Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 1 - Chương 8: Bào chữa



Người cũng đã ngất đi, lực chú ý của mọi người trong phòng đương nhiên chuyển sang Diệp lão phu nhân.

"Mẫu thân." Kỷ thị vội vàng chạy tới, "Trần ma ma, mau, mau đi mời đại phu."

Bà ta vừa phân phó vừa kéo tay Diệp lão phu nhân: "Đều tại con dâu bất hiếu, không thể quản thúc hạ nhân tốt làm mẫu thân hoảng sợ."

Xảy ra sự tình như vậy, người bên ngoài đương nhiên không thể chối bỏ trách nhiệm.

Tâm phúc của Diệp lão phu nhân - Lý ma ma ở cạnh vừa gọi vừa ấn huyệt nhân trung: "Lão phu nhân, lão phu nhân..."

Diệp lão phu nhân khẽ mở mắt, lẩm bẩm: "Đứa cháu số khổ của ta, đứa cháu đáng thương của ta..."

"Dung nha đầu, mau lại đây, con có biết tổ mẫu của mình mấy ngày nay thương tâm lắm không?" Kỷ thị lau nước mắt, kéo Dung Hoa tới trước mặt Diệp lão phu nhân.

"Dung nha đầu, mau để tổ mẫu xem, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Diệp lão phu nhân nắm tay Diệp Dung Hoa, hỏi.

Dung Hoa rưng rưng nước mắt, ủy khuất cúi đầu: "Tổ mẫu, đại bá mẫu... Đại bá mẫu..."

Cánh tay đột nhiên cứng lại, Diệp lão phu nhân cắt ngang lời nàng: "Đại bá mẫu cũng vì muốn tốt cho con, nếu đã trở về, vậy thì tốt rồi, chỉ cần con không sao, con tốt, ta cũng yên tâm. Ngày sau có xuống suối vàng gặp phụ thân con, ta cũng không cảm thấy hổ thẹn."

Chúng phu nhân nghe xong như lọt vào trận sương mù. Nghe ý của lão phu nhân, chuyện Ngũ cô nương qua đời là giả hay sao?

Kỷ thị giật mình, lập tức thuận theo Diệp lão phu nhân, kéo tay Dung Hoa: "Đại chất nữ, đừng trách bá mẫu không nói trước chuyện này cho con biết, là số con phải trải qua kiếp nạn, bá mẫu chỉ có thể tìm người hứng chịu dùm con. Con yên tâm, qua được kiếp này, về sau con sẽ thuận thuận lợi lợi, phú quý bình an."

Diễn được tới đây chắc chắn có thể giật giải ảnh hậu. Dung Hoa cũng tỏ vẻ cảm động, nước mắt dâng trào: "Tổ mẫu, đại bá mẫu, Dung Hoa cứ nghĩ mọi người không cần con, lúc con tỉnh lại phát hiện bản thân ở trong xe ngựa rời khỏi kinh thành, người nọ còn nói đại bá mẫu bán con cho hắn..."

Mọi người đều cả kinh.

Kỷ thị thật sự cũng muốn giống lão phu nhân trực tiếp ngất đi nhưng không thể được, có quỷ mới biết nàng sẽ nói tiếp cái gì? Duỗi tay ôm Dung Hoa vào lòng, bà ta cắt ngang lời nàng: "Chúng ta thương con còn không hết, nào đâu nỡ bán con? Là ai nói bậy nói bạ vậy hả? Nếu không phải vì tốt cho con, chúng ta sao có thể để con ra ngoài né tránh kiếp nạn? Cũng may mọi thứ đều qua rồi, chúng ta cũng có thể an tâm."

Kỷ thị khóc lóc nức nở.

"Ngũ muội muội, muội về thì tốt rồi." Diệp Di Châu ở cạnh kéo tay Dung Hoa, bày ra vẻ mặt tỷ muội tình thâm."

"Ngũ tỷ tỷ." Diệp Di Nguyệt cũng duỗi tay kéo vạt áo của Dung Hoa."

"Ngũ cô nương đại nạn trở về là một chuyện tốt, lão phu nhân nên cao hứng mới phải?"

"Mất đi mà tìm trở về, là hỉ sự."

"Hôm nay lại là sinh thần của Diệp phu nhân, song hỷ lâm môn!"

Đám phu nhân đồng loạt lên tiếng.

"Để mọi người chê cười rồi." Kỷ thị hướng tất cả xin lỗi.

Một người đã chết đột nhiên trở về, lão phu nhân chắc chắn sẽ chịu không nổi mà hôn mê rồi? Nguyên nhân trong đó ai mà biết được? Một chuyện đường đột xảy ra như vậy, chúng phu nhân đều là người có mắt, khuyên một hai câu rồi lần lượt cáo từ.

Kỷ thị đương nhiên cũng không giữ lại, chỉ xin lỗi và phân phó gia đinh tiễn khách khứa.

Tiệc sinh thần này, xui hết chỗ nói.

Dung Hoa bị Diệp lão phu nhân ôm chặt vào lòng, giống như sợ chỉ cần buông tay sẽ không thấy nàng.

