngày đều ở bên nhau, nhưng trở về, hoàn cảnh thay đổi, muốn gặp sẽ phải lén lén lút lút.
"Có chuyện gấp à?" Dung Hoa nhíu mày, "Có việc gì thì cứ phân phó bọn Lâm Hạ đi làm là được, thân thể chàng quan trọng, vẫn là giải độc trước rồi tính."
Gương mặt Chu Hành treo lên ý cười, duỗi tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của nàng: "Mười hai tháng chín là sinh nhật của nàng, nàng quên rồi sao?"
"Sinh nhật của ta có gì phải vội? Chàng giải độc trước rồi hãy trở về." Dung Hoa lắc đầu.
"Sao lại không quan trọng? Nữ tử cập kê chính là đại sự!" Cập kê, nàng sẽ trưởng thành, cũng có nghĩa có thể lấy chồng! Hai mắt Chu Hành sáng lên, tràn ngập chờ mong.
.....................
Tuy không viết thư hồi âm nhưng ba người Dung Hoa đều tặng lễ cho Kiều Vũ Thần, vì vậy Kiều Vũ Thần vô cùng cao hứng, vui vẻ kêu nha đầu đem lễ vật về viện của mình, mà nó sau khi trở về liền tiếp tục luyện viết cùng phu tử.
Kiều Vũ Thần đi rồi, Nhan thị liền cho hạ nhân lui xuống, lúc này mới hỏi Tần ma ma: "Dung Hoa nói thế nào?"
"Ngũ cô nương một mực nói không có ấn tượng." Tần ma ma tức giận mắng, "Xem ra nàng ta một chút cũng không nhớ ơn dưỡng dục của phu nhân."
"Dù sao... Mấy năm nay cũng là ta không quan tâm nàng, hơn nữa chuyện của Nguyệt Nhi..." Nghĩ tới Kiều Nguyệt, Nhan thị lại không thoải mái, nếu không phải nàng ta, bà và hài tử Dung Hoa sao có thể nháo tới cứng nhắc như hiện tại? Nhan thị thở dài, "Cứ từ từ đi, hài tử kia cũng là đứa nhỏ có tâm, hi vọng nàng có thể nể tình Thần Nhi mà mềm lòng một chút."
"Tứ thiếu gia ngoan ngoãn như vậy, nàng ấy nhất định sẽ vì thiếu gia mà thay đổi chủ ý." Tần ma ma gật đầu.
"Cũng khó nói... Năm đó Diệp Thế Hiên thương nàng tới tận xương tủy."
...................
Vừa nói Diệp Thế Hiên bị Nhan thị độc sát.
Vừa nói Nhan thị vô tội, bà ta chẳng qua là bị Thành Quốc Công lợi dụng.
Trên triều đình cũng nghị luận sôi nổi, An Quốc Công và Định Quốc Công không hẹn mà cùng đẩy một huynh đệ con vợ lẽ ra đi chịu trận thay Phương gia và Dương gia.
Toàn bộ người Bạch gia đã bị áp giải tới kinh thành.
Chuyện của Lâm gia, Phương gia, Dương gia và Kiều gia, hai án tử bị bàn tán từ đầu đường tới cuối ngõ, mọi người đều chú ý.
Dưới sự kiên trì của Chu Hành, đoàn người Dung Hoa đầu tháng khởi hành hồi kinh.
Trở về chưa được bao lâu, cửa Chiêu vương phủ cuối cùng cũng mở, nói là Chiêu Vương đã vượt qua nguy hiểm.
Chính Đức Đế cả kinh: "Qua khỏi nguy hiểm? Tình hình của Tiểu Cửu rốt cuộc là như thế nào?"
Lưu công công cúi đầu trả lời: "Chỉ nói là lần này Vương gia khó khăn lắm mới tỉnh dậy, vượt qua nguy hiểm."
Ý là nói độc trên người vẫn chưa được giải? Chính Đức Đế nghĩ nghĩ, phân phó: "Đi, truyền khẩu dụ của trẫm, kêu Lý thái y tới xem Tiểu Cửu."
Dù thế nào cũng không thể yên tâm.
Tiểu tử thúi kia sao cứ như con gián đánh hoài không chết vậy?
Mạng thế nào lại dài như thế?
