Trời mưa ba ngày cuối cùng cũng tạnh, đoàn người từ kinh thành xuất phát tới Giang Nam.
Trên chiếc xe ngựa thứ hai, thoạt nhìn từ bên ngoài vô cùng bình thường, nhưng bên trong lại được trang trí vô cùng tinh xảo, màn xe, chăn đệm đều dùng gấm góc tốt nhất, thậm chí bên trên còn được thêu hoa.
Diệp Dung Hoa tái nhợt nằm thẳng, hai nha đầu một người cầm quạt, một người xoa bóp trán cho nàng, bọn họ đều vô cùng nghiêm túc hầu hạ.
Hàng mi khẽ động, Diệp Dung Hoa mở mắt, trầm tĩnh nhìn hai nha đầu bên cạnh: "Tới đâu rồi?"
Nghe tiếng vó ngựa và bánh xe bên ngoài, nàng biết bản thân vẫn còn ở trên xe ngựa, nàng muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, ngay cả cánh tay cũng không thể cử động.
Nha đầu mặc y phục màu xanh tên Ánh Nguyệt vội gọi: "Tiểu thư, người tỉnh rồi."
Ánh Hồng ngồi đối diện gật đầu, xoay người rót một ly trà nóng: "Tiểu thư uống trà trước đi."
Ánh Nguyệt nghe xong, vội duỗi tay đỡ Diệp Dung Hoa ngồi dậy.
Diệp Dung Hoa uống một ngụm trà, sau đó nói với Ánh Nguyệt: "Ta muốn ngồi thế này."
Hai nha đầu đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Ánh Nguyệt liền lấy một tấm đệm mềm lót phía sau, đỡ nàng ngồi tựa vào. Ánh Hồng xốc màn xe, đi ra bên ngoài.
Diệp Dung Hoa không quản, chỉ kêu Ánh Nguyệt vén màn để bản thân nhìn ra ngoài.
Có cỏ cây, hoa lá.
Xa xa có nông gia, cạnh đó còn cả ruộng đất mênh mông cùng những dãy núi thoai thoải liên tiếp.
Ba ngày, đã qua ba ngày, đây không phải mơ, nàng thật sự đã trở thành Diệp Dung Hoa rồi.
Diệp Dung Hoa nở nụ cười yếu ớt.
Thân là đích nữ của vọng tộc, nhưng phụ thân lại qua đời, mẫu thân tái giá, để nàng tự sinh tự diệt trong hậu viện ở Diệp gia.
Phụ thân, Diệp Thế Hiên là trạng nguyên tài hoa hơn người, đáng tiếc ông trời đố kỵ người tài. Trong trí nhớ của nàng, ông ấy vô cùng yêu thương đứa con gái này, từ lúc nàng hiểu chuyện, ông đã tự cầm tay dạy nàng cầm kỳ thư họa, tuy lúc đó nàng chỉ là một đứa bé nhưng đã được mọi người ca ngợi là một tài nữ.
Có thể nói, khi phụ thân còn khỏe mạnh, Diệp Dung Hoa chính là trân châu trong tay ông ấy.
Nhưng trời cũng có lúc mưa gió thất thường, phụ thân mất lúc nàng chỉ mới năm tuổi, một năm sau, mẫu thân Nhan thị tái giá.
Tái giá tám năm, Nhan thị chưa từng hỏi thăm chứ đừng nói tới chăm sóc. Nàng có một thứ muội là Diệp Di Nguyệt, các nàng sống trong Diệp gia, cả ngày đi theo tổ mẫu Diệp lão phu nhân, cùng sống với gia đình của bá phụ.
Cơm áo không thiếu, nhưng bá mẫu Kỷ thị đối tốt với nàng sao?
Người bên ngoài nhìn vào đương nhiên chỉ thấy, bá mẫu Kỷ thị đối với đứa cháu này vô cùng yêu thương.
Trong lòng cười lạnh.
Tốt?
Chẳng qua là kẻ mặt hiền nhưng tâm độc ác mà thôi.
Hay cho thiên kim đích nữ của vọng tộc bị người ta đổi trắng thay đen, Diệp Dung Hoa lén bị đưa ra khỏi kinh thành, mà người nhận nàng là Bạch Lẫm, Bạch Lẫm của Bạch gia ở Duyên Lăng Thành phủ, là gia tộc giàu có nhất Đại Chu.
Nhưng Bạch Lẫm này lại là kẻ đã có gia thất!
Đồ cặn bã!
Lần đầu tiên nàng gặp Bạch Lẫm là ở Thành Quốc Công phủ Lâm gia.
Thế tử của Thành Quốc công Lâm Luật là hôn phu của nàng, mà mối hôn sự này là do phụ thân Diệp Thế Lâm quyết định.
Hiện tại trong kinh thành, chỉ sợ trong mắt mọi người nàng đã là một khối thi thể!
Diệp Dung Hoa cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của mình.
Hay cho cả quá trình đổi trắng thay đen, Diệp gia bày mưu, nhưng Lâm gia cũng không thoát được quan hệ!
Một thiếu nữ mười bốn tuổi vốn nên được yêu thương chăm sóc, nhưng hiện tại lại bị người thân hãm hại, chết dưới loại thuốc giả chết kia.
