Trên quan đạo từ huyện Hoài Hà đến trấn Lạc Vân, một chiếc xe ngựa đang từ từ di chuyển.
Trong khoang xe không lớn có bốn người, một nam nhân trung niên trong đó nằm trên chiếc đệm thật dày, bên cạnh là một phụ nhân tuổi chừng bằng nam nhân kia đang quan sát biểu tình của người nam nhân, chuẩn bị sẵn tinh thần khi nào nhìn thấy vẻ mặt hắn có đau đớn thì bảo phu xe chạy chậm lại. Còn hai người còn lại là thiếu niên thiếu nữ, không lớn, thiếu niên khoảng chừng 13, 14 tuổi, thiếu nữ chừng hơn mười tuổi.
Trong chiếc xe này chính là cả nhà con trai của Dương thị Hạ Đại Thành, lúc này bọn họ đang trên đường hồi hương.
“Cha, người còn đau không?” Tiểu nữ nhi của Hạ Đại Thành là Hạ Lan Cúc hỏi.
Lúc này bộ dạng Hạ Đại Thành cực kỳ chật vật, gầy gò tiều tụy, sắc mặt bệnh trạng, đâu còn bộ dạng phấn chấn ngày xưa.
“Cha không đau, Cúc Nhi ngoan, chúng ta sắp về tới nhà rồi.” Hạ Đại Thành suy yếu an ủi nữ nhi đang khủng hoảng của mình.
Con trai cả của Hạ Đại Thành là Hạ Hoành Chí trấn định hơn so với Hạ Lan Cúc, tuy trong mắt vẫn còn bất an và mờ mịt, nhưng trên mặt lại không có thần sắc kinh hãi như trên mặt Hạ Lan Cúc.
Chung quy hắn năm nay đã 14, lớn hơn Hạ Lan Cúc, lại là nam hài tử, tâm trí thành thục không ít. Mà Hạ Lan Cúc năm nay mới 10 tuổi, có thể chịu đựng không khóc đã là cực kỳ dũng cảm.
Ai cũng không nghĩ đến lúc này hẳn là khí phách phấn chấn Hạ Đại Thành sẽ rơi xuống tình trạng này, ngay cả bản thân Hạ Đại Thành cũng không nghĩ tới.
Hắn không thể so sánh được với những con em nhà giàu kia, nhưng là một người sinh ra từ nông thôn, từ từ leo tới nhị chưởng quỹ hiệu buôn. Có thể nói, Hạ Đại Thành trả giá rất nhiều so với người khác, và cũng không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Có lẽ ở huyện Hoài Hà hắn không được tính là cái gì, nhưng ở thôn Lạc Hạp hoặc là nói mười dặm tám thôn chung quanh thôn Lạc Hạp, không ai có thể so được với hắn. Người thôn dân nào khi nhắc tới Hạ Đại Thành mà chẳng nói một câu: tiểu tử này lợi hại. Một tiểu tử ở nông thôn không có bối cảnh, có thể hỗn đến chức vị kia thì quả thật làm người ta khó tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ không có ai có thể tưởng tượng ra Hạ Đại Thành lúc này chật vật như thế nào.
Trong một đêm, hiệu buôn thay đổi thay đổi người chủ sự, chủ nhà trưởng – thứ tranh chấp liên lụy tới thủ hạ. Hắn là được đại chưởng quỹ đề bạt lên, bình thường nhất định là nghe đại chưởng quỹ làm chủ sai đâu đánh đó. Nhưng cũng chính vì cái này mới cuốn Hạ Đại Thành dính vào.
Đại chưởng quỹ là thủ hạ của đích tử nhà hiệu buôn, nhưng vị đích tử bị bệnh chết đi, về phần có phải vì bệnh qua đời hay không, bọn họ những thủ hạ này không biết. Chỉ biết hiệu buôn đổi người chủ sự, đổi thành vị thứ tử thắng lợi trong cuộc trưởng – thứ tranh chấp kia.
Thần tiên đánh nhau phàm nhân chịu tội chính là nói tới Hạ Đại Thành và người lãnh đạo trực tiếp của hắn là đại chưởng quỹ.
Nếu như nói thay đổi người chủ sự rồi thì sẽ thay thủ hạ của chủ sự đó là xong rồi. Nhưng thủ đoạn vị thứ tử kia quá ác, muốn đuổi tận giết tuyệt. Không biết hắn đã nghĩ ra cái kế sách gì mà mang Hạ Đại Thành và đại chưởng quỹ cáo trạng tới huyện nha, nói hai người làm thiếu hụt tiền tài hiệu buôn, thậm chí còn cầm ra một đống chứng cớ.
Hạ Đại Thành và đại chưởng quỹ kia bị nhốt vào đại lao.
Bản thân chưa từng làm thì nhất định sẽ không nhận rồi.
Nhưng người ta muốn chỉnh ngươi, ngươi có thể không nói sao?
Đại chưởng quỹ ở trong đại lao bị người giày vò một trận, vì tuổi tác quá lớn không chịu đựng được đã qua đời. Hạ Đại Thành bi phẫn muốn chết, phẫn hận không thôi. Nhưng những tâm tình này không có ích lợi gì, nếu như kêu oan uổng mà hữu dụng, nếu như bi phẫn mà hữu dụng, thì trên đời này chắc sẽ không có oan khuất, sẽ không có cái chết của đại chưởng quỹ như thế này.
Đại chưởng quỹ trước khi chết nói với Hạ Đại Thành, bảo hắn nhanh chóng nhận tội, đừng cố chống lại không có tác dụng gì. Kiểu vụ án chủ sự hiệu buôn làm thiếu hụt tiền bạc như thế này, thường thì nhận tội xong sẽ bị phán định bồi thường và bị đánh mấy hèo, hơn nữa hắn làm người chủ sử đã chết, Hạ Đại Thành kẻ bị liên lụy này sẽ không bị khó xử nữa.