Chúng phu nhân vừa đi, hạ nhân cũng thức thời lui xuống.

Ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng, Diệp Cẩm Bạc, Diệp Cẩm Cần ở tiền viện cũng tới.

Dung Hoa đường hoàng trở về, không chỉ hậu viện nháo tới gà bay chó chạy, người ở tiền viện cũng vô cùng hoảng sợ, nữ quyến ở hậu viện đi rồi, nam tử ở tiền viện đương nhiên cũng cáo từ rời đi.

Cho nên, ba huynh đệ cùng nhau trở về hậu viện, bọn họ chưa nhìn thấy Dung Hoa, vừa tới cửa đã thấy Diệp lão phu ôm nàng trong lòng. Cả ba đều cả kinh: "Ngũ muội muội!"

Thật đúng là nhìn thấy quỷ!

Người đã chôn rồi, sao còn xuất hiện?

Diệp lão phu nhân xua tay: "Các con đều ngồi xuống đi."

Huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng, tỷ muội Diệp Di Châu không ai ngồi xuống, Kỷ thị quỳ gối trước mặt Diệp lão phu nhân, khóc lóc: "Con dâu đáng chết."

Đám người Diệp Cẩm Hoằng cũng vội quỳ theo: "Tổ mẫu."

Mặc kệ đám tiểu bối làm trò bên dưới, Diệp lão phu nhân vẫn đư mắt nhìn Dung Hoa, bàn tay vỗ mu bàn tay nàng ý bảo đừng cử động, sau đó ngẩng đầu nhìn Kỷ thị, ánh mắt sắc bén.

"Mẫu thân, con dâu sai rồi, con dâu đáng chết." Kỷ thị nức nở, "Là một vị đại sư của Tướng Quốc Tự nói năm nay Dung nha đầu sẽ gặp kiếp nạn, con cũng là lo lắng cho con bé thôi. Con bé là huyết mạch của Nhị thúc, đại sư nói phải tìm người chắn thay Dung nha đầu, cho nên con mới ra hạ sách này. Mẫu thân, con cũng chẳng còn cách nào khác, chẳng lẽ người cứ trơ mắt để con bé chịu khổ hay sao? Mẫu thân, là con dâu đáng chết, con dâu không nên gạt người, nhưng đại sư nói việc này nếu như tiết lộ ra ngoài, cách làm kia sẽ mất tác dụng, Dung nha đầu..."

"Tổ mẫu, mẫu thân cũng vì cứu Ngũ tỷ tỷ, người tha cho mẫu thân đi." Diệp Di Châu thấy Kỷ thị thương tâm mà khóc cũng nhịn không được mà rơi nước mắt. Nàng bò tới trước mặt Diệp lão phu nhân, kéo ống tay áo của bà, cầu xin, "Tổ mẫu, hiện tại Ngũ tỷ tỷ đã bình an vô sự trở về, người đừng giận nữa, mẫu thân cũng vì suy nghĩ cho Ngũ tỷ thôi."

"Tổ mẫu, cũng may Ngũ muội muội không sao, mẫu thân cũng có ý tốt, nếu đại sư đã nói như vậy, mẫu thân cũng không còn cách nào khác." Diệp Cẩm Hoằng nhìn Dung Hoa, "Ngũ muội muội, mấy ngày nay muội chịu khổ rồi, nhưng hiện tại đã trở về nhà, muội không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi nữa."

"Tổ mẫu, người đừng tức giận, hiện tại Ngũ tỷ tỷ cũng về rồi." Hai mắt của Diệp Di Nguyệt cũng ươn ướt.

Diệp Cẩm Bạc chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Dung Hoa, Diệp Cẩm Cần ở cạnh cũng không lên tiếng.

Diệp lão phu nhân nhìn đám cháu trai cháu gái của mình, ánh mắt nhu hòa dừng trên người đích trưởng tôn Diệp Cẩm Hoằng, sau đó mới nói với Dung Hoa: "Trở về thì tốt rồi, bá mẫu con cũng vì tốt cho con, con đừng để việc này trong lòng. Người một nhà mà, ai cũng muốn mọi người bình an." Nói xong, bà lại nhìn Túy Đồng đang đứng ngoài cửa, "Đúng rồi, nha đầu kia là..."

"Tổ mẫu, nàng ấy là Túy Đồng, mấy ngày này đều là nàng ấy chiếu cố cháu gái." Dung Hoa giải thích đơn giản.

"Được." Diệp lão phu nhân gật đầu, "Con về phòng đi, Hải Đường uyển vẫn chưa thay đổi."

"Hương Lăng, ngươi theo Ngũ tiểu thư trở về, thiếu cái gì thì lập tức bổ sung." Kỷ thị vội tiếp lời.

Đợi Dung Hoa rời đi, Diệp lão phu nhân cũng cho đám huynh muội Diệp Cẩm Hoằng lui xuống, chỉ kêu Kỷ thị đưa mình về phòng.

Vừa vào viện, Diệp lão phu nhân liền vẫy tay cho hạ nhân lui xuống, cầm đồ trong tay lạnh lùng ném thẳng vào mặt Kỷ thị: "Ngươi xem chuyện tốt mình làm đi!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv