Hạ Đại Thành và Dương Thiết Trụ chạy mấy nhà y quán trấn trên, khai báo tìm tên quặng nitrat kali ra trước, sau đó là các tên khác như sương.
Đáng tiếc là người trong y quán biết thứ tên là sương này, dù sao nó là sử dụng trong y học mà, nhưng ít sử dụng nên bên trong không còn, hỏi thăm hết các y quán trấn Lạc Vân mà không có.
Một vị đại phu thấy bọn họ rất gấp gáp nên mở miệng đề nghị bọn họ đi lên huyện tìm. Chung quy trấn Lạc Vân này thật sự quá nhỏ, nói không chừng huyện Hoài Hà sẽ có đâu. Hạ Đại Thành bất đắc dĩ, đành phải thương lượng với Dương Thiết Trụ, bảo hắn về xử lý chuyện trong nhà, hắn đi lên huyện một chuyến, không được nữa thì đi Dương Thành.
Bây giờ hắn là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chung quy hiện tại đồ sấy tiên đã làm được nông nỗi. Nghỉ hai tháng không làm cũng được thôi, nhưng là một tháng chí ít phải kiếm được chừng trăm lượng bạc. Chừng trăm lượng bạc có là bao nhiêu? Nó là bằng với mấy ngôi nhà của tam phòng kia đấy, tương đương với mười mẫu ruộng tốt đấy.
Nếu đã nghe được y quán có thứ này thì sẽ phải đi tới địa phương lớn hơn hỏi. Dù sao cũng có xe, chỉ là người vất vả một chút thôi.
Dương Thiết Trụ hết cách đành phải để Hạ đại thành một mình đi lên huyện còn mình thì đi về.
Khi Dương Thiết Trụ trở về, Lâm Thanh Uyển hỏi hắn mới biết được Hạ Đại Thành đi lên huyện.
Biết người y quán nhận thức thứ này nàng yên tâm. Nếu họ biết thì nhất định sẽ mua được, chỉ là trấn Lạc Vân quá nhỏ không bán mà thôi.
Lâm Thanh Uyển kiên nhẫn ở trong phòng đợi hai ngày mới nghe được tin tức Hạ Đại Thành trở về.
Hạ Đại Thành trong khoảng thời gian này bôn ba nhiều nên khuôn mặt đen xì, lần này trở về lại càng đen hơn. Hắn giao đồ vật cho Lâm Thanh Uyển rồi quay về nhà nghỉ ngơi luôn. Hai ngày nay chạy quá nhiều địa phương, phải cố gắng chống cự, lúc này về phải nghỉ ngơi một giấc thật tốt đã.
Thấy Hạ Đại Thành không nhắc tới giá cả của thứ này, Lâm Thanh Uyển biết chắc là phí tổn trong phạm vi lo được.
Nàng bảo Dương Thiết Trụ đi lấy một cái chậu và một cái bình đến, cũng bảo hắn đổ đầy nước vào đó.
Dương Thiết Trụ bưng đồ vật tới, nàng mở ra cái gói Hạ Đại Thành đưa.
Túi không lớn, bên trong đựng là một ít vật thể kết tinh màu trắng, có chừng một bát canh lớn. Kỳ thật Lâm Thanh Uyển không biết thứ này, nàng nhớ rõ trong mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không viết nó là vật thể màu trắng kết tinh, hiện tại chỉ có thể thử một lần mới biết.
Nàng lấy bình nước đặt vào trong cái chậu nhỏ, sau đó lấy một ít quặng nitrat kali bỏ vào trong nước, quặng nitrat kali cho vào trong nước nhanh chóng hòa tan.
Dương Thiết Trụ ngây ngốc đứng ở bên cạnh nhìn vợ mình thí nghiệm, thấy thái độ Lâm Thanh Uyển ngưng trọng, hắn không dám mở miệng hỏi nàng tại sao phải làm như vậy.
Lâm Thanh Uyển thả quặng nitrat kali vào nước rồi ngồi ở một bên chờ, đợi trong chốc lát nàng thấy nước trong chậu và bình không có kết băng.
Chẳng lẽ là tiểu thuyết xuyên không lừa nàng ít đọc sách rồi? Hay là vật thể kết tinh này không phải là quặng nitrat kali?
Nàng dùng ngón tay sờ vào nước trong chậu và nước trong bình. Sờ lên thì thấy quả thật có chút mát, lúc lấy bưng nước vào nàng sờ thử trước rồi, lạnh hơn so với vừa rồi.
Chẳng lẽ là cho ít quặng nitrat kali quá?
Lâm Thanh Uyển lại cho thêm một ít quặng nitrat kali vào.
Hòa xong nàng nhìn chằm chằm vào nước. Dương Thiết Trụ thấy vợ mình nhìn nước nghiêm túc vậy, cũng nhìn chằm chằm bình nước.
Sau đó hắn nhìn thấy một hình ảnh làm cho hắn ngạc nhiên——
Mặt nước trong bình từ từ kết thành một tầng băng mỏng.
Dương Thiết Trụ ngừng thở, Lâm Thanh Uyển cũng nín thở. Một lát sau, toàn bộ nước trong bình kết băng hết.
Dương Thiết Trụ quả thực không dám tin, hắn nhìn vợ, Lâm Thanh Uyển cao hứng cười với hắn, hắn cho tay ra sờ vào băng trong bình.
Là băng thật?!
Hắn kích động không nói nổi: “Nàng dâu, đây là có chuyện gì? Sao nước có thể biến thành băng vậy?”
Lâm Thanh Uyển có thể nói cho hắn biết, bởi vì quặng nitrat kali hòa tan ở trong nước sẽ hạ nhiệt độ của nước, sau đó thúc đẩy quá trình kết băng không? Nàng có thể nói cho hắn biết nàng là xem tiểu thuyết mà biết không? Khẳng định là không rồi, hơn nữa có nói hắn cũng không hiểu.
Cho nên nàng đành phải kiếm cái cớ: “Cái này ta cũng không biết, trước kia ta ở cái nhà giàu đó thấy họ chế băng như thế này.”
Dương Thiết Trụ nghe xong hưng phấn gật đầu, sau đó quay người đi gọi những người khác.
Lâm Thanh Uyển giữ hắn lại bảo hắn không cần vội, mang nước trong chậu vào trong bếp đun.
Vì sợ Dương Thiết Trụ không biết làm nên nàng đi cùng.
Dương Thiết Trụ tuy không hiểu vợ mình làm vậy để làm gì, nhưng hắn biêt vợ hắn có lý do của mình, liền thành thật đi nấu nước. Nước trong chậu không nhiều, cho nên cháy một lúc là được, sau đó đáy nồi xuất hiện một tầng bột phấn kết tinh.
Bột kết tinh này giống quặng nitrat kali mà Hạ Đại Thành đưa cho nàng, chỉ là cái này nhỏ vụn hơn thôi.
Lúc này Lâm Thanh Uyển mới yên lòng, bảo hắn cạo kết tinh xuống, lại lấy một chậu nước, lấy một bình nước khác đặt vào, sau đó lấy kết tinh vừa cạo xuống bỏ vào chậu.
Quặng nitrat kali là có thể dùng lặp lại, chỉ cần chưng cất và phơi khô, sau đó lấy kết tinh cạo xuống mang ra sử dụng. Đương nhiên không phải có thể sử dụng vô cùng tận, mỗi lần dùng sẽ hao tổn một ít, nhưng hao ít mà mà thôi.
Lần thứ hai chế băng thành công, Lâm Thanh Uyển mới hoàn toàn yên lòng, bảo Dương Thiết Trụ đi thông tri Hạ Đại Thành lại đây.
Hạ đại Thành vừa ở trong nằm xuống lại bị Dương Thiết Trụ gọi đi. Nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của biểu đệ, hắn biết là có chuyện quan trọng.