Diệp Dung Hoa rũ mắt, trong lòng thầm thề: "Ta sẽ báo thù cho ngươi."
Nhìn trời xanh bên ngoài nàng nhíu mày.
Hiện tại nên làm gì đây? Trốn sao?
Bạch Lẫm tuy chưa từng xuất hiện, nhưng nàng biết hắn đang ở trong xe ngựa phía trước.
Hai nha đầu bên cạnh một tấc cũng không rời nàng, huống chi, bọn họ còn cho nàng uống thuốc, khiến toàn thân không chút sức lực.
"Còn bao lâu nữa thì mới tới nơi?" Diệp Dung Hoa nhìn Ánh Nguyệt, hỏi.
"Tiểu thư vẫn còn rất yếu, không cần sốt ruột như vậy." Ánh Nguyệt trả lời.
Một chút manh mối cũng không tra ra được!
Thấy nha đầu đối đáp cẩn thận, Diệp Dung Hoa cũng không tiếp tục hỏi.
Một ngày cứ thế mà trôi qua.
Có lẽ vì đã qua nhiều ngày, nàng đã không còn gây náo loạn, bản thân cũng đã thành thật ăn cơm. Như vận mệnh đã sắp đặt, thuộc bọn họ cho nàng uống đã giảm liều lượng, hiện tại Diệp Dung Hoa có thể cảm nhận được chút sức lự bên trong cơ thể.
Nghỉ ngơi một đêm trong trấn nhỏ, lần này, bọn họ không tiếp tục dùng xe ngựa mà lên một chiếc thuyền cao ba tầng.
"Đi thuyền, tiểu thư sẽ không vất vả nữa." Ánh Hồng Ánh Nguyệt một trái một phải đỡ nàng đi lên. Ánh Hồng bên cạnh hớn hở nói, "Đến lúc đó, nô tỳ và Ánh Nguyệt có thể cùng tiểu thư tưởng thức cảnh biển.
"Ừ, cũng không tồi." Dung Hoa ngẩng đầu nhìn mặt sông rộng lớn, sau đó quay đầu nhìn Ánh Hồng, mỉm cười.
Mấy ngày nay dưới sự quan sát, tính tình của Ánh Hồng tương đối đơn thuần.
Vừa rồi ý nàng ta nói, sau khi lên thuyền sẽ không ép nàng uống thuốc nữa sao?
Dung Hoa lại quay đầu nhìn mặt nước trong vắt.
Đúng vậy, lên thuyền, nàng vẫn bị bọn họ theo dõi, một bước cũng không rời.
Không thể đi tìm cái chết, vậy nàng có thể làm gì? Người trên thuyền đều tin rằng thiên kim khuê tú chắc chắn sẽ không biết bơi?
Chỉ là, nàng hiện tại đã không phải Diệp Dung Hoa của trước kia.
Nàng phải nghĩ cách tự cứu chính mình.
Con sông này với Diệp Dung Hoa trong quá khứ thật sự là không có cách, nhưng đối với nàng, nó chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng!
Nhìn mặt nước trong suốt kia, khóe miệng Diệp Dung Hoa cong lên ý cười.
Nàng ở trên tầng ba, từ lúc lên thuyền, Bạch Lẫm chưa từng xuất hiện, có lẽ hắn sợ nếu kích thích nàng, nàng sẽ tự sát.
Quả nhiên như lời Ánh Hồng nói, sức lực của nàng đã dần khôi phục.
Vết thương ở cổ tay cũng đã lành lại.
Chỉ là Diệp Dung Hoa không dám tùy tiện mạo hiểm, vì thế tới ngày thứ hai, nàng mới hạ quyết tâm hành động.
Nhìn hoàng hôn trước mặt, Diệp Dung Hoa đột nhiên đòi gặp Bạch Lẫm.
Hai người gặp nhau.
Dưới ánh nắng chiều tà, mặt nước nhiễm một màu hồng rực rỡ.
"Thật đẹp." Diệp Dung Hoa bất giác cảm thán.
"Nàng đỡ hơn chút nào chưa?" Bạch Lẫm nhìn nàng, quan tâm hỏi.
Ánh Nguyệt và Ánh Hồng thức thời lui về sau mấy bước.
Diệp Dung Hoa nhìn chằm chằm mặt nước, qua một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Lâm gia và Lâm Luật trong việc này có tác dụng gì?"
Bạch Lẫm khó xử: "Mọi chuyện đều đã qua rồi."
Diệp Dung Hoa quay đầu, nhìn hắn: "Đúng vậy, đều đã qua rồi."
Không đợi Bạch Lẫm tiếp tục, Diệp Dung Hoa đã nhỏ cây trâm trên đầu xuống, đâm xuống cocor hắn.
Bạch Lẫm nhanh chóng bắt lấy tay nàng, cây trâm liền xẹt qua vai hắn.
Dung Hoa buông tay, nhấc chân đá vào dưới háng của hắn một cái.
Bạch Lẫm đau tới nhíu mày, buông lỏng cánh tay, khom lưng.
Dung Hoa lạnh lùng nhìn hắn, sau đó xoay người, thả mình xuống dòng nước.
"Bùm" Nàng tựa như cá gặp nước.