Lý thái y phụng mệnh tới Chiêu vương phủ, Chu Hành vừa định ra ngoài, nghe tin Lý thái y tới, trầm tư một lát liền kêu người dẫn hắn vào, để hắn bắt mạch. Lý thái y bắt mạch, để lại phương thuốc bồi bổ rồi mới cáo từ.
Vừa hồi cung, Lý thái y liền tới Ngự Thư Phòng giao phó, chỉ nói mạch tượng của Chu Hành suy nhược hơn trước.
Trái tim Chính Đức Đế lúc này mới buông lỏng, phái người đưa chút đồ bổ tới Chiêu vương phủ.
Chờ Lý thái y đi rồi, Chu Hành liền tới phủ công chúa.
Kính Huệ công chúa đang tản bộ trong viện, nghe y tới lập tức sai người mời vào.
"Hoàng tỷ." Vào phòng, Chu Hành hành lễ.
"Tên tiểu tử này!" Kính Huệ công chúa duỗi cây trượng trong tay về phía trước, nhưng nghĩ tới thân thể còn yếu, cây trượng dừng trên không trung rồi hạ xuống, bang một tiếng, giả vờ tức giận, "Tiểu tử này, sinh bệnh sao không gặp hoàng tỷ?"
Mấy ngày nay bà vô cùng lo lắng, tiểu tử này không chịu gặp ai, ngay cả hoàng tỷ như bà cũng không chịu gặp.
Chu Hành duỗi tay đỡ bà qua đình hóng gió bên cạnh.
Cung nữ dâng trà và điểm tâm xong liền lui ra ngoài, chỉ còn Xuân ma ma ở lại hầu hạ Kính Huệ công chúa.
"Cho dù là bắt trộm, đệ cũng phải chú ý sức khỏe, sao có thể liều mạng như vậy?" Kính Huệ công chúa giáo huấn.
Chu Hành uống ngụm trà, không nhanh không chậm mà nói: "Hoàng tỷ, đệ giải độc rồi."
Kính Huệ công chúa sửng sốt, kích động kéo tay y hỏi: "Tiểu Cửu, thật sao?"
"Là thật." Chu Hành gật đầu, "Qua mấy ngày nữa sẽ giải hết."
Hốc mắt Kính Huệ công chúa đỏ lên: "Thật tốt quá, Bồ Tát phù hộ, đây là phụ hoàng ở trên trời có linh thiêng bảo vệ đệ." Bà lau nước mắt, "Là ai giải? Sao không phái người báo với ta một tiếng?"
Chu Hành không giải thích nhiều, chỉ nói: "Cơ duyên trùng hợp, gặp lại một vị cố nhân."
"Thôi, giải được độc thì tốt."
"Vừa rồi hoàng huynh phái người tới bắt mạch cho đệ, vì thế bên phía hoàng huynh, mong hoàng tỷ giúp đỡ che giấu."
Kính Huệ công chúa nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ừ, khi nào đệ cảm thấy thích hợp thì hãy tự đi nói với hoàng huynh của mình."
"Hoàng tỷ, hôm nay ngoại trừ nói chuyện này, đệ còn có việc muốn nhờ tỷ hỗ trợ." Thời điểm mở lời, sắc mặt Chu Hành mang theo vài phần hồng nhạt.
"Chuyện gì? Hoàng tỷ cho dù có phải vắt kiệt sức lực của bộ xương già này cũng sẽ giúp đệ." Kính Huệ công chúa tươi cười, hỏi, "Chẳng lẽ Tiểu Cửu hồng loan tinh động?"
Chu Hành nghiêm túc gật đầu: "Bên phía hoàng huynh còn nhờ hoàng tỷ hỗ trợ."
"Để ta đoán xem, là ai? Nha đầu Diệp gia kia sao? Hoàng huynh của đệ, ta sẽ giúp đệ chu toàn." Kính Huệ công chúa gật đầu, tiếp tục, "Dung nha đầu hiện tại thân thế không rõ nhưng đoan trang hào phóng, hành sự quyết đoán, là một cô nương không tồi, hơn nữa Tiểu Cửu của chúng ta cũng không cần người ngoài tới dệt hoa trên gấm!"
Thân thế không rõ, không có gia tộc, việc này ngược lại có thể tiêu trừ cảnh giác của Hoàng đế! Hơn nữa đây là cô nương Tiểu Cửu thích, không gì tốt hơn!