Mất ít tiền và nhận tội thôi sẽ qua.
Về phần danh dự ư? Người sắp bị áp bức tới chết rồi còn cần danh dự làm cái gì?
Kỳ thật Đại chưởng quỹ đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị nhận tội, chỉ là ông ta lớn tuổi rồi không thể chống cự được nữa. Ông không muốn nhìn thấy Hạ Đại Thành tự mình đề bạt này cũng bị đạp đường lui. Người quan phủ đã nhận tiền của vị kia, bọn họ mà không nhận tội thì chỉ có chết trong nhà lao thôi. Bọn họ chỉ là những chưởng quỹ đi làm việc cho người ta thôi thì lấy đâu ra bối cảnh mà chống lại.
Vì thế Hạ đại thành nhận tội. Kết quả vụ án được phán là 20 đại bản và đền bù tổn thất của hiệu buôn. Bởi vì đại chưởng quỹ đã chết, Hạ Đại Thành nhị chưởng quỹ chỉ là cái tòng phạm, cho nên chỉ cần bồi thường cho hiệu buôn 200 lượng bạc.
Lương bổng mỗi tháng của Hạ Đại Thành chỉ có mấy lượng bạc, tuy làm chưởng quỹ cũng có chút thu nhập khác nữa. Mấy năm nay cũng kiếm được không ít tiền, nhưng một nhà bốn người ăn ở trong huyện, con trai cả vẫn còn đi học, vì vậy nhiều năm không tích góp được bao nhiêu. 200 lượng bạc này đủ cho hắn táng gia bại sản.
Táng gia bại sản cũng coi như xong, hắn còn có thể làm lại từ đầu. Nói vị chủ sự kia độc chính là độc ở chỗ này, chẳng những khiến hắn bồi thường táng gia bại sản, còn làm cho hắn không thể sống được ở đây. Không ai sẽ đi mời một cái chưởng quỹ làm thiếu hụt tiền của chủ sự, cho nên sẽ chẳng ai thuê hắn.
Vợ Hạ Đại Thành chỉ là người đàn bà nên không có cách nào. Ngoại trừ Hạ Đại Thành trong tù đi thăm được hai lần. Thẳng đến khi xử vụ án, mới bán nhà ở đi, lấy ra toàn bộ của cải nhiều năm tích cóp vẫn còn không đủ, cuối cùng Chu thị mang bán toàn bộ trang sức của mình và những vật dụng trong nhà mới gom đủ 200 lượng bạc này.
Táng gia bại sản để đổi lấy một Hạ Đại Thành thương tích khắp người, nhưng thế này đối với Chu thị cùng hai cái đứa nhỏ mà nói cũng đủ rồi.
Chung quy một nhà mà không có nam nhân trụ cột thì chẳng khác nào không có trời.
Đưa Hạ Đại Thành đến y quán cứu trị một phen, kỳ thật Hạ Đại Thành không có tính mạng chi ưu, chỉ là ở trong lao bị đày đọa lại cộng thêm 20 đại bản, vết thương trên người đều là vết thương da thịt cần tĩnh dưỡng dần dần.
Thanh toán chẩn phí xem bệnh, bạc trên người Chu thị đã không còn bao nhiêu. Từ lúc bán tiểu viện đi, Chu thị và hai đứa nhỏ ở trong một khách điếm thực đơn sơ, bây giờ khách điếm cũng không ở nổi nữa.
Vì thế, Hạ Đại Thành đắc dĩ lên tiếng về nhà cũ ở thôn Lạc Hạp.
Hạ Đại Thành vẫn gạt Dương thị những chuyện này. Hạ Đại Thành biết mẹ hắn không có biện pháp gì, trong nhà cũng không có quan hệ có thể nhờ. Ngoại trừ một đám lớn tuổi còn phải để mẹ bận tâm thì chẳng còn gì. Cho nên lần đầu Chu thị vào thăm tù, hắn đã dặn dò gạt mẹ việc này.
Nhưng bây giờ đã không có cách nào giấu, bọn họ về tới nhà sẽ lộ hết. Chỉ là lúc này hắn ngoại trừ về quê ra thì cũng không có cách nào cả.
Bạc không còn nhiều, trong huyện không ở nổi nữa, chỉ có thể về quê dưỡng thương trước, dưỡng lành thương sau đó mới tính toán sau này nên làm thế nào.
Chu thị dùng lượng bạc cuối cùng trên người đi thuê một chiếc xe ngựa hồi hương, một đám người ngoại trừ quần áo thì gần như là hai tay trống trơn.
Hạ Đại Thành nằm ở trên xe trong lòng rất khó chịu, lại không thể không nhận mệnh, hắn biết lần này trở về khả năng vĩnh viễn không có cơ hội đi ra ngoài nữa. Nghĩ tới lúc mình còn trẻ chí lớn, hắn không khỏi lộ ra một nụ cười tự giễu…
Chân đất chính là chân đất, cho dù có mặc vào lăng la tơ lụa cũng không thay đổi được bản chất chân đất. Người ta có quyền thế chỉ cần nhấc tay nhẹ nhàng cũng đủ để cho ngươi ngã thịt nát xương tan. Về sau vẫn là thành thật ngốc ở quê nhà, ít nhất không liên lụy tới vợ con…
Xe ngựa chậm rãi chở bốn người trên đường hồi hương, nhưng bốn người trong xe lại hoàn toàn không có loại vui sướng cùng tự hào như bao người kia…