Trên đường đi Dương Thiết Trụ nhỏ giọng nói cho Hạ Đại Thành biết vợ hắn làm được băng, lần này Hạ Đại Thành trực tiếp chạy vội.
Đi tới nhà Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển vẫn ngồi ở cạnh bàn chờ bọn hắn, trên bàn để cái bình và cái chậu nước.
Hạ Đại Thành liếc mắt liền thấy băng bên trong, kích động lấy tay sờ.
Thật sự là băng! Trời ạ!
Hạ Đại Thành ổn định nỗi lòng kích động ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Đệ muội tìm ta là tới nói chuyện băng sao?” Khẩu khí có chút không ổn.
Lâm Thanh Uyển gật đầu, ánh mắt vẫn có chút hoảng hốt, trước khi họ tiến vào nàng vẫn đang mải suy nghĩ nên giờ hơi giật mình.
Nàng lấy ngón tay gõ trán mình, mở miệng hỏi: “Đại Thành ca mua quặng nitrat kali này ở đâu vậy? Có dễ mua không? Có đắt không?”
Cùng người thông minh nói chuyện thì bớt việc, Hạ Đại Thành lập tức hiểu được ý tứ Lâm Thanh Uyển.
Hắn suy nghĩ trong đầu sau đó chậm rãi mở miệng trả lời: “Sương này là mua được ở một hiệu thuốc, không phải y quán, là nơi cung cấp dược cho các y quán. Là may ta có quen một người bạn mới mua được thứ này ở nơi đó, bởi vì người ta không bán ra ngoài nghề. Cũng không mắc, cả chỗ này mất hai lượng bạc, về phần có dễ mua hay không, ta đã hỏi chưởng quỹ trong hiệu thuốc rồi, họ nói thứ này dùng lượng không nhiều, cho nên trữ hàng rất ít, ta cầm về chỗ này là toàn bộ hàng trữ của người ta. Cho nên—— “
Cho nên muốn dùng cái này để chế băng là không được rồi. Cho dù Hạ Đại Thành nói chưa nói xong thì Lâm Thanh Uyển đã hiểu ý tứ của hắn.
Nàng khẽ thở dài nói thêm: “Không sao, trải qua giáo huấn lần này, đến mùa đông chúng ta đào hầm tồn trữ băng đi, chuẩn bị năm sau dùng, biện pháp này chỉ dùng khẩn cấp lúc này thôi.”
Hạ Đại Thành gật đầu, hắn cũng có ý nghĩ này.
Nhưng mà ——
“Vậy đệ muội, băng này có thể giữ tươi được đồ sấy tiên của chúng ta không?” Lúc hỏi câu này tim Hạ Đại Thành đập thình thịch.
Sao hắn lại quên mất chứ, bảo quản đồ sấy tiên cần rất nhiều băng, một lọ sành nhỏ thế này thì làm được gì.
Lâm Thanh Uyển khổ sở nhìn cái bình nhỏ gật đầu.
“Miễn cưỡng có thể làm được, ta lại nghĩ biện pháp.”
Thế này Hạ Đại Thành mới yên tâm đi về.
Lâm Thanh Uyển nói mình mệt mỏi muốn đi nghỉ một lát, bảo Dương Thiết Trụ đi tìm Thôi thợ mộc làm mấy cái thùng gỗ, không cần làm đẹp, chỉ cần rắn chắc có nắp đậy kín là được, bảo ông ta làm gấp.
Dương Thiết Trụ đỡ vợ mình nằm xuống rồi đi tìm Thôi thợ mộc.
Thôi thợ mộc khá nhanh tay, nghe Dương Thiết Trụ miêu tả, ngày hôm sau làm hai cái thùng gỗ ra. Không quét sơn, là một cái thùng vuông, trên có nắp đậy kín.
Dương Thiết Trụ cầm lại cho Lâm Thanh Uyển xem, Lâm Thanh Uyển nhìn rất hài lòng.
Lại lấy mấy cái nệm làm cho bé con ra, cái này nhỏ, bỏ vào thùng vừa vặn một tầng đệm. Nàng cho hai cái vào, sau đó lấy bát băng bỏ vào, bỏ cả bát và băng vào trong thùng. Bỏ vào rồi vẫn chưa yên tâm, lại cho một cái nệm che bên trên.
May mà lúc trước nàng nhàn rỗi, luôn cảm thấy làm cho đứa nhỏ không đủ nên đã làm 5, 6 cái, lần này có công dụng rồi.
Lâm Thanh Uyển đậy thùng lại rồi để mặc kệ, thấy Dương Thiết Trụ tò mò thì bảo hắn không được động vào thứ này. Đến buổi trưa nàng lại đi xem.
Mặc dù Dương Thiết Trụ hiếu kỳ, nhưng rất nghe lời vợ không đi xem trộm.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Thanh Uyển mở thùng ra xem.
Thùng không ướt, bao không bị ướt, băng bên trong càng không ướt, rõ ràng không có dấu hiệu bị tan.
Nàng quấn lại, đậy nắp thùng. Dương Thiết Trụ ở bên cạnh xem sợ ngây người, nhưng biết đây là liên quan tới bảo tồn đồ sấy tiên, nên không tò mò.
Đến lúc xế chiều, Lâm Thanh Uyển lại tới nhìn, lúc này băng mới có dấu hiệu bị tan, trên mặt băng có một lớp nước mỏng, nhưng băng vẫn là rất nhiều.
Đến lúc tối nàng lại tới xem, băng trong rương không có dấu hiệu tan nhiều, lúc này nàng mới thật sự hạ trái tim đang treo cao xuống.
Dương Thiết Trụ ở bên cạnh.
Lúc trưa hắn có suy đoán, nhưng hắn nghĩ lâu mà không có kết luận, thẳng đến lúc này hắn mới hiểu được ý tứ của vợ mình.
“Nàng dâu, sao nàng biết đặt băng trong thùng che lại có thể làm băng tan chậm đi?” Lúc này Dương Thiết Trụ kích động chết, hắn thấy mọi thứ thật thần kỳ. Không phải là càng kín càng nóng sao, sẽ càng tan nhanh hơn sao?
Lâm Thanh Uyển liếc trắng một cái ở trong lòng, nàng có thể nói cho hắn biết khi còn bé nhìn người bán kem dùng vải bông đặt trong thùng gỗ bọc lại không? Sau này co thùng xốp thay thế loại cổ điển này. Sau này tủ lạnh tủ đông phát triển trở thành vật phẩm giá rẻ, sau đó ngay cả thùng xốp cũng bị đào thải.
Giữ ấm không chỉ có thể bảo trì độ nóng, cũng có thể bảo trì nhiệt độ thấp. Nơi này không có thùng xốp, nhưng nguyên lý thì vẫn vậy phải không? Chính là che kín và giữ nhiệt.
Không thể nói chân tướng sự thật với nam nhân mình, chỉ có thể nói cho hắn biết nàng đã nhìn thấy gia đình trước đây nàng ở đã làm như vậy. Sau đó giả bộ không kiên nhẫn thúc giục hắn mau đi bảo Thôi thợ mộc làm thùng gỗ, sau đó bảo các phụ nhân trong nhà biết làm may vá làm mấy bộ vải bông ra.
Chăn của con nàng chỉ là lấy ra thí nghiệm thôi, không có tính toán lây ra cống hiến. Chung quy vải dệt đó toàn hàng tốt, dùng để giữ nhiệt thì làm bằng vải thường là được rồi.
Dương Thiết Trụ vừa gãi đầu, nghĩ rằng gia đình trước đây Uyển Uyển sống kia thật lợi hại, cái gì cũng biết, vừa vội vàng bước đi.
Mấy người phụ nhân trong nhà, một buổi chiều và một đêm làm khẩn cấp ra một đống chăn. Dương Thiết Trụ còn chạy đến trấn trên mua một đống vải thô và bông về, nơi này liền không đồng nhất bàn chuyện thuật.
Dương Thiết Trụ bận rộn bên ngoài lại chạy về bận rộn làm băng. Lâm Thanh Uyển nói trình tự làm băng cho hắn, cho nên hắn rất có thứ tự.
Hiện tại công cụ đơn giản, chậu đựng nước trong nhà lại nhỏ, mỗi lần làm hắn chỉ làm được mấy khối thôi.
Lần này không phải đợi Lâm Thanh Uyển nhắc nhở, hắn còn tự mình nghĩ, hắn quyết định đợi Thôi thợ mộc làm xong rương gỗ, bảo ông ta làm mấy chậu gỗ lớn, không cần làm sâu lòng, chỉ cần làm diện tích lớn có thể để nhiều bát băng là được. Nhưng nghĩ đến đây hắn lại thấy dùng bát làm băng cũng không tốt…
Suy nghĩ một chút hắn đi lấy ‘Luyện chữ bản’ Lâm Thanh Uyển làm cho hắn ra, đi kiếm một cây than củi tự mình vẽ.
Lâm Thanh Uyển ở trong phòng ngủ một lát, thấy nam nhân mình chưa về ngủ, nhìn thấy nhà chính có ánh sáng sáng nàng bèn dậy sang nhìn. Rất xa đã nhìn thấy Dương Thiết Trụ bộ dạng rất nghiêm túc, cầm cây vẽ tranh.
Nàng tò mò đi sát lại nhìn mới biết Dương Thiết Trụ đang vẽ mấy cái hình. Cái thì khung hình vuông nhỏ hình vuông lớn, cái thì hình vuông có cổ hình tròn. Hắn vẽ rất kì lạ, nét vẽ cong cong vẹo vẹo, nhưng Lâm Thanh Uyển nhìn ra được đại khái hình dạng.
Lâm Thanh Uyển đứng ở bên cạnh một lúc Dương Thiết Trụ mới biết.
“Ồ, nàng dâu, sao nàng còn chưa ngủ, đứng ở chỗ này làm gì?” Dương Thiết Trụ buông thanh than củi trong tay ra, vừa nhìn thấy tay mình thượng đen tuyền, vội vàng cầm vải bên cạnh lau đi.
“Ta không thấy chàng về ngủ, không biết đang làm cái gì? Chàng đang vẽ cái gì vậy?” Lâm Thanh Uyển nhìn cái bản kia hỏi.
Dương Thiết Trụ mặt đỏ hồng gãi đầu cười hì hì: “Ta cảm thấy, cái chậu và bát làm băng của chúng ta kia không tiện, nên muốn bảo Thôi thợ mộc làm mấy cái. Nhưng mà không nói bộ dáng cho ông ấy biết thì làm sao ông ấy làm được?”
Lâm Thanh Uyển gật đầu, trong mắt mang theo ý cười.
Đứa trẻ ngoan, biết phát minh công cụ cơ đấy.
“Vậy chàng tiếp tục suy nghĩ đi, ta đi ngủ trước, chàng đừng thức muộn quá.” Nói xong nhấc bụng đi về phòng.
Nam nhân nha, ngươi không nên đả kích hắn, tuy nói trong đầu nàng đã có đại khái hình dạng rồi. Nhưng nếu hắn cố gắng động não nghĩ như vậy thì để cho hắn nghĩ thôi, không thể cho người làm vợ này lúc nào cũng chạy phía trước, đó chẳng phải là quá đả kích lòng tự trọng của nam nhân ư?! Đông não nhiều mới tốt, càng động não nhiều về sau càng linh hoạt.
Dương Thiết Trụ nghe thấy vợ vào phòng nằm xuống giường lại gãi đầu tiếp tục khổ tưởng.