Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 1 - Chương 26: Ngươi nói xem ta có dám hay không?



"Thật trùng hợp, hôm nay ta cũng vô tình tới đây." Liễu Hành dừng bước, thanh âm vô cùng dễ nghe, biểu cảm thờ ơ trước sau như một không chút gợn sóng, tuy trong khoảng thời gian này hai người không gặp mặt, nhưng vì Lâu Ngoại Lâu nên thư từ qua lại không ít, mà gương mặt y lại như lần đầu tới đây.

Phía sau y là Lâm Hạ.

Còn một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, sắc mặt bình thản.

"Quả thật là trùng hợp." Dung Hoa chân thành cười, bởi vì nàng xuất phủ là một quyết định đột nhiên.

"Kim chưởng quầy, đây là Ngũ cô nương." Liễu Hành giới thiệu.

Kim chưởng quầy lập tức nhận ra thân phận của Diệp Dung Hoa, cung kính chắp tay thi lễ: "Gặp qua Ngũ cô nương."

"Kim chưởng quầy đang đưa ta đi tham quan, cùng đi chứ?" Liễu Hành đề nghị.

Dung Hoa gật đầu, liền theo chân y.

Kim chưởng quầy tỉ mỉ giới thiệu.

Đại sảnh lầu hai nhỏ hơn lầu một, bài trí vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, phía sau là một gian phòng, từ đây nhìn ra cửa sổ có thể thấy được hoàng hôn cực đẹp.

Lầu ba tất cả đều là gian phòng riêng, bố trí vô cùng hoa lệ.

Kim chưởng quầy cung kính giới thiệu xong ba lầu, thời điểm lên lầu trên, Kim chưởng quầy dừng bước.

Dung Hoa nhìn Liễu Hành, y nhàn nhạt dẫn nàng đi lên, giải thích: "Để ngừa vạn nhất, ta phân phó bọn họ chia nơi này thành hai phòng, cô nương một gian, ta một gian."

Liễu Hành không làm chuyện dư thừa, Dung Hoa vừa nghe xong liền hiểu, hai gian này là phòng để bọn họ về sau nghỉ ngơi.

"Cô nương vào trong xem đi, nếu có gì không hài lòng thì kêu người tới sửa." Liễu Hành chỉ vào phòng nàng, sau đó mới xoay người vào phòng của y.

Dung Hoa đẩy cửa đi vào, giường nệm, bình phong đều dùng loại tốt nhất, gấm vóc màu lam nhạt phủ trên bàn, ghế thêu hoa, trên tường treo một bức Ngạo tuyết hàn mai.

...

Cổ hương cổ sắc, nhã nhuận dạt dào, trong thoải mái mang theo vài phần ôn nhu.

Dung Hoa đi tới, duỗi tay đẩy cửa sổ ra, bên dưới là cảnh người đi người tới náo nhiệt, nhìn ra xa là cây xanh nhà cửa, xa hơn nữa là các dãy núi nối tiếp nhau.

Quan sát xong, Dung Hoa tới phòng của Liễu Hành.

"Đa tạ, thật sự không tồi." Dung Hoa cảm tạ một câu, rồi nói, "Có điều ta chắc cũng không tới đây quá nhiều, kỳ thật không cần phiền phức như vậy."

Lời nàng nói là thật, hiện tại ra khỏi Diệp phủ không hề dễ dàng.

"Chỉ là lo trước, biết đâu tương lai sẽ có lúc dùng tới." Liễu Hành nhìn Dung Hoa, nhẹ giọng.

Chẳng qua là một thiếu nữ hơn mười tuổi nhưng nàng nhìn mọi thứ trong tiệm, thần thái trên gương mặt tựa như ánh mặt trời, trong mắt mang theo sự lộng lẫy chói lòa. Có lẽ đây là sự hứng khởi nhất thời.

Nhưng, y lại ẩn ẩn cảm giác, đứng trước nữ tử này, tài hoa của y chỉ đáng một góc băng tuyết.

Không biết tương lai nàng sẽ chói sáng tới như thế nào?

Liễu Hành nhìn gương mặt quốc sắc tư dung của nàng, khóe miệng khẽ cong lên, đáy mắt như hoa xuân nở rộ.

Ánh mắt Dung Hoa dừng trên người y, sau đó mới nhìn kỹ lại, Liễu Hành đã khôi phục vẻ lãnh đạm của thường ngày. Có lẽ do ngược sáng mà nàng nhìn nhầm.

Liễu Hành đi tới cửa sổ, vạt áo màu xanh tung bay trong gió, y quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài: "Thời gian không còn sớm nữa, ta đã kêu bọn họ chuẩn bị cơm trưa, khó có dịp cô nương tới đây, chi bằng nếm thử tay nghề của sư phó được không?"

"Được." Dung Hoa gật đầu.

Liễu Hành nhìn Lâm Hạ, Lâm Hạ gật đầu ra ngoài phân phó.

Rất nhanh, Kim chưởng quầy tự mình mang đồ ăn lên lầu.

Thưởng thức từng món, Dung Hoa vô cùng hài lòng.

Dùng bữa xong, Dung Hoa cũng không nói nhiều với Liễu Hành, chỉ đứng dậy cáo từ.

Kim chưởng quầy sớm đã chuẩn bị xe ngựa tốt hơn cho Diệp Dung Hoa. Thời điểm lên xe, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Lâu Ngoại Lâu, đuôi lông mày cong lên vẻ tự tin.

Đây là bước sinh tồn đầu tiên của nàng ở thời đại này.

Nhìn thoáng qua xong, Dung Hoa mang Túy Đồng lên xe ngựa.

....

"Này, Lâm Luật, đó không phải Ngũ tiểu thư Diệp gia sao?" Nhã gian lầu hai đối diện Lâu Ngoại Lâu, một nam tử tuấn lãng mặc cẩm y tay cầm chén rượu dựa vào cửa sổ, thấy Diệp Dung Hoa, hắn nhíu mày, quay đầu nhìn Lâm Luật đang ngồi đối diện.

"Dương Hựu, đừng nhìn mặt mà nhắc tới người khác." Lâm Luật lạnh giọng đáp trả An Quốc Công thế tử Dương Hựu.

Dương Hựu uống một ngụm rượu: "Được, được, ta không nhắc, ta không nhắc nữa." Nói õng, hắn ta quay đầu nhìn, mà xe ngựa kia sớm đã đi xa. Dương Hựu lại dựa vào cửa sổ, nói, "Cũng đúng, xuất hiện tại con phố này, bối cảnh khẳng định không bình thường... Lâu Ngoại Lâu đối diện còn chưa khai trương, hiện tại người có thể đi vào..."

Dương Hựu lắc đầu, tiếp tục uống rượu, vừa muốn xoay người thì ánh mắt lại vô tình bắt gặp Liễu Hành ra khỏi Lâu Ngoại Lâu: "Người này hình như đã gặp qua ở đâu đó, có chút quen mặt..."

Nghĩ nghĩ nhưng lại nghĩ không ra, Dương Hựu vừa định kêu Lâm Luật lại xem, nhưng Liễu Hành phía dưới đã lên xe ngựa, cho nên đành thôi.

.....................

"Sao hả? Bổn tiểu thư mà không được vào trong hay sao?" Vừa tới gần Hải Đường uyển, Dung Hoa đã nghe giọng nói kiêu ngạo của Diệp Di Châu.

Diệp Di Châu này! Dung Hoa nhíu mày, cùng Túy Đồng vòng lại đi cửa sau vào Hải Đường uyển.

"Tứ tiểu thư, tiểu thư nói không cho bất kỳ ai vào quấy rầy." Lê Hoa và Thạch ma ma quỳ trước cửa thư phòng, ngăn cản Diệp Di Châu.

"Cút! Bất kỳ ai? Ta mà là bất kỳ ai sao? Còn nữa đây là lệnh của tổ mẫu, mặc kệ nàng ta chép được nhiều hay ít thì trung thu cũng sắp tới rồi, mẫu thân kêu nàng ta qua đón phụ thân trở về. Ta và Lục muội muội tự mình tới mời, nàng ta còn không cho ta vào cửa? Nàng ta là cái thá gì mà làm giá vậy hả?" Diệp Di Châu quát, "Người đâu, kéo hai con tiện nhân này xuống cho ta."

"Vâng, Tứ tiểu thư."

Lập tức có người tiến lên kéo Lê Hoa và Thạch ma ma đi. Bọn họ gấp tới độ sắp bật khóc.

Diệp Di Châu vừa tiến lên thì cánh cửa đẩy ra, Dung Hoa nhìn Thạch ma ma và Lê Hoa đang bị lôi đi, mắng: "Hải Đường uyển của ta khi nào tới phiên chó mèo làm bậy?" Sau đó, nàng lạnh lùng nhìn Diệp Di Châu, "Diệp Di Châu, chẳng lẽ cái tát lần trước có chưa đủ sao?"

Trong lòng đột nhiên giật mình, nhưng cơn thịnh nộ vẫn che phủ hai mắt, Diệp Di Châu không sợ, đáp trả: "Diệp Dung Hoa, hôm nay ta tới là phụng mệnh của tổ mẫu, ngươi dám động thủ ta xem?"

Dung Hoa khẽ cười để lộ lúm đồng tiền như hoa, hỏi lại: "Ngươi nói xem ta có dám hay không?"

Ai đang đọc cho mình xin 1 cmt ủng hộ nhé! Xie xie